Nhà Thẩm Hòa có một đứa em họ nhỏ hơn cậu 16 tuổi.
Lúc Thẩm Hòa về quê ăn tết sẵn ghé thăm con bé, có từng nghe mẹ cậu và dì tám với nhau rằng "Ba lật sáu ngồi bảy lăn tám bò".
Khi đó Thẩm Hòa và cả họ xoay quanh đứa bé, nhìn nó gắng sức lật người trên cái giường nhỏ cực kì say sưa.
Bây giờ lại đến lượt cậu.
Lúc Thẩm Hòa được ba tháng, bèn nửa đêm thử lật mình.
Cậu không khỏi vui vẻ, cảm thấy khả năng khống chế cơ thể mình lại tăng thêm một bước rồi.
Vài ngày sau, cậu biểu diễn lật mình trước mặt Liên Kiều và các cung nữ, lập tức thu hút sự chú ý của họ.
Thế là bao nhiêu thái giám cung nữ ma ma, phàm là ai có thể vào được phòng cậu đều lục tục chạy vào, nhìn Thẩm Hòa bằng ánh mắt thăm thú kỳ quan thế giới.
Họ tuôn lời khen như suối, từ những câu có học đến vô học đều thốt ra cả, mồm năm miệng mười không ngớt, Thẩm Hòa suýt thì cho rằng mình vừa mới phát minh ra cái gì tiến bộ vượt bậc lắm chứ không phải là lật người.
Thẩm Hòa bị bao vây: QAQ em họ ơi xin lỗi em!
Năm tháng rưỡi, Thẩm Hòa đã có thể ngồi dậy.
Lần này cậu đã rút kinh nghiệm, nửa đêm có thử thành công cũng không biểu diễn công khai nữa.
Phải giấu mình cẩn thận.
Điều không may là, cậu sinh ra vào tháng Sáu, bây giờ năm tháng tuổi cũng vừa lúc trời vào mùa đông.
Các cung nữ và ma ma sợ cậu lạnh, bọc trong ba lớp ngoài ba lớp, biến cậu thành cục lông tròn ủm.
Khiến cho cậu càng thêm khó khăn khi luyện tập điều khiển thân thể.
Sau khi cậu thành công ngồi dậy, nhiều lần cố gắng bám vào thành nôi tập đứng.
Thử mấy lần kết quả đều lăn lông lốc ra.
Thẩm Hòa tức giận cắn quần áo, chẳng ngại mình mới mọc mỗi một cái răng cửa.
Cậu đã 18 tuổi, một linh hồn trưởng thành rồi cơ mà.
Sao có thể hành động ấu trĩ như vậy?
Chỉ là vô ý thôi, nhất định không có lần sau.
Mùa rét đậm đã qua, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Thẩm Hòa vẫn bị người ta bọc tròn vo.
Cậu mặc ba lớp quần áo bằng gấm lụa, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo choàng đỏ cổ lông được Liên Kiều may cho.
Trung Hồng cẩn thận dặn dò những người hầu hạ Thẩm Hòa ở Đông cung, rằng cậu sinh non thiếu tháng, cần phải chăm sóc cẩn thận hơn bình thường.
Thẩm Hòa chẳng cảm thấy gì, được ăn no ngủ kĩ thế này thì cậu sẽ lớn nhanh thôi.
Từ khi ra khỏi bụng mẹ đến giờ cậu còn chưa biết hắt xì là cái gì nữa là.
Tiểu Thái tử tiến cung trở về.
Hắn dùng bữa với Hoàng đến xong mới quay lại.
Từ sáng sớm hôm nay đã có không ít người tặng lễ đến Đông cung. Thẩm Hòa nghe họ ồn ào cả ngày.
Thẩm Hòa nằm trong ngực Liên Kiều, đầu ghé vào vai cô, cực kì vui vẻ nhìn Trung Hồng kiểm tra đồ.
Lúc tiểu Thái tử bước vào cửa, tầm mắt Thẩm Hòa lập tức dời đi, hào hứng nhìn về phía nam chính bé nhỏ.
Nói là nam chính bé nhỏ chứ cũng không nhỏ lắm.
Không biết Thích Chuyết Uẩn ăn cái gì, rõ là chỉ vừa tròn 9 tuổi mà đã không còn trông giống trẻ con nữa, cứ như thiếu niên mới lớn 13-14 tuổi vậy.
Thân hình hắn mảnh khảnh, cao ráo, đường nét đầy đặn trên đôi má và cái cằm cũng đã nhạt đi dần.
Sau nửa năm vất vả, hắn đã gầy đi nhiều, quần áo mùa xuân dày thật dày, lại thêm áo choàng thì trông vẫn rất mỏng manh.
Vừa thấy hắn, Trung Hồng cũng buông việc trong tay xuống.
Y đến gần Thích Chuyết Uẩn nói: "Điện hạ, phía nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi, ngài muốn chờ thêm một lát, hay là đi tắm rửa thay quần áo, nô tài cho gọi bọn họ dâng đồ ăn lên?"
