Tôi Bẻ Cong Nam Chính Truyện Quyền Mưu

Chương 2: Học sinh cấp ba bú sữa



Không phải thế, còn không cho ăn nữa là cậu khóc á.

Lý trí của một nam sinh 18 tuổi cũng không chịu nổi cơn đói của trẻ con đâu à.

Thẩm Hòa lại tăng âm lượng lên, nhìn Trung Hồng mà kêu, cố gắng truyền tải cảm nghĩ.

Sao lại vậy chứ, chẳng phải đã bảo đây là đại tổng quản đắc lực bên người nam chính ư?

Trung Hồng vẫn còn chưa kịp hiểu ý Thẩm Hòa thì nam chính đã bị tiếng ê a của cậu đánh thức rồi.

Tiểu Thái tử thức dậy, chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, cả người đau nhức.

Hắn cau mày, cúi đầu đối diện đôi mắt của Thẩm Hòa, không khỏi giật mình.

Thẩm Hòa lại ư hử thêm hai tiếng.

Tiểu Thái tử nhếch môi, khóe miệng lộ ý cười nhẹ: "Trung Hồng, giờ là giờ gì rồi?"

Trung Hồng khom lưng bế Thẩm Hòa ra khỏi vòng tay Thích Chuyết Uẩn, nhẹ nhàng đáp: "Nô tài cũng đang định gọi ngài, đã giờ Mão một khắc* rồi. Ngự lâm quân và hộ vệ phủ Thẩm Quốc công đã đến, Thẩm phu nhân đã được đưa lên xe ngựa, chỉ đợi ngài lên xe là có thể khởi hành hồi kinh."

(*) 5 giờ 15 phút sáng

Thích Chuyết Uẩn buông lỏng ý cười trên mặt, khởi động hai tay tê cứng rồi bước ra ngoài.

Mặt trời chỉ vừa ló dạng, có thể nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ của mấy bà vú nhà họ Thẩm ở bên ngoài.

Bóng dáng nhỏ bé của Thích Chuyết Uẩn vừa xuất hiện ở cửa miếu hoang, người nhà họ Thẩm đã nhanh chóng nhận ra.

Thủ lĩnh thị vệ phủ Thẩm Quốc công đi đến hành lễ với Thích Chuyết Uẩn: "Nô tài tham kiến Thái tử điện hạ, làm phiền điện hạ đã chăm sóc tiểu công tử suốt đêm, Quốc công đại nhân đã biết tình hình của phu nhân, Thái tử điện hạ cứ giao tiểu công tử lại cho nô tài, nô tài sẽ mang tiểu công tử về phủ phục mệnh với Quốc công đại nhân."

Thích Chuyết Uẩn mặt không biểu cảm, hắn nghĩ đến cảnh tượng Thẩm phu nhân đêm qua quỳ xuống cầu xin mình.

Đứa bé này và hắn có một điểm chung, có rất nhiều người muốn nó phải chết.

Nghĩ đến đây, Thích Chuyết Uẩn cảm thấy bọn họ đúng là đồng bệnh tương liên.

Hắn lạnh nhạt từ chối: "Người của cô tự biết cách chăm sóc nó."

Thị vệ còn muốn nói thêm, nhưng trông thấy đôi mắt đen huyền của Thái tử nhìn mình, trên gương mặt non nớt lại không biểu cảm gì, bỗng dưng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thái tử nhỏ tuổi cũng mặc kệ hắn, dẫn theo Trung Hồng bước lên xe ngựa.

Thẩm Hòa nằm trong vòng tay Trung Hồng, hai mắt nhìn trời không tỏ ra lo lắng chút nào.

Có nam chính che chở, cậu chỉ cần ăn no ngủ kĩ là đủ, nam chính ngầu quãi chưởng.

Dù chỉ mới 8 tuổi thì cũng đã ngầu lắm luôn á.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, đoàn người nhà họ Thẩm bị bỏ lại phía sau, Thẩm Hòa thấy bọn họ không để ý đến mình, bèn lên tiếng kêu ư ử.

