Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 134



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kidoisme

Hai người Viên Hạo Nhiên và Tề Tư Vũ đã cảnh giác tới gần bụi cỏ.

Từ thị giác khán giả khi xem livestream, bên trong bụi cỏ Tiết Lan đang suy nghĩ cầm lựu đạn trong tay ném thẳng xuống chân mình.

“Exist định từ bỏ trận đấu lần này hay sao?!”

Bình luận viên đặt câu hỏi dưới làn sóng nghi ngờ của toàn bộ người xem trực tiếp. Không ít khán giả chả quan tâm mọi chuyện thế nào, tiếng chửi rủa ngập tràn màn hình.

@Mình ta tung hoành internet:: Exist tính bỏ cuộc thật hả?

@Chó giả gái: Ném mặt ra tận nước ngoài rồi cơ à?

@Rác rưởi Exist: Cút khỏi giới thể thao chuyên nghiệp!

@ChenHang: Muốn đổi mạng thì ít nhất cũng phải tiễn địch đi chứ!

@Pháo đài của LGW: Mấy người bên trên có vấn đề à? Tuyển thủ thi đấu hay ở giới giải trí mà lồng lộn lên thế? Khó hiểu lắm luôn ạ.

@ Exist chết tại chỗ giùm: Ô kìa, fans của rác rưởi tới, các vị né nhanhhh!!!

@Chó giả gái cút: Exist bỏ trận thật à?



“Không –”

Bình luận viên cũng đang nghi ngờ Tiết Lan đang định mạng đổi mạng. Cậu đã bị Lôi Đình bao vây kín mít, nhưng chưa đợi anh ta nói câu tiếp theo, quả mìn trên tay Tiết Lan bất ngờ được rút chốt, cậu ném xuống rồi lao thẳng ra ngoài bụi cây!

Viên Hạo Nhiên và đồng đội nhanh chóng chớp lấy cơ hội, lập tức giương súng bắn thẳng về phía cậu.

Ngay lúc này, lòng bàn chân nhân vật khẽ động, Tiết Lan nhanh chóng né về sau hai người.

Mặc dù hành động này giúp cậu né được đường đạn của Viên Hạo Nhiên và Tề Tư Vũ, nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, Tiết Lan có khả năng rơi vào vòng phạm vi khi lựu đạn phát nổ.

Không kịp chạy thoát…

Người sáng suốt đều có thể ước lượng khoảng thời gian và phạm vi lựu đạn phát nổ, dám nhảy vào tình cảnh đó chắc chỉ có mỗi Tiết Lan.

Nếu cậu muốn kéo địch xuống nước thì chắc chắn phải trả giá bằng mạng của mình.

Tiết Lan vừa mới nhảy ra khỏi bụi có đã nhanh chóng kéo căng khoảng cách giữa mình với đám Tề Tư Vũ.

Điều duy nhất cậu cần làm chính là không bỏ lỡ cơ hội tốt nhất bắn địch trước khi quả bom phát nổ.

Toàn bộ khán giả đều tuyên án tử hình cho Tiết Lan.

Lựu đạn nổ tung.

“Ý tưởng đặt bom dưới chân phòng địch nghe thấy tiếng di chuyển, ý nghĩ điên cuồng là thế nhưng cuối cùng Exist cũng không nổ súng, tiếc quá.”

Một bình luận viên kinh nghiệm phong phú khác trầm giọng hùa theo: “Đúng, hành vi của cậu ấy rõ ràng là muốn vòng sau liều chết với Lôi Đình…”

Lời anh ta còn chưa dứt, bên cạnh đã vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo cắt ngang.

“Chết, chết?!” Bình luận viên khác hốt hoảng nói.

Tiết Lan chết là kết quả bình thường, bình luận viên kinh nghiệm phong phú đang định an ủi đừng chú trọng chi tiết đó như vậy, mỗi tội anh ta vừa quay đầu lại nhìn màn hình, cả người giật nảy lên xoa mắt.

Sau khi sương khói tan hẳn, chỉ còn lại thân ảnh thon dài. Người nọ không phải Viên Hạo Nhiên, càng không phải Tề Tư Vũ mà là tuyển thủ bị tất cả mọi người phán tử vong trước đó – Tiết Lan.

