Nhất là khi bạn là một nam sinh trung học 18 tuổi tràn đầy sức sống mắc kẹt trong cơ thể một đứa trẻ.
Cả một ngày của Thẩm Hòa chỉ có ăn ngủ ngủ ăn.
Cả ngày cũng không được nhìn thấy Thích Chuyết Uẩn.
Những lúc thức giấc nhàm chán, Thẩm Hòa lại tưởng tượng ra hình ảnh nam chính và Thẩm Quốc công cãi cọ trước mặt Hoàng đế, trong lòng vô cùng kích động, nhưng lại không khỏi tiếc nuối vì không thể chứng kiến trực tiếp.
Lần tiếp theo Thẩm Hòa gặp được Thích Chuyết Uẩn đã là hôm sau, hoặc ngày thứ ba gì đó. Cậu ngủ rồi thức thức rồi ngủ nhiều quá nên cũng mất dần khái niệm thời gian rồi.
Cậu còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Trung Hồng và Thích Chuyết Uẩn.
Thích Chuyết Uẩn vẫn còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc vỡ giọng nên giọng nói vẫn còn non nớt.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Thẩm Quốc công là loại người tầm thường dung tục, nhờ phúc tổ tiên mới có ăn có xài, thiếp thất bên người dỗ ngọt một chút cũng đủ làm đầu óc mê muội rồi."
Lỗ tai Thẩm Hòa lập tức dỏng lên!
Ôi! Đây là đang nói xấu ông bố rác rưởi của cơ thể này ư?
Trung Hồng nhẹ giọng hỏi: "Ý điện hạ là... đứa con vợ lẽ kia?"
Thẩm Hòa từ từ nhớ lại.
Cũng may cậu mới đọc xong gần đây, nhiều tình tiết vẫn còn nhớ rõ.
"Thẩm Hòa" là con vợ cả của phủ Quốc công, nhưng trên y còn có một người con lớn do ái thiếp của Thẩm Quốc công sinh ra.
Mẹ ruột của "Thẩm Hòa" là một tiểu thư cao quý, có người chị ruột là đương kim quý phi - Liễu Tuyên phi. Bà vừa gả vào phủ Quốc công đã là mối đe dọa đối với ái thiếp của Thẩm Quốc công.
Thủ đoạn của bà vô cùng lợi hại, nhà mẹ và Liễu Tuyên phi cũng luôn dốc lòng giúp đỡ, trên dưới phủ Quốc công bị bà quản lí vô cùng chặt chẽ.
Chỉ tiếc đến lúc bà mang thai thì không còn đủ sức, bị thiếp thất tìm được sơ hở chen chân vào. Sau khi qua đời, phủ Quốc công lại rơi vào tay ái thiếp nọ.
Lại thêm việc Thích Chuyết Uẩn không chịu trả "Thẩm Hòa" về phủ Thẩm Quốc công, gã con trưởng kia mặc nhiên được xem là người thừa kế tương lai trong phủ.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Hòa lại nghe thấy Thích Chuyết Uẩn nói.
"Không cần làm chuyện dư thừa. Chỉ cần cô còn sống một ngày, thì ngày đó phủ Thẩm Quốc công vẫn thuộc về Thẩm Hòa."
Xin lỗi người anh trai máu mủ chưa từng gặp của tôi ơi, trận này Thái tử gánh tôi dễ dàng quá rồi.
Thẩm Hòa cười, mà dường như lỡ cười ra tiếng, cậu vẫn chưa mọc răng nên chỉ hé ra hai hàng nướu hồng hồng.
Thích Chuyết Uẩn và Trung Hồng đang nói chuyện cũng phát hiện ra, bèn cúi đầu nhìn.
Trung Hồng cười rộ lên: "Tiểu công tử thật là ngoan, nô tài nghe cung nữ và vú em nói tiểu công tử chưa từng khóc quấy bao giờ, bây giờ mới thức dậy mà đã biết cười rồi."
Y thấy Thẩm Hòa nhìn Thích Chuyết Uẩn, mà Thái tử nhỏ cũng đang cúi đầu, lại nói: "Thẩm tiểu công tử xem ra rất thích ngài đó."