May mà đã có nam chính hiểu ý.

Thích Chuyết Uẩn hỏi Trung Hồng: "Có gì để ăn không? Đút đứa bé chút nước đường hay sữa dê gì đó xem, chốc nữa hồi cung tìm mấy vú em về."

Trung Hồng vén rèm lên dặn dò với người bên ngoài, lát sau có người bưng sữa dê vào.

Còn bày thêm vài món điểm tâm trước mặt tiểu Thái tử.

Thẩm Hòa sắp chết đói đến nơi, em bé cứ cách vài tiếng là phải được ăn, mà cậu sinh ra vào nửa đêm hôm qua, đến giờ mới được cho hớp sữa đầu tiên, cứ há miệng về phía cái muỗng vòi vĩnh.

Nhưng cậu chẳng biết uống kiểu gì, cơ thể sơ sinh thật là khó điều khiển. May mà Trung Hồng biết điều, cười nói: "Nô tài sơ ý quá, may nhờ có điện hạ, tiểu công tử từ lúc sinh ra đến giờ chưa được uống sữa, có thể thấy là do đói quá mức."

Y vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Thẩm Hòa lên, cho em bé nghiêng một góc vừa phải để đút sữa.

Uống được nửa chén, Thẩm Hòa cảm thấy cơn đói đã vơi đi, lý trí cũng trở về, mới ngậm miệng không uống nữa.

Thích Chuyết Uẩn hỏi Trung Hồng: "Nó đói bụng sao lại không khóc?"

Đêm qua hắn nghe thấy, tiếng khóc của Thẩm Hòa rất nhỏ, chỉ có một chút xíu tiếng động, không giống mấy đứa trẻ khác hay gào oang oang cả lên.

Thích Chuyết Uẩn từng nghe tiếng khóc của Cửu Hoàng tử và Thập Công chúa lúc mới sinh, hai đứa sinh cách nhau vài tháng, khi đó Hoàng hậu vẫn còn khỏe mạnh, Thích Chuyết Uẩn mới 6, 7 tuổi.

Thích Chuyết Uẩn khi đó không chịu đi theo cung nhân ra ngoài, mới nghe được tiếng khóc của chúng, vừa ồn vừa vang, vừa ra khỏi bụng mẹ là bắt đầu oa oa liên hồi rồi.

Hoàn toàn khác với đứa bé này.

Trung Hồng thầm nghĩ có lẽ là do Thẩm tiểu công tử sinh thiếu tháng mới vậy, nhưng lại không nói ra, chỉ cười với Thích Chuyết Uẩn: "Chắc là do tiểu công tử không đành lòng quấy điện hạ đó."

Thích Chuyết Uẩn dừng mắt trên người Thẩm Hòa.

Thẩm Hòa mở đôi mắt to tròn như trái nho mà nhìn hắn, da mặt nhăn nhúm qua một đêm dường như đã căng mịn hơn một chút, trông đáng yêu hơn hôm qua nhiều.

Cậu thầm nghĩ, đại tổng quản này cũng biết ăn nói quá chứ, còn giúp cậu tăng điểm thân mật, miệng lưỡi không thể nghi ngờ.

Chuyện bị bỏ đói đến mức da bụng dán da lưng Thẩm Hòa đã quên phắt đi rồi.

Cậu vui vẻ nhìn nam chính một chốc, ăn uống no nê rồi, căng da bụng chùng da mắt, thế là lại nhắm mắt thiếp đi.

Lắc lư hết một quãng đường dài, đến lúc Thẩm Hòa tỉnh lại, khung cảnh trước mắt đã không còn nóc nhà rách nát, mà là xà ngang gỗ sơn son thếp vàng, xung quanh có mùi thơm thoang thoảng.