“Exist!!!”

Khán đài vang lên tiếng hét lớn, dường như dùng hết mười phần sức lực. Thiếu niên mập mạp đứng giữa nơi không người, giương cao lightstick dù đằng sau không còn ai tiếp sức.

Khu thi đấu của LGW bị vải đen bao phủ, người bên trong căn bản không thể nhìn thấy, càng không thể nghe được cậu ta gọi. Thế nhưng máy quay vẫn zoom cận mặt Mập Mạp như muốn tiếp thêm cho cậu một chút sức mạnh cổ vũ bạn bè.

Trận thi đấu thứ 2 giữa LGW và Lôi Đình nhanh chóng phân định thắng thua.

Mặc dù rất ít khán giả trong nước cổ vũ ra tới tận Châu Âu, mặc dù khán đài vắng lặng không người chỉ có cậu thanh niên Mập Mạp cố gắng giữ chọn nhiệt huyết cũng một số ít người ủng hộ ở lại.

Mắt bình luận viên cay xè vội vàng nhìn qua chỗ khác, chú ý tới khán giả trong kênh trực tiếp. Góc nhìn tua lại theo hướng Tiết Lan, chỉ thấy cậu không hề sợ hãi chạy thẳng lên trước, những viên đạn xẹt qua người như mưa sao băng. Tiết Lan lắp súng điều khiển nhân vật vừa né đạn vừa chọn hướng đi thích hợp vòng ra sau Viên Hạo Nhiên và Tề Tư Vũ.

Góc nhìn y hệt với bọn họ.

Dù đã quay chậm lại khá nhiều lần, bình luận viên vẫn chưa tin vào mắt mình lắm, Khán giả khẩn trương mong lời giải thích, mỗi tội chuyển động của Tiết Lan quá nhanh, nháy mắt xảy ra rất nhiều chuyện.

Đúng lúc này, sự việc lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Khi Tiết Lan còn cách Viên Hạo Nhiên khoảng mấy bước chân, cậu không hề chọn giương súng mà rút dao tự vệ.

Ở khoảng cách gần, sức sát thương của dao còn kinh khủng hơn cả trúng đạn, chỉ với một nhát, quân địch đã nằm xuống.

Nhưng mặc dù vậy, trên người Tiết Lan không có chip bảo vệ, hoàn toàn không có khả năng sống sót!

Lúc dao chém xuống cũng là lúc quả bom phát nổ….

Thần kinh khán giả căng chặt, quả bom oan nghiệt này!!! Ai nấy không dám hít thở sợ mình bỏ qua pha quay chậm nào đó. Bọn họ thấy Tiết Lan lưu loát kết liễu một đối thủ sau đó xoay người tùng xẻo luôn đồng đội gã…

Xong việc, góc nhìn phía Tiết Lan bụi mù đất đá, đồ vật xung quanh phạm vi quả bom tan tành nát vụn.

Mặc dù vậy… khán giả vẫn chưa hiểu gì.

Bọn họ đồng ý Tề Tư Vũ, Viên Hạo Nhiên chết một cách hợp lý nhưng chuyện máu Tiết Lan tụt thấp, trong trường hợp không có đồ bảo vệ, không có đồng đội cứu nguy lại đứng giữa quả bom mà vẫn sống sót…Thực sự khiến người ta phải đặt dấu hỏi chấm.

Bình luận viên yêu cầu phát lại theo góc nhìn bên thứ ba.

Mọi người nín thở xem lại lần nữa, góc nhìn thứ ba bao quát hơn, Tiết Lan vòng sau, Tiết Lan chém địch, Tiết Lan chạy….

“Là vòng nổ!!!!” Bình luận viên đột nhiên gào lên.

Khán giả trước màn hình ngơ ngác cần lời giải thích.

“Vòng nổ hay còn được gọi là biên giới phạm vi nổ của của bom rõ ràng không chạm tới chân Exist!”

Tầm mắt mọi người lần nữa tập trung vào trận đấu. Bản đồ địa ngục đầm lầy cực tối, ánh sáng quả bom phát ra rất dễ phân biệt.

