"Không phải chứ...... Hai thầy trò này đều là não yêu đương sao?"
Lâm Độ xem xong toàn bộ cốt truyện, nặng nề thở dài một hơi.
Đây là thứ phức tạp nhất cũng khiến cho nàng không thể nào xuống tay.
Bởi vì đây là phần cốt truyện duy nhất không HE.
Hậu Thương là một nô lệ được chưởng môn Vô Thượng Tông Lâm Thoan thuận tay giải cứu khi đi ngang qua Yêu giới.
Bởi vì là nhân tộc, từ nhỏ đã bị ném vào giữa bầy sói, chịu đựng khinh nhục tra tấn, cho nên thời điểm mới được Lâm Thoan mang về tông toàn thân đều phủ gai nhọn, không tín nhiệm bất kỳ ai.
Hắn cho rằng Lâm Thoan chẳng qua cũng chỉ là chủ nhân thứ hai của hắn, ai ngờ nàng lại yêu cầu hắn gọi sư phụ, cho hắn ăn no mặc ấm còn dẫn hắn nhập đạo, thậm chí bởi vì hắn sau khi mềm hóa quá mức ỷ lại và chiếm hữu, mà đồng ý không thu nạp thêm đệ tử khác.
Từ đây Hậu Thương trở thành đệ tử quan môn của Lâm Thoan chưởng môn.
Thiếu niên gầy yếu cả người bén nhọn u ám lớn lên trở thành chàng trai chi lan ngọc thụ* tấm lòng rộng mở sáng trong, là thiên chi kiêu tử đệ nhất thiên phú Thanh Vân Bảng.
Ai ngờ sói con nuôi lớn lại có tâm phạm thượng, sau khi kết anh tiến vào Huy Dương cảnh đã hướng sư phụ đòi hạ lễ, là một tình yêu làm của riêng.
Trong Đạo môn, một ngày làm sư cả đời làm cha, sư đồ như cha con.
Đó là câu trả lời của Lâm Thoan.
"Con là con của ta, làm sao ta có thể cùng con của ta ở bên nhau?"
Nguyên bản được bồi dưỡng làm chưởng môn đời kế tiếp Hậu Thương cả giận nói: "Thế ta liền phản bội sư môn, người không còn là trưởng bối của ta, vậy có phải ta liền có thể ở bên người không?"
Lâm Thoan trả lời: "Nếu muốn phản bội sư môn, vậy từ đây chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
Sau khi chưởng môn Vô Thượng Tông từ nhiệm, luôn chuyên tâm bế quan chờ phi thăng.
Lâm Thoan cũng như thế, nửa đời trước nàng bận rộn tu luyện cùng với sự vụ tông môn, nửa đời sau chỉ muốn chăm chỉ tu luyện để phi thăng.
Chưa bao giờ suy xét qua việc đạo lữ.
Hậu Thương không tha chịu từ bỏ Lâm Thoan, tức giận ly tông, thậm chí bỏ nhân gian đạo lúc trước, nửa đường sửa tu vô tình đạo, phế hết đạo thống trước đây, trăm năm tu vi hóa thành hư ảo, gần như tu luyện lại từ đầu.
Lâm Độ xem đến đây nhịn không được giơ tay đỡ trán, vô tình đạo thật sự làm quá nhiều nghiệt, thứ đồ chơi này thật sự có người tu thành sao?
Nhìn bộ dạng Hậu Thương khi thấy Lâm Thoan hôm nay, đúng là chưa tu chưa tới nơi tới chốn.
Cốt truyện về sau là Hậu Thương hồi tông, tiếp theo phát hiện sư phụ vẫn luôn lót đủ loại đường cho hắn, bởi vì nửa đường thay đổi đạo thống, đạo tâm bị hao tổn, vì thế Lâm Thoan vẫn luôn cố gắng bảo dưỡng Hậu Thương, vì trải đường cho hắn tiến giai và phi thăng, liên tục đập tài nguyên đưa cơ duyên, cũng vẫn luôn bao dung ác ngữ lạnh như băng của đồ đệ.