Cậu đang nằm trong một chiếc nôi, có một cái chăn be bé, có thể nhìn thấy khung gỗ hai bên nôi. Cả thế giới gói gọn lại trong một hình vuông nhỏ xíu.

Thẩm Hòa vừa tình chưa được bao lâu, đã thấy một cô gái áo hồng tóc búi bước đến gần, reo lên: "Ấy, tiểu công tử dậy rồi, tôi gọi vú em đến cho tiểu công tử bú nhé?"

Vú em?

Không không không!

Không cần đâu! Cậu uống sữa dê là được rồi!

Một lát sau vú em đã đến, thành thạo bế Thẩm Hòa lên, tay vén áo đưa em bé kề sát vào ngực.

Thẩm Hòa bú kiểu gì được?

Cậu ngậm chặt miệng, đến nỗi cả mặt cũng đỏ lên, toàn thân cố sức chống đối.

Bà vú nhìn cậu sống chết không chịu bú sữa, không còn cách nào khác đành giải thích với cung nữ của Thẩm Hòa.

Cung nữ áo hồng kia bước đến, thấy khuôn mặt nhỏ bé nghẹn ngào đỏ bừng mới hoảng sợ.

Bà vú thốt lên: "Kì lạ, tiểu công tử ngủ một giấc dậy lẽ ra phải đói bụng lắm rồi, sao lại không chịu bú sữa chứ?"

Cung nữ làm sao biết được, bèn cho thêm mấy vú em nữa đến thử, Thẩm Hòa đều mím môi không chịu.

Họ cũng hết cách, bèn phái người đi bẩm với Thích Chuyết Uẩn, rồi đến nhà bếp hâm một ít sữa dê.

Cũng may vừa đút sữa dê thì Thẩm Hòa cũng chịu há miệng, còn vui vẻ mút sạch từng muỗng một.

Lúc Thích Chuyết Uẩn đến, Thẩm Hòa còn đang ê a rất vui vẻ, đôi mắt đen láy như đang cười.

Mấy vú em đứng một bên, không hề khinh thường Thái tử nhỏ tuổi chút nào mà trái lại còn hơi sợ sệt.

Cũng may tiểu Thái tử không nói gì thêm, chỉ bảo họ để ý một thời gian, xem lần sau Thẩm Hòa có chịu bú sữa hay không, nếu vẫn không chịu thì cứ đút sữa dê, miễn không bỏ đói là được.

Thẩm Hòa nghe nam chính nói, trong lòng gật gù đồng ý.

Uống sữa dê cũng được, không cần vú em gì đâu.

Thẩm Hòa uống sữa xong, ánh mắt hăng hái nhìn Thích Chuyết Uẩn, thầm nhủ giờ là lúc cậu bắt đầu sự nghiệp ôm đùi đây này.

Cậu hé miệng hừ hừ mấy tiếng, cặp mắt lanh lợi dán chặt vào Thích Chuyết Uẩn.

Lần này không cần cung nữ hay thái giám nói thay thì Thích Chuyết Uẩn cũng nhận ra.

Hắn duỗi tay, cung nữ lập tức bế Thẩm Hòa đặt vào tay Thái tử nhỏ.

Thẩm Hòa nằm trong lòng nam chính, đôi mắt vẫn dán chặt không rời cái cằm non nớt của hắn.

Phải thể hiện rõ ràng ý tứ "người ta chỉ thích anh thui á"!

Tuy rằng vữa sinh ra đã được mẹ ruột treo lên đùi nam chính, nhưng cậu cũng không dám chắc sau này mình có thể làm một cánh tay trợ giúp đắc lực cho nam chính được, chắc chỉ có thể làm một phế vật ham ăn háu uống mà thôi.

Để không trở thành gánh nặng bị đá văng trên con đường sự nghiệp của nam chính, Thẩm Hòa phải nỗ lực cày điểm thân mật hết mình mới được!

Thích Chuyết Uẩn cúi đầu thấy ánh mắt long lanh của đứa bé, môi phải mím lại để không nhoẻn lên.