Nhưng khi kéo màn hình lại gần có thể nhìn thấy Tiết Lan vừa đúng lúc tránh khỏi phạm vi bom nổ.

Rõ ràng Tề Tư Vũ và Viên Hạo Nhiên khác, bọn họ không sống nổi!!!

@Wind mau chạy khỏi chó giả gái: Phút này mà còn ăn may được ạ 

@ Reset một mình xinh đẹp: Từ khi nào [Tận thế] thắng do ăn may vậy?

@Exist cút đi: Ủng hộ chó giả gái giải nghệ, chẳng hiểu sao ra chung kết thế giới rồi mà còn làm ăn vậy. Mẹ kiếp, không được top ba thì chờ về nước bị người ta xé đi.

“Không, không phải do may mắn.” Bình luận viên kích động giải thích: “Từ lúc đặt tay vào quả bom Exist đã tính dùng kế sách này rồi. Cậu ấy lao lên trước địch sau đó vòng sau tính toán khoảng cách thậm chí kiến Lôi Đình tin rằng mình chỉ đang tránh đạn!”

“Lôi Đình cảm thấy Tiết Lan hành động dựa theo cảm tính, khoảng cách xa như vậy mà có thể khống chế phạm vi bom nổ…”

“Sao có thể tính toán chuẩn như vậy nhỉ? Trừ phi…” Bình luận viên muốn nói lại thôi, hai chữ ‘hack game’ kẹt lại trong miệng không thoát ra nổi.

Bởi lẽ chung kết thế giới với các quy định khắt khe, không phải muốn hack là hack được.

Lúc này, bình luận bỗng nhiên nhớ tới thứ họ đã quên từ lâu –

@Tô cưng: Đù má! Đù má! Đỉnh vãi!!!

@Chiến đấu đi tuyển thủ chuyên nghiệp: Đứa nào bảo Exist chỉ biết giả gái không biết đánh game? Tính chuẩn như vậy, cả nước được mấy người?

@Chỉ xem trận đấu: Êu tự nhiên nhớ lần trước khi cậu ấy còn là Baby Candy í, có trận dùng bom diệt cả bốn người một đội.

@ Exist cút đi: Gì đây? Quân tẩy trắng tới rồi à? Khoác lác thì về nhà chuẩn bị bản thảo giùm.

@Duyên Internet trăm đường quanh co: Ha ha ha, nhớ lần trước, lần trước là bao giờ má! Giờ chỉ có tẩy trắng may ra mới nhớ thôi, quê hộ các bạn.

@ Exist cút đi: Tanh tưởi!

@LGW xông lên: Thứ tanh là các người đó, làm như thể thao điện tử giống giới giải trí không bằng.

Livestream lại bắt đầu tranh chấp, bình luận viên nhìn lướt qua, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng nói có bao nhiêu tuyển thủ trong nước làm được…Phán đoán nhạy bén như vậy, dù là tuyển thủ quốc tế cũng khó tìm ra người thứ hai.”

Giọng anh ta mang theo chút kích động, không quan tâm chiều hướng dân mạng thế nào, gằn từng chữ một: “Chỉ có Exist.”

@Giả gái rác rưởi: Bình luận viên thân mến, người ta cho ông bao nhiêu tiền để tẩy trắng thế? Giúp loại người này nói chuyện, ông không muốn sống trong giới MC nữa à?

@Tanh tưởi không xứng đáng: Rác! Dám đánh dội cùng nước mình về quê, LGW là tội nhân! Mẹ kiếp, thua thử xem khán giả có ném trứng trước cửa câu lạc bộ mấy người không?!

@Số LGW đã tận: Exist không biết xấu hổ, toàn thế giới đều biết cậu ta là nam giả nữ, lừa hết người này người kia, tởm!



@Thể thao điện tử 133: Toàn lại yêu ma quỷ quái gì thế? Hãi thực sự.

Bình luận viên chán chả buồn nói, lần nữa tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Toàn đội Lôi Đình ngồi im phăng phắc, chăm chú nhìn kết quả bày ra trước mắt, từng người từng người đều hốt hoảng, tâm trạng chìm thẳng xuống đáy.

