Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 59: Thật giống như đã biết thứ gì rất ghê gớm



Lâm Độ ngồi xuống đối diện Diêm Dã, nàng ngồi bắt chéo chân cũng hoàn toàn không có quy củ, đưa đầu đến trước mặt sư phụ: "Hôm nay khi tiến giai đại viên mãn, đã có một người đeo mặt ẩn nấp trong phòng riêng mà bọn ta đã đặt trước."

Sắc mặt Diêm Dã trở nên nghiêm túc hơn: "Là đám quỷ quái Lan Cú Giới kia sao?"

"Có vẻ là vậy, sau lưng tên đó đeo song loan đao, trong danh sách Lan Tư Thành thành chủ cho ta, có một tu sĩ giỏi sử dụng song loan đao."

Diêm Dã không nghi ngờ năng lực phán đoán của Lâm Độ, đứa nhỏ này tuy rằng thiếu thốn dủ điều, nhưng từ nhỏ đã thông minh.

"Tên đó đâu?"

"À, bị Nguy Chỉ bắt được rồi." Lâm Độ thuận tiện hăng hái chia sẻ một tin nóng: "Sư phụ, người có biết họ tục gia của Nguy Chỉ và Lâm Thoan sư bá không?"

Diêm Dã cũng bị kéo theo ngồi không nghiêm chỉnh, dùng cánh tay chống đầu: "Không biết."

"Bọn họ họ Lâu."

Diêm Dã ồ một tiếng, sau đó khuỷu tay đột nhiên trượt khỏi đầu gối, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là hắn đập xuống mặt băng, rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Lâu? Có thể Nguy Chỉ hắn là......"

Sau đó hắn kinh ngạc nhíu mày: "Sao có thể chứ......"

Lâm Độ thấy rõ, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng lạnh thấu xương của hắn xuất hiện một tia hoang mang khó có thể tin, trong cặp mắt xám bao phủ một tầng âm u lạnh băng cũng hiện ra một tia kinh ngạc không thể che giấu.

Có vấn đề.

Rất có vấn đề.

"Làm sao vậy?"

Diêm Dã trầm ngâm một lát, không biết có nên nói cái này với Lâm Độ hay không, nhưng đồ ranh con kia có vẻ không dễ qua loa có lệ.

Hắn sắp xếp ngôn từ, nói: "Ta nhớ rõ ngươi đã đọc rất nhiều sách, nhưng có một chuyện, không có trong [Đại sự kỷ niên].

"Ngươi biết Vân Ma La trước đây là một quốc gia, sau đó bị diệt quốc, hoàn toàn trở thành thánh địa của Phật môn, ở đó chỉ có phật tu và người qua đường, đúng không?"

Lâm Độ gật đầu, đoạn lịch sử này nàng đọc qua, cũng không tính là xa xôi lắm, cũng mới chỉ cách đây 800 năm.

"Trên thực tế," Diêm Dã dừng một chút: "Trước đây Bà Sa quốc đã từng ba lần diệt Phật, nhưng vẫn không ngăn được Phật môn hưng thịnh."

"Cuối cùng...... Theo sư tổ của ngươi năm đó nói là, Bà Sa quốc trong lúc thay đổi nội bộ vương quyền xuất hiện vấn đề, giết hại lẫn nhau, trong nước đại loạn, sinh linh đồ thán, Phật môn ngang trời cứu thế, từ đây Bà Sa trở thành Vân Ma La, là thánh địa của phật tu toàn thiên hạ, phân ra bát đại Phật môn, người người gia nhập Phật giáo."

"Hoàng thất cuối cùng của Linh giới, họ Lâu."

"Mà sau khi Bà Sa quốc diệt vong, Vân Ma La lại không còn người họ Lâu , nghe đồn, Lâu thị đã bị diệt tộc."

Lâm Độ vuốt nhẹ ngón tay, cũng nhăn mày theo, hiểu được ẩn ý trong lời nói của sư phụ: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diêm Dã cười rộ: "Vi sư không biết."

Lâm Độ cười chiếu lệ theo sau: "Người rất đắc ý sao?"

Diêm Dã ngưng cười, lại gõ trán nàng: "Không biết lớn nhỏ."

Lâm Độ không trốn tránh, thuận tay nắm chặt tay Diêm Dã: "Ta sợ tên người Lan Cú giới kia hôm nay nhân lúc ta không chú ý làm chuyện mờ ám với thần thức của ta, sư phụ, người tới kiểm tra đầu óc của ta đi."

Diêm Dã cũng thuận theo mở ra tay che lên, nhưng thực mau cau mày đè lại đầu nàng: "Ngươi quá đề phòng, để thần thức của ta đi vào."