Thẳng đến một ngày kia Hậu Thương tại một chỗ trong bí cảnh tiếp nhận Thiên Đạo truyền thừa, sau đó tu vi càng ngày càng cao, phát hiện chính mình bản thân vẫn luôn chịu sự chỉ dẫn của Thiên Đạo.
Hắn là tế phẩm được thiên mệnh chú định, chịu vạn dân phí hoài, chịu ân vạn người, nhập thế sau xuất thế, có tình sau dứt tình, là Thái Thượng Vong Tình.
Thiên Đạo có hưng thịnh suy nhược, vào lúc nó suy yếu, vì để Động Minh Giới cân bằng không sụp đổ, cần phải có lực lượng cường đại mới bổ sung vào Thiên Đạo.
Thiên Đạo không cho phép người thiên vị bất kỳ sinh vật nào, vạn vật đều do ta sinh, vạn vật đều có quy luật, vạn vật đều là giun dế.
Chấp niệm của Hậu Thương từ đầu tới cuối vẫn luôn là Lâm Thoan, đến khi kỳ suy nhược của Thiên Đạo tới vẫn chậm chạp không đạt tới tu vi hóa thân hiến tế.
Mà quy tắc của Động Minh Giới bắt đầu thường xuyên hỗn loạn, có điềm báo về tai họa diệt thế.
Lâm Thoan phát hiện bản thân chính là ái tình cuối cùng mà Hậu Thương không thể quên, mà Hậu Thương cũng là nút thắt cuối cùng nàng không thể buông bỏ trước khi phi thăng.
Hậu Thương cũng vì ứng kiếp, trước mặt mọi người tuyên bố phản bội sư môn, yêu cầu Lâm Thoan cùng làm đạo lữ mình bảy năm, sau đó liền sẽ hoàn toàn kết thúc chấp niệm cuối cùng.
Lâm Thoan đã đáp ứng.
Trong bảy năm, hai người du lãm khắp non sông gấm vóc, đúng như thần tiên quyến lữ vô cùng ân ái, mà hai người lại ngoài ý muốn nhận được bí pháp trộm long tráo phượng hiến tế Thiên Đạo từ một chỗ tại Điền Nam.
Chỉ là bí pháp kia cái gọi là trộm long tráo phượng, chẳng qua cũng chỉ là chuyển dời thiên định đến một người khác có thiên phú, tu vi, tâm tính đồng dạng phù hợp với yêu cầu của Thiên Đạo.
Toàn thế giới, chỉ sợ chỉ có một mình Lâm Thoan.
Hậu Thương vốn không muốn dùng, vô tình hiểu lầm Lâm Thoan ở bên mình bảy năm là vì thiên hạ thương sinh, chờ sau khi hắn hiến tế, chấm dứt tâm nguyện cứu thế liền sẽ phi thăng.
Hắn vốn hận Lâm Thoan khi còn làm chưởng môn yêu mến các đệ tử và đồng môn, thậm chí lòng mang thiện tâm đại nghĩa đối với tất cả mọi người trên thế giới, lại chưa bao giờ có chút tư tình, vì thế vận dụng bí pháp, hiến tế Lâm Thoan cho Thiên Đạo.
Nhưng vào khoảnh khắc mà bí pháp khởi động, Lâm Thoan lại giống như đã sớm biết rõ, sờ sờ Hậu Thương mặt, nói cho hắn: "Ta nguyện ý."
Nguyện ý thay thế hắn, hiến tế Thiên Đạo.
Từ đầu đến cuối, Lâm Thoan chưa từng nói qua một lời yêu.
Chỉ là vĩnh viễn bao dung, vĩnh viễn bảo hộ, vĩnh viễn vô tư trả giá.
Cuối cùng Hậu Thương cách Thiên Đạo một đường thủy thiên nhất gần, vĩnh viễn đồng hành với Thiên Đạo, mỗi khi nhớ sư phụ liền đi hẹn Thiên Đạo đánh một trận hoặc là phát cái lời thề Thiên Đạo, cuối cùng rốt cuộc đi tới điểm cuối thọ mệnh.
Đây một chuyện về một người cuồng cố chấp và một người vô tư phụng hiến vĩnh viễn bao dung.