Tâm tư Trung Hồng rất nhạy bén, khi Tiên Hoàng hậu còn sống, sau khi Thái tử tổ chức sinh nhật bên ngoài một lần, lại về cung len lén dùng thêm một bữa với Hoàng hậu mới thật sự xem như qua ngày sinh nhật.
Tuy Hoàng hậu không còn, nhưng Đông cũng vẫn làm tiệc riêng cho Thái tử, xem như một chút đền bù.
Thích Chuyết Uẩn mặt mày mệt mỏi, hắn vốn định xua tay bảo Trung Hồng không cần thêm việc thừa thãi. Nhưng chưa kịp nói ra thì chợt nghe thấy một giọng cười non nớt.
Thích Chuyết Uẩn nhìn qua, mới thấy đứa bé được bọc trong cục vải màu đỏ ra sức giãy giụa.
Mọi người hoảng hốt, sợ cậu té ngã.
Thẩm Hòa đưa tay về phía Thích Chuyết Uẩn, miệng kêu mấy tiếng "kha kha", hai chân chưa thuần thục chầm chậm bước hai bước.
Cậu vừa đi vừa lắc lư, Liên Kiều theo bản năng khom lưng muốn bế cậu trở lại.
Mọi khi cậu chỉ đi được hai bước là ngã.
Thế mà lần này Thẩm Hòa lại không ngã.
Cậu đứng lại lấy hơi một chút, chỉnh chỉnh lại hai chân rồi lại lững thững bước về phía Thái tử nhỏ.
Hoàn thành quãng đường dài cỡ bảy tám bước, cậu liền vững vàng nhào vào lòng Thích Chuyết Uẩn.
Thẩm Hòa vui vẻ không thôi.
Nhìn đi, anh đây đã ra tay thì chẳng lẽ lại không điều khiển nổi hai cái chân quỷ này sao?
Cậu vừa nghĩ vừa cười, lộ ra hai hàm loe que mấy cái răng nhỏ như hạt gạo, nước miếng chảy lên tay áo Thích Chuyết Uẩn.
Lời từ chối của Thích Chuyết Uẩn đến bên miệng rồi lại không nói ra được.
Hắn ôm lấy đứa bé mềm mại như bông, nhìn cậu dụi vào ngực mình cười đến là ngây thơ vui vẻ, trong lòng bỗng thấy an ủi.
"Thôi vậy." Thích Chuyết Uẩn lau nước miếng cho em bé, tay bế cậu giơ lên: "Hôm nay Hòa Hòa vui lắm à? Đã biết đi rồi cơ đấy, giỏi quá."
Trung Hồng nhận ra tâm trạng Thái tử đã chuyển biến, mau miệng nói: "Hôm nay đúng là ngày lành, không chỉ là sinh nhật của điện hạ mà tiểu công tử cũng biết đi rồi, phải ăn mừng mới được. Điện hạ đi tắm đi, cứ để tiểu công tử lại cho nô tài. Nhà bếp lập tức dọn đồ ăn lên ngày."
Thích Chuyết Uẩn nói: "Không cần, để ta bế. Cũng đã lâu không gặp rồi. Bảo nhà bếp dọn ít món thôi, còn lại phát cho các cung nhân và thị vệ cùng ăn."
Trung Hồng dạ vâng lui ra.
Thẩm Hòa dụi vào ngực nam chính, trong lòng vô cùng vui sướng.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của nam chính như thế này, quả nhiên chiêu lấy lòng của cậu đã có tác dụng.
Ai mà từ chối được một đứa bé đáng yêu chỉ để ý đến mình chứ?
Cậu phải không ngừng cố gắng, phải dỗ cho nam chính vui hơn nữa.
Hôm nay là sinh nhật hắn mà.
Thế như lý tưởng và thực tế lại không được giốn nhau.
Thẩm Hòa "kha kha" "kha kha" một hồi cũng không kêu được hai tiếng "ca ca".
Thích Chuyết Uẩn đỡ lấy vòng eo đứa trẻ, cho cậu đứng lên đùi, nhìn cậu cứ trông về hắn mà kêu "kha kha", hắn bật cười: "Ca ca, là 'ca ca'. Gọi Thái tử ca ca nào."
Thẩm Hòa: "Kha kha."
Tức chết mất.
Thẩm Hòa nổi nóng.
'Kha' mãi cũng không 'kha' được một tiếng đúng, bèn ngậm miệng không kêu nữa.
Chờ đó, chừng nào anh đây 'kha' được rồi sẽ kêu cho mà nghe.
Gương mặt em bé trắng nõn, hai mắt đen láy như quả nho, lông mi dày như cánh bướm, trông giống cục bột được mài từ ngọc vậy.
Cái miệng buồn bực dẩu ra.
Thích Chuyết Uẩn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái má phúng phính mềm mại, bật cười: "Thôi được rồi, thích 'kha kha' thì 'kha kha', Hòa Hòa nhà ta nói gì cũng đúng."
Hắn vừa nói vừa lấy một miếng bánh hoa mai, đặt vào tay Thẩm Hòa: "Hòa Hòa ngoan quá."
Thẩm Hòa cầm bánh bằng hai tay, lấy răng cửa gặm gặm.