Lâm Độ trong tâm nói nếu là có người ngoài mở đầu óc của ngươi ra nhìn một cái, ngươi cũng sẽ đề phòng.

Ngay sau đó, một đạo thần thức mạnh hơn nàng rất nhiều, vô cùng thâm hậu bao lấy thức hải thần phủ của nàng, từ trên đỉnh lan tràn, cuối cùng bao trùm toàn bộ thần phủ.

Nàng giống như rơi vào một vùng biển sâu yên tĩnh, đối người khác mà nói là đại dương sâu thẳm lạnh lẽo không thấy ánh sáng vô cùng đáng sợ, đối với nàng lại mười phần thích ý.

Bởi vì mắt bị mù, ngay từ ngày nhập đạo Diêm Dã đã phải duy trì thời gian phóng thần thức lâu hơn người bình thường nhiều.

Thứ như thần thức này, ngoài việc căn cứ theo cảnh giới và tuổi tác nước lên thì thuyền lên, còn là kết quả của quá trình rèn luyện chuyên môn.

Ngoại phóng thần thức giống như giữ cho cánh tay luôn giơ cao, kiểu gì cũng sẽ đau nhức mệt mỏi, cuối cùng không duy trì được.

Vì vậy, Diêm Dã nhìn thấy bởi vì thần thức có thể "thấy", cũng so với thường nhân mệt hơn nhiều.

Thần thức tiêu hao quá nhiều,với tiêu hao thể lực quá lớn khác nhau, toàn bộ thần phủ sẽ giống như bị kim đâm, đau nhức xen lẫn mệt mỏi, cần rất lâu mới có thể hồi phục.

Với người mù như Diêm Dã, vì thường xuyên tiêu hao quá mức nên buộc phải rèn luyện, thần thức so với người thường cùng tuổi cùng cảnh giới dày rộng mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho nên khi thăm hồn cũng hiểu biết đúng mực hơn người bình thường.

"Không có vấn đề, rất tốt, không có bất cứ thủ đoạn hay vấn đề gì, chỉ là......"

Diêm Dã trầm ngâm một lát, "Thần thức này của ngươi, là người độ tuổi như ngươi nên có sao?"

Hơi thâm hậu quá rồi.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nghịch đồ này tính trận pháp nhanh như vậy sao?

Thấy được trên mặt Diêm Dã có một tia chần chờ cùng ghét bỏ, Lâm Độ: ?

"Ta đúng là chưa rèn luyện nhiều, này không phải do sư phụ không phân phó ta sao, người cho ta công pháp tu luyện thần thức, ta có thể một ngày đọc thuộc, bảy ngày ứng dụng trôi chảy cho người."

Con đường tu đạo tràn ngập ẩn số, tu luyện bất cứ thứ gì mà không có sư phụ chỉ dẫn, chỉ cần hơi bất cẩn liền sẽ xảy ra sự cố.

Lâm Độ bẩm sinh nhập đạo không cần người chỉ dẫn đó là bởi vì thiên phú phi thường cộng thêm đan dược dẫn dắt, nhưng sau khi có sư phụ, từ thổ nạp đến nhập định đều do Diêm Dã chỉ dạy.

Diêm Dã gật gật đầu: "Hơi tệ một chút, như vậy đi, ngươi cùng ta linh căn tương đồng, phù hợp ta chính là phù hợp ngươi, chẳng qua công pháp tu luyện của ta quá mức cực nhọc, hiệu quả cũng mạnh mẽ, ngươi không chê khổ liền cầm đi luyện đi."

Lâm Độ liền bắt được công pháp tu luyện thần thức sư phụ truyền lại, còn là một thiên phẩm công pháp: 《 Thiên Trì Luyện Thần Quyết 》.

"Vậy chờ ta học xong liền trả lại cho sư phụ."

"Không cần, ta đã nhớ kỹ rồi."

Vẫn là hắn từ trong góc xó xỉnh đào ra được, bỏ xó lâu lắm rồi, may mà nhẫn trữ vật không tích bụi.

Lâm Độ gật đầu: "Ta tối đa ba ngày là có thể thuộc lòng, cũng không có tác dụng mấy."

"Vậy chờ đến trước khi ngươi phi thăng thì quyên tặng thư lâu cũng được."

"Phía có trên chú giải tâm đắc của ta, bắt đầu từ ngày mai ngươi luyện trước mặt ta, thần thức thứ này, dễ luyện ra vấn đề."

Diêm Dã lại quay lại chủ đề lúc trước: "Hôm nay Nguy Chỉ tới Định Cửu Thành? Nhưng sao ngươi đặt Lâm Thoan với Nguy Chỉ ở cùng nhau."

Hai người kia, nhìn qua thật sự là quăng tám sào cũng không tới.

"Bởi vì," Lâm Độ ngước mắt cười: "Lâm Thoan đi cùng Nguy Chỉ."