Thích Chuyết Uẩn khom người bế đứa trẻ lên.
Động tác của hắn còn lóng ngóng, nhưng đã tiến bộ nhiều hơn so với hai ngày trước rồi.
Hắn hơi nhoẻn miệng, nhẹ giọng: "Đương nhiên, cô nhìn nó sinh ra, đặt tên cho nó, sau này cũng là người nuôi dưỡng nó đến lớn. Nó tất nhiên phải tin yêu cô nhất trên đời rồi."
Thẩm Hòa nằm trong vòng tay Thái tử nhỏ tuổi, nhìn dưới cằm hắn, thầm nhủ: Yên tâm đi nam chính, anh giỏi nhất tuyệt vời nhất, sau này tôi sẽ là cái đuôi, là trang sức theo chân anh, đương nhiên sẽ không phản bội anh như nguyên tác đâu. Cơ mà xin lỗi nhé, cùng lắm tôi chỉ làm con sâu gạo ăn no chờ chết thôi chứ chẳng biết giúp ích gì cho anh đâu, quyền thần thì khỏi nói luôn.
Thời gian Thích Chuyết Uẩn dành cho Thẩm Hòa là có hạn.
Phần lớn thời gian của Thẩm Hòa chỉ có ăn ngủ ngủ ăn, còn Thích Chuyết Uẩn là một đứa trẻ 8 tuổi, dù có là nam chính truyện quyền mưu thì cũng chỉ mới 8 tuổi thôi.
Hiện giờ hắn còn đang để tang mẹ, bốn phía nguy hiểm rình rập, mọi hành động đểu phải cẩn thận, phải dành nhiều thời gian học hành bổ sung kiến thức, không thể bị tụt lại phía sau.
Hắn phải đủ mạnh mới có thể ổn định tấm lòng những kẻ trung thành với mình, như thế mới có nhiều thủ đoạn để đối phó với những kẻ muốn hại người mình.
Thẩm Hòa chán muốn chết, đành phải ngẫm lại nội dung truyện thêm một lượt nữa.
Đoạn kết của câu chuyện diễn ra vào năm cậu 20 tuổi, khi đó Thái tử sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh, đăng cơ kế vị, chém giết bùm bùm.
Sau khi Thích Chuyết Uẩn 28 tuổi kế vị, trở ngại lớn nhất hắn phải đối mặt là khi Thẩm Hòa phản bội, tham gia vào phản quân.
Đương nhiên Thẩm Hòa hiện tại sẽ không đời nào kiếm chuyện đâm đầu vào chết như thế.
Cậu phải làm một con sâu gạo, một món đồ trang sức không có tính uy hiếp!
Từ giờ trở đi, công việc của cậu là lấy lòng nam chính, phải thể hiện mình cực kì sùng bái, hâm mộ hắn vô cùng, khiến hắn tin rằng dù thế nào cậu cũng sẽ không phản bội!
Thẩm Hòa âm thầm cho bản thân 1 like.
Cậu là một học sinh trung học vừa trải qua kì thi đại học địa ngục, một cuộc đời giàu có ăn sung mặc sướng chính là viễn cảnh tuyệt vời nhất.
Có điều Thẩm Hòa cũng cần phải cân nhắc thêm, tìm cách để lại cho mình một đường lui.
Thỏ khôn có ba hang, với thâm niên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng của cậu, một nam chính xuyên không nhất định phải làm được việc lớn!
Ví dụ như chế tạo thủy tinh xà phòng thuốc súng gì đó...
Thẩm Hòa lúc rảnh rỗi đọc truyện, không khỏi có lúc ảo tưởng về cuộc đời thuận buồm xuôi gió có cơ hội thể hiện năng lực sau khi xuyên không>
Cậu lại cố gắng nhớ lại tinh hoa kiến thức tích lũy mười mấy năm qua...
Ủa khoan, thành phần của xà phòng là cái gì trời? Cách sản xuất thủy tinh là sao nhỉ? Nguyên liệu hình như có cát thạch anh, đá vôi... rồi gì nữa ta?
Thẩm Hòa không khỏi xấu hổ trong lòng.
Hay là... đạo văn vậy?
Cậu lại trầm ngâm.
Có muốn cũng không đủ kiến thức.