Lâm Độ xem xong thậm chí không xác định được rốt cuộc Lâm Thoan có yêu Hậu Thương hay không, có tính là não yêu đương hay là không, nhưng hành vi quả thật là rất não yêu đương.
Hậu Thương đại khái là bị dục vọng chiếm hữu và sự cố chấp quấy phá, đầu óc có bệnh nặng.
Toàn bộ cốt truyện ngược tới ngược đi, mê hoặc đến mức khiến Lâm Độ hung hăng bứt hai nắm tóc, sau đó thở dài một tiếng.
Lâu rồi thiên hạ mới xuất hiện ngược văn cẩu huyết với vai chính không có mồm!
Tính ra, còn tới gần một ngàn năm, nàng phải cứu vớt như thế nào đây.
"Ta biết lấy gì cứu vớt......" Lâm Độ gào một tiếng.
【 Khi tình yêu như nước đổ khó hốt? 】
"Yêu và hận vấn vít không ngừng?"
Lâm Độ tiếp một câu, sau đó im lặng trong nháy mắt, hệ thống này không thích hợp.
Mi lén về hiện đại nghe nhạc phải không? Nhạc năm 2002 mi cũng nghe?
Lâm Độ thở dài một hơi, lao tâm khổ cực hơn lao lực.
Nàng ấn huyệt Thái Dương: "Hệ thống, hỏi mi một vấn đề, mi thành thật trả lời ta."
【 Em yêu nói đi. 】
"Ngươi với Thiên Đạo có quan hệ phải không? Nói một chút, rốt cuộc là quan hệ gì?"
【 Trăng đêm nay khá đẹp, cô không ra xem sao? 】
"Ngày đầu tiên mi nói, Thiên Đạo giúp ta, sau này ở bí cảnh lại nói, mi chắc chắn Vu Hi sẽ không chết, vì sao?"
Lâm Độ cũng không để ý tới hệ thống, từng bước ép sát.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng tự động vang lên 《 Cứu vớt 》, vẫn là âm thanh máy móc của Minion.
【 ta lấy cái gì cứu vớt ~
Khi tình yêu như nước đổ khó hốt ~
......
Ta lấy cái gì cứu vớt ~
Tình yêu cũng có thể như chất kịch độc ~
Ai có thể bảo vệ được ai~
Có thể khiến tình yêu vĩnh viễn không bị hủy hoại ~】*
Lâm Độ cười lạnh nói: "Hệ thống chó, trong vòng 3 ngày giết mi."
【 vậy cô tới đi, cô giết được sao? 】
Lâm Độ thật sự không giết được tia ý thức không biết từ đâu này chui ra này.
Không ổn, Lâm Độ nhíu mày, hệ thống này không ổn.
Rốt cuộc bị ai dạy hư?
Thiên Đạo bao dung được một hệ thống vô liêm sỉ như vậy sao?
Nàng ra khỏi động phủ, sau đó bước nhanh về phia Lạc Trạch.
Luôn có một bóng người lẳng lặng ngồi trên đó, phần lớn thời gian đều trong trạng thái nhập định, bởi vì phóng thần thức ra ngoài vô cùng tốn sức, chỉ có Lâm Độ cố tình làm ra động tĩnh hắn mới có thể từ trong nhập định tỉnh lại, mở to mắt, phóng ra thần thức.
"Sư phụ, ánh trăng đêm nay không tồi."
Diêm Dã mở mắt, trong đôi mắt xám một mảnh vắng lặng, lên tiếng: "Phóng."
Lâm Độ chưa bao giờ tới đi tìm hắn, thần thức đảo qua thấy trên người tên nhóc cũng không có vấn đề gì, thế tất nhiên là lại lên cơn động kinh.
"Thời tiết tốt như vậy, người thăm dò thần hồn cho con đi?"
Diêm Dã không thể tưởng tượng mà nghiêng đầu hướng Lâm Độ: "Thời tiết tốt với dò xét thần hồn thì liên quan gì đến nhau?"
Huống chi hôm nay không phải có tuyết rơi à? Ánh trăng ở đâu ra? Nàng nằm mơ sao?