Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 122: Ta sẽ khiến ngươi rất khổ đấy!



Tiêu Tội Kỷ vừa trở về đã có người đến khiêu chiến, chuyện này để hắn cảm thấy rất có tính kích thích.



Dạ Tinh Thần một chút hứng thú cũng không có, chỉ chuẩn bị đi tắm một cái cho thoải mái.



"Tinh Thần."



Quân Thường Tiếu mở miệng hô:



"Ngươi là người xuất chiến trận thứ tư, cho bổn tọa xem lần này ra ngoài rèn luyện, thực lực của ngươi có tiến bộ bao lớn."



Đáng giận!



Ngươi dám để bổn đế đánh với một đứa nhóc!



Tuy hắn không vui, nhưng vẫn ở lại, ánh mắt nhìn về phía đệ tử Tinh Vân Phái đầy sự khinh thường của một tên Võ Đế.



Tống Tài liếc nhìn hai người một chút, thản nhiên nói:



"Quân chưởng môn, hai tên đệ tử này của ngươi có vẻ hơi kiệt sức rồi, để cho bọn hắn ra sân có phải quá ngẫu hứng hay không?"



"Vốn dĩ rất ngẫu hứng mà."



Quân Thường Tiếu nói.



Một như thế nào chính là ý tứ như thế đấy.



Hắn vốn dĩ không có xem trọng cái gì gọi là Tinh Vân Phái.




"Ngươi,"



Tống Tài áp chế lửa giận, thản nhiên nói:



"Quân chưởng môn cảm thấy đệ tử Tinh Vẫn Phái ta dễ bị ức hiếp, cứ việc để cho bọn hắn xuất chiến."



Ha ha.



Cầu còn không được nữa là.



Tiêu Tội Kỷ cũng lười nhác đi thay đổi đồng phục, vẫn cứ cái thân thể vô cùng bẩn đứng trên sân luyện võ, chắp tay nói:



"Tiêu Tội Kỷ."



Đệ tử Tinh Vân Phái liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:



"Hóa ra ngươi chính là quán quân của môn phái luận võ."



Sau đó, hắn khinh thường chắp tay nói:



"Chương Dã."



Hắn thấy loại người không có Khai Mạch này có thể giành được chức vô địch chính là vận may cức chó, nếu như mình tham gia nhất định dễ dàng đánh cho đối phương ra bã.



Khoan nói sâu xa, lấy thực lực của Tiếu Tội Kỷ vào thời điểm môn phái luận võ đi đối mặt với Võ Đồ tứ phẩm, thật sự sẽ là một tràng bi kịch.



Thế nhưng bây giờ.



"Bành! Bành! Bành! Bành!"



Sau khi trận đấu bắt đầu, đệ tử Tinh Vân Phái có tên Chương Dã lập tức bị Tiêu Tội Kỷ dùng thân thể cứng rắn cùng với lực lượng mạnh mẽ nện cho đầu óc choáng váng lăn khắp sân luyện võ.



Lúc này mà mở ra Ma phẩm âm hưởng phát bài hát học tiếng mèo kêu, vô cùng thích hợp với tình cảnh hiện tại.



"Rầm rầm!"



Chương Dã loay hoay một hồi, miệng sùi đầy bọt mép ngã trên sân luyện võ.






Cái bộ mặt ngạo nghễ cùng khinh thường vừa rồi, nhất định trong một thời gian tới sẽ bị bộ mặt đần độn thay thế, nguyên nhân chính là bị đánh ra bóng ma tâm lý.



"Đinh! Đệ tử ra sân bạo hành đệ tử Tinh Vân Phái: 3/5."



"Không tệ, không tệ."



Quân Thường Tiếu hài lòng nói:



"Chuyến rèn luyện lần này rất có tiến bộ nha."



Tiêu Tội Kỷ giải quyết xong đối thủ, đi ra khỏi sân luyện võ, nói:



"Chưởng môn, đệ tử đi tắm đây."



"Đi thôi, đi thôi."