Hắn không có nhiều thời gian ở lại đây.

Hắn là Thái tử, Hoàng hậu vừa mất, bầy sói rình rập xung quanh đã bắt đầu rục rịch, hắn không có bao nhiêu thời gian.

Vừa ẵm Thẩm Hòa được một chốc thì có người vội vã tìm đến.

Người nọ nhìn đứa bé Thái tử đang ôm trong ngực, lời chuẩn bị nói ra nhẹ đi không ít nhưng chẳng thể giấu được vẻ nôn nóng: "Điện hạ, Thẩm Quốc công vào cung cầu xin Bệ hạ ra mặt, đòi điện hạ trả Thẩm tiểu công tử về cho phủ Quốc công nuôi nấng."

Thẩm Hòa vừa nghe liền mọc một dấu chấm hỏi.

Không đi không đi đâu, tới đó cậu sống không nổi một tháng là cái chắc!

Ông cha kia của cậu là một gã vô dụng, dù cậu có ông bà che chở, nhưng phủ Quốc công nhiều thành phần phức tạp, cậu không biết nói, lỡ bị kẻ nào đầu độc chết cũng không hay>

Thích Chuyết Uẩn cũng không muốn giao Thẩm Hòa ra.

Nét tươi cười vừa mới chớm trên mặt hắn lại vụt tắt.

Rõ ràng vẫn là một đứa nhóc, thế mà cả người lại chất chứa nhiều phiền muộn.

Hắn đưa Thẩm Hòa lại cho cung nữ, ngón tay chọt lên mặt cậu mấy cái mới xoay người, thấp giọng nói: "Trung Hồng đâu? Gọi y theo cô đến Cần Chính điện gặp phụ hoàng."

Thích Chuyết Uẩn lầm bầm trong miệng: "Mẫu hậu đã mất, cô vẫn là Thái tử, nếu đến cả một đứa trẻ sơ sinh cũng không bảo vệ được thì e là sẽ làm mẫu hậu thất vọng."

Thẩm Hòa hận không thể đi theo hắn chuyến này.

Cảnh tượng trong đầu cậu bây giờ là tình tiết tiểu Thái tử dập đầu ở Cần Chính điện, giằng co với Thẩm Quốc công đòi giữ lại đứa con mới sinh của nhà họ Thẩm, nghĩ tới đây thôi là kích động rồi!

Đáng tiếc không được xem hiện trường trực tiếp cực ngầu này.

Thẩm Hòa ngước mắt nhìn theo hướng Thái tử rời đi, nhưng cố lắm cũng chỉ thấy được xà ngang chán ngắt trên trần, trong đầu từ từ điểm lại nội dung cốt truyện, thật là chán chết đi được.

Ôn lại cốt truyện xong, cậu lại nghĩ đến bài thi đại học, vừa nghĩ vừa thầm tự chấm điểm. Chấm xong lại không khỏi rầu rĩ, cũng đâu có được xem điểm chính thức chứ.

Lần này cậu tự thấy mình làm bài rất tốt, hẳn là có thể đậu vào một trường top đầu, ba mẹ sẽ rất vui cho mà xem.

Cũng không biết có phải do cậu đọc sách suốt đêm dẫn đến đột quỵ hay không.

Thẩm Hòa lại nghĩ, mình còn chưa có bạn trai nữa. Nghĩ đến việc mình đến thế giới này thì phải lớn lên thêm một lần, tìm bạn trai rồi lại come out thêm một lần nữa là đau nhức cả đầu.

Nhưng ít ra ở thế giới này cậu thuộc về tầng lớp quyền quý như vậy, muốn có bạn trai hay bạn gái chắc chẳng ai thèm cản đâu nhỉ?

Tưởng tượng đến đó cậu mới thấy thoải mái hơn chút xíu.

Chẳng mấy chốc lại thiếp đi trong dòng suy nghĩ.