Thẩm Hòa nằm trong nôi ngơ ngác, như thể trở thành một con heo lười mất đi ước vọng.
Cung nữ áo hồng líu lo với đồng bạn: "Cô nhìn xem, Thẩm tiểu công tử dễ thương quá chừng, lần đầu tiên tôi thấy một đứa bé xinh xắn đến vậy á, chắc hẳn sau này lớn lên cũng tuấn tú lắm đây."
Một cung nữ khác cười hí hửng: "Liên Kiều, chờ thêm mấy năm nữa điện hạ cho cô xuất cung thì cô tha hồ mà tìm lấy một lang quân tuấn tú, sinh cho người ta một em bé đáng yêu như này."
Hai cung nữ chụm đầu khúc khích.
Thẩm Hòa trơ mắt nhìn xà ngang.
Ông trời ơi, đã cho người ta xuyên không thì sao lại xuyên thành trẻ sơ sinh chứ?
Đến bao giờ cậu mới lớn lên, mới có thể nói chuyện đây??
Bây giờ nghiêng đầu cái thôi cũng nhọc thân nữa, chán chết mất!
Thẩm Hòa kêu trời kêu đất, mỗi ngày chỉ có thể cầu nguyện cho mình lớn nhanh thêm một chút.
Nhẫn nhịn được hai tháng, cuối cùng cậu cũng tự điều khiển được cánh tay, không còn bị quấn kín mít nữa.
Sau khi Thẩm Hòa phát hiện mình đã quơ được hai tay, việc đầu tiên cậu làm khi Thích Chuyết Uẩn vừa bế cậu khỏi tay cung nữ là chủ động giơ tay về phía hắn.
Tiểu Thái tử bị hành động ngày làm giật mình suýt thì đánh rơi Thẩm Hòa.
Hắn hoảng sợ, trên khuôn mặt lạnh lùng bé nhỏ thoáng hiện vẻ hốt hoảng, vội vàng đỡ lấy Thẩm Hòa ôm chặt vào lòng.
Em bé trong vòng tay hắn dường như chẳng bị giật mình chút nào, hai tay mũm mĩm nắm chặt lấy vạt áo của hắn, bật cười khanh khách.
Thích Chuyết Uẩn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nộn và đôi mắt đen láy biết cười của cậu, ánh mắt không khỏi dịu dàng.
Thẩm Hòa đang rất vui mừng.
Cậu đã điều khiển được tay, thế thì chẳng mấy là học đi được rồi?
Học đi được thì cũng sớm mà học nói được thôi đúng không?
Thẩm Hòa cảm thấy bản thân tiền đồ thật là vô lượng.
Từ nay phải chăm chỉ làm việc thôi!
Chỉ cần phục vụ một sếp, tỉ lệ phản hồi 1000%, ai mà biết chắc hâm mộ muốn khóc quá!
Cậu dựa đầu vào ngực Thích Chuyết Uẩn, cố sức nắm lấy hai ngón tay nhỏ của nam chính, tưởng tượng mơ mộng về một tương lai tươi sáng.
Cung nữ chăm sóc Thẩm Hòa tên Liên Kiều không nén được nụ cười: "Ngày thường chúng nô tỳ chăm sóc tiểu công tử cũng chưa từng thấy tiểu công tử thân thiết với ai như vậy đâu ạ."
Về lý thuyết thì trẻ con sẽ thích người gần gũi với mình nhất.
Vị tiểu công tử này lại không như vậy, bảo sao Thái tử điện hạ lại yêu thích.
Thích Chuyết Uẩn nhìn Thẩm Hòa, nhéo mặt cậu: "Mau lớn lên đi, sau này cùng cô luyện viết chữ, cô sẽ tự mình dạy ngươi."
Trung Hồng lập tức đáp: "Điện hạ từ bé đã luôn được các Thái phó khen ngợi, nếu tiểu công tử được ngài chỉ dạy cho thì tương lai nhất định sẽ thành tài."
Thẩm Hòa còn đang chơi với bàn tay của nam chính, nghe tới đây hơi sững sờ.
Không cần đâu mà.
Cậu chỉ mới hai tháng thôi! Chưa gì đã phải vào lò luyện gà con ư?