Hình như mặt hơi nóng.
Nam chính này hơi chiều trẻ con rồi á.
Cậu đường đường là nam sinh 18 tuổi, lớn gấp đôi nam chính bây giờ, sao phải hờn dỗi chút việc nhỏ này chứ?
Không thể nào.
Thích Chuyết Uẩn chỉ vừa mới 9 tuổi, nhưng cách ăn nói không khác gì một người trưởng thành.
Hắn vuốt áo choàng đỏ của Thẩm Hòa, cười hỏi: "Là ai làm cái này cho tiểu công tử?"
Liên Kiều lên tiếng: "Thưa điện hạ, là nô tỳ may."
Thích Chuyết Uẩn kéo áo choàng lại ngay ngắn, khen ngợi: "Không tồi. Đến tìm Trung Hồng nhận thưởng đi."
Liên Kiều đi nhận thưởng vui vẻ không thôi.
Thẩm Hòa ngồi dựa lưng vào lồng ngực Thích Chuyết Uẩn, cúi đầu chăm chỉ gặm bánh.
Rất hài lòng với tương lai xán lạn có nam chính chống lưng của mình.
Sau tiệc sinh nhật tiểu Thái tử, mỗi ngày Thẩm Hòa càng nỗ lực làm việc hơn.
Cần phải luyện tập nhiều hơn để sớm ngày điều khiển được cái lưỡi.
Giờ cậu có thể bước đi rồi, các cung nữ và ma ma cũng không còn phải bế cậu mọi lúc mọi nơi nữa.
Quãng đường bước đi của Thẩm Hòa dần tăng lên.
Cậu ở Đông cung được nửa năm, đến nay mới được chiêm ngưỡng bộ dáng của Đông cung.
Thẩm Hòa muốn trải nghiệm cảm giác thăm thú cố cung, vì vậy bắt đầu đi dạo hết viện này đến viện khác, muốn check-in nơi ở mới này.
Thẩm tiểu công tử đang được nuôi dưỡng ở Đông cung, đây là việc mà người trong Đông cung ai cũng biết, thế nên không ai dám ngăn cản cậu.
Thẩm Hòa đi đến nơi nào cũng như đi tới chỗ không người. Liên Kiều và Hà Lăng đi theo phía sau, nhiều lần muốn bế cậu đi về, nhưng lại sợ cậu khóc.
Đông cung của Thái tử giống như một Hoàng cung thu nhỏ.
Thẩm Hòa cũng không dám đi tới những chỗ quan trọng, đang đi mà thấy đông người thì dừng chân ngay lập tức, quay lại hướng cũ mà đi.
Có một chuyện hơi xấu hổ, đó là cậu thường hay đi bộ đến khi mệt lả, phải nhờ người khác bế về.
Thẩm Hòa lúc đầu: Người lớn sao có thể mất mặt như thế được!
Thẩm Hòa lúc sau: Tĩnh tâm.jpg
Biết làm sao bây giờ, cậu cũng chỉ là một đứa bé chưa tròn một tuổi thôi!
Thẩm Hòa luyện đi bộ từ tháng Hai đến tháng Tư, chân cẳng nhanh nhạy hơn không ít, cái lưỡi cũng luyện thành công rồi.
Thẩm Hòa quyết định tạm thời giấu đã.
Không thể vui mừng quá sớm.
Hôm nay, Thẩm Hòa ngồi trên cái sạp nhỏ, tay cầm muỗng gỗ tự ăn nửa bát mì, vẻ mặt bình thản nghe Liên Kiều và Hà Lăng khen ngợi, chờ họ lau tay và mặt cho cậu xong lại nhảy xuống đất tiếp tục nhiệm vụ mở khóa bản đồ.
Cậu bước đi trên con đường trải đá xanh, đi mệt thì ngừng một chốc.
Liên Kiều và Hà Lăng bám sát phía sau.
Thẩm Hòa đi một buổi, bỗng nhiên phát hiện một khu vực hoàn toàn mới.
Là hoa viên, trước đâu cậu chưa từng tới.
Thẩm Hòa lập tức hứng thú, bắt đầu chạy chậm, suýt thì té ngã.
Liên Kiều và Hà Lăng kêu lên: "Tiểu công tử!"
Thẩm Hòa cũng hoảng hốt, cảm giác phía sau cổ áo bị nắm lại.
Người nọ một tay nhấc cậu lên, Thẩm Hòa lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tầm nhìn của cậu nháy mắt nâng lên cao, xung quanh rộng rãi quang đãng hơn.
Mà người đang ôm cậu, là một người đàn ông trung niên, đầu mang phát quan bằng ngọc, chòm râu tỉa tót kĩ càng, ánh mắt nho nhã ôn hòa.
Người đàn ông chớp mắt, nhìn đứa bé trong lòng, nhẹ giọng nói: "... Đây là tiểu công tử nhà họ Thẩm?"
"Thiếu phó, đưa đứa bé cho cô. Hòa Hòa sợ người lạ." Tiếp sau là tiếng đáp lại của tiểu Thái tử.