"Bọn họ gọi đối phương là, Lâu Nguy Chỉ, còn có Lâu Lâm Thoan."

Diêm Dã nheo mắt lại: "Ta nhớ Nguy Chỉ so với ta nhỏ hơn một chút, nhưng Lâm Thoan lại lớn hơn ta rất nhiều, nhưng cụ thể lớn hơn bao nhiêu ta không nhớ rõ."

Vì Nguy Chỉ xuất hiện Thanh Vân Bảng sau hắn.

Hai thầy trò nhanh chóng vẽ ra một cái sơ đồ thời gian trong đầu, suy xét những điều kỳ quặc trong đó.

Diêm Dã năm nay hơn tám trăm tuổi, Nguy Chỉ không thể lớn hơn 800 tuổi, 800 năm trước...... Không sai biệt lắm chính là khoảng thời gian Bà Sa quốc nội loạn diệt quốc.

Nếu Lâu Nguy Chỉ thật sự là cô nhi của hoàng thất, vậy nếu là vào Phật môn, theo ý Diêm Dã ẩn mà không nói, chẳng phải là nhận giặc làm cha?

Lâm Độ sợ hãi cả kinh, tiện đà theo đó nghĩ tới lời nói của Lâm Thoan khi bước vào.

Nàng nói: "Một hai phải khiến chính mình làm cho người người sinh ghét, mới tính bại hoại Phật môn?"

Một cái phật tu, cớ gì bại hoại Phật môn?

Nguy Chỉ còn không phản bác.

"Kỳ thật năm đó Nguy Chỉ trên Thanh Vân Bảng thiên phú kỳ tuyệt, chính là trời sinh Phật chủng, nhập Phật môn cũng không phải kỳ quái."

"Hơn nữa năm đó Nguy Chỉ đột nhiên xuất hiện, cơ hồ xem như Phật môn nhất bảo, Vân Ma La người người tôn xưng tiểu sư phụ, bảy tuổi liền đại diện Mật Tông biện kinh luận đạo, tuệ căn xuất sắc, bảy vị đại pháp sư của bát đại tông môn đều cãi thua hắn, chỉ là......"

"Về sau không biết vì sao, hắn bắt đầu li kinh phản đạo, đem một cái hoạn lộ thênh thang đi hẹp."

Diêm Dã vừa thấy liền biết đồ đệ này của mình cũng nghĩ đến chuyện vừa rồi làm hắn kinh ngạc.

Hai thầy trò bọn họ giống như đã biết được bí mật khó tin nào đó của Phật môn.

Trước khi xuyên, Lâm Độ ở tuổi 24 cảm thấy cuộc đời thật nhàm chán, muốn xuất gia, cuối cùng giữa Phật Đạo hai môn lại chọn Đạo, thường thường tới Đạo quán làm tình nguyện viên.

Ngay từ đầu, bản tâm nàng liền thiên hướng Đạo gia.

Hiện giờ xuất phát từ bản năng thiên hướng, liền mơ hồ cảm thấysự tình Phật môn nhất định ẩn giấu chuyện tàng ô nạp cấu*.

-hỗ trợ và tiếp tay cho những việc làm xấu xa-che giấu bụi bẩn, che giấu tham nhũng (thành ngữ); để che chở cho những kẻ xấu xa và chấp nhận những việc làm sai trái

Vậy nếu Lâu Lâm Thoan cũng là người trong hoàng thất, lúc ấy ít nhiều cũng đã trưởng thành, sao nàng không trở về cứu thế?

Lâm Độ dùng ngón tay gõ gõ đầu gối, bỗng nhiên hai mắt toả sáng, Hậu Thương là Lâm Thoan nhặt được khi ngang qua Yêu giới, mà Vân Ma La và nơi Yêu tộc tụ cư Nguyệt Ly vừa lúc liền nhau.

Tính toán ra, thời gian cũng đại khái có thể ăn khớp.

Nhưng nàng lại nhíu mày, người thông minh luôn sẽ suy nghĩ quá nhiều quá sâu, sau đó hết khôn dồn đến dại.

"Có lẽ hắn chỉ là họ Lâu ở nơi nào khác, cũng không phải là cô nhi hoàng thất đâu." Lâm Độ liếc mắt nhìn sư phụ nhà mình.

"Cũng đúng, chẳng liên quan tới chúng ta, suy nghĩ nhiều cũng vô ích." Diêm Dã gật đầu.

Coi như giống với suy đoán của bọn họ, cũng chỉ khiến Đạo môn bọn họ khinh thường Phật môn cả đời mà thôi.

Quy tắc của Đạo môn, không can thiệp vào nhân quả của người khác, không quan tâm đến việc làm của người khác.