“Không thể nào!” Viên Hạo Nhiên đứng lên: “Tại sao? Bug hả? Sao chúng tôi lại chết mà cậu ta thì sống?! Trọng tài, tôi yêu cầu trọng tài!”

Trọng tài chấp hành trận đấu đứng đằng sau gã, vừa lễ phép vừa xa cách cười đáp: “Không có Bug, tổ trọng tài kỹ thuật đã xác nhận kết quả hoàn toàn chính xác.”

“Không!” Viên Hạo Nhiên thấp giọng trách mắng: “Có phải…cậu ta dùng phần mềm hỗ trợ?”

“Tôi rất lấy lòng tiếc chuyện chiến đội Lôi Đình bị loại, nhưng kết quả đưa ra hoàn toàn chính xác.” Giọng điệu trọng tài tuy rằng rất kiên nhẫn nhưng ánh mắt không tự chủ hàm chứa chút khinh miệt: “Lúc quả bom phát nổ, Exist đã rời khỏi phạm vi sát thương.”

Nháy mắt Viên Hạo Nhiên nhớ tới điều gì đó, sắc mặt gã trắng bệch, ngồi liệt xuống ghế ngồi.

Hoắc Nhiên suy sụp đứng ngoài hành lang, tức giận kéo cà vạt giải thích với người đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc Tần, ngài cho bọn tôi một cơ hội được không, Hạo Nhiên còn có thể vực dậy được, chuyện xảy ra hôm nay thực sự là ngoài ý muốn, sang năm…”

Điện thoại bị cúp ngay lập tức.

Đáy mắt Hoắc Nhiên đầy tơ máu, phẫn nộ ném thẳng điện thoại di động xuống đất. Giờ hắn ta không khác nào con rối gỗ không ai điều khiển, vừa suy sụp vừa ngốc nghếch.

Là đội chiến thắng, LGW được mời lên khán đài.

Cho tới hôm nay, Tiết Lan đã đứng tại vị trí đó vô số lần, tuy nhiên lần đầu tiên cậu bị ghẻ lạnh đến vậy.

Cậu nhấp đôi môi khô khốc, đang định bước lên.

“Chưa biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.” Ôn Diễn cẩn thận níu vai Tiết Lan, thấp giọng dặn dò.

“Cư dân mạng chỉ tin điều họ thấy là đúng.” – Chu Khán Thanh cũng vỗ vai cậu an ủi: “Cho nên, em đừng để ý quá.”

“Đội trưởng.” Lộ Du dịu dàng cười: “Chúng tôi đều ở đây.”

Khoảnh khắc ấy, Tiết Lan cảm thấy mình có cả thế giới.

Dù con đường trước mắt khó khăn hiểm trở tới mức nào, cậu cũng sẽ kiên định bước tiếp.

“Nào nhóc, đi thôi.” Đoàn Văn Tranh xoa mái tóc rối bù, cầm đầu bước lên phía trước.

Vô số ngày trôi qua, cậu đã quên bao nhiêu lần Đoàn Văn Tranh đứng trước mặt mình che mưa tránh bão, chỉ cần có anh ở đó Tiết Lan không có lý do mình phải dừng lại.

Ánh mắt cậu nhóc kiên định, từng bước từng bước chạm tới sân khấu.

Cậu đứng nơi đó, bên cạnh là đồng đội, trước mặt là khán đài trống rỗng.

Tôi cắm rễ nơi tận cùng thế giới, đằng sau là tín ngưỡng không thể nào phá bỏ.

Tiết Lan không phải diễn viên, từng giọt mồ hôi cậu rơi xuống đều tưới lên giấc mơ tuyển thủ, cố gắng phân định thắng bại qua các trận đấu căng thẳng. Cậu không cần vì bất kỳ người nào cố gắng xây dựng ra hình tượng ‘hoàn mỹ’ bởi lẽ trong [Ánh sáng tận thế], thực lực là thước đo duy nhất của kẻ mạnh.

Tuyển thủ chuyên nghiệp là gì?

Sống lưng Tiết Lan thẳng tắp như cây bạch dương, vừa cứng cỏi vừa kiên cường.

Sau đó…

Cậu cẩn thận hướng về sân thi đấu trống không, khom người xuống gửi một lời chào trân trọng nhất.

Hết chương 134