Quân Thường Tiếu vẫy vẫy tay nói.



Tống Tài trợn tròn hai mắt.



Đệ tử xuất chiến là một tên Võ Đồ tứ phẩm hàng thật giá thật, thế mà đệ tử Thiết Cốt Phái bộc phát khí tức tu vi chỉ mới đạt đến Khai Mạch lục đoạn!



Tiêu Tội Kỷ mặc dù yếu về mặt tu vi, thế nhưng từ lúc khai mạch thành công, hắn đã có thể ngưng tụ linh lực phối hợp với rèn luyện thân thể cường độ cao, lực chiến đấu theo một đường thẳng tăng lên.



Võ Đồ tứ phẩm.



Thật có lỗi, cũng chỉ là bao cát để đánh mà thôi.



5 tràng thua trận ba trận, lần này phụng Tần minh chủ chi mệnh đến phá quán Tinh Vân Phái, tính toán đem mặt nhét vào Thiết Cốt Phái.



Quân Thường Tiếu nói:



"Tống trưởng lão, có muốn chơi tiếp không?"



"Chơi!"



Tống Tài trầm giọng nói.



Thua cũng đã thua rồi, bất quá nếu hai trận sau có thể giành chiến thắng, ít ra cũng là 2 so với 3 chiến thắng, ít ra cũng có thể gỡ gạc lại một chút mặt mũi!



"Tinh Thần, đến lượt của ngươi kìa."



Quân Thường Tiếu nói.



Dạ Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, bước lên sân luyện võ, chỉ vào tên Võ Đồ ngũ phẩm đứng sau cùng, giọng chưa đầy sự khinh thường, nói:



"Ngươi, cút lên đây."



Trực tiếp chọn tên mạnh nhất, Thần ca rất khí phách nha.



Tên đệ tử Tinh Vân Phái bị chỉ định nhìn Tống Tài một chút, nhận được sự bày mưu tính kế rồi mới bước lên sân luyện võ, hắn nhìn Dạ Tinh Thần với ánh mắt đầy mỉa mai xem thường.



Hắn là đệ tử mạnh nhất trong số năm người đệ tử, có thể đạt đến tu vi Võ Đồ ngũ phẩm trước hai mươi tuổi, thật đúng là có tư cách xem thường người khác.



Bất quá.



Hắn có thể xem thường Tô Tiểu Mạt, hoặc là xem thường Điền Thất, chuyện này chẳng có vấn đề gì để nói, hết lần này tới lần khác xem thường Dạ Đế - một trong thập đại Võ Đế!



Chuyện này có vấn đề cực lớn!



Dạ Tinh Thần vốn dĩ chẳng hứng thú đối đầu với một đứa nhóc, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt đối phương tràn đầy sự xem thường và xem thường, khuôn mặt hắn bắt đầu trầm xuống.



Hắn nắm chặt hai tay lại, giọng đầy lạnh lẽo âm u, nói:



"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi rất khổ đấy."



"Bành!"



Hai tay đệ tử Tinh Vân Phái khẽ cong lại, hai nắm đấm siết chặt, khí thế bộc phát ra ngoài khiến quần áo tan nát trong nháy mắt, hiện ra hình xăm hùng hổ dọa người.



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



"Thế mà đêm quần áo xé rách, đánh giá kém, Tinh thần văn hóa thẩm mỹ, đánh giá kém."



"Ngưng."



Dạ Tinh Thần chẳng bận tâm chú ý.



Tống Tài thản nhiên nói:



"Quân chưởng môn, tên đệ tử này của ta tinh thông 32 loại đao pháp, không biết trận này có thể sử dụng binh khí hay không?"



"Được."



Quân Thường Tiếu nói.



Dạ Tinh Thần giật khóe miệng một cái.



Một tên Võ Đồ ngũ phẩm kết hợp thêm binh khí, ngươi không tính cho ta một thanh vũ khí để chiến đấu sao?



Đáng tiếc.



Quân Thường Tiếu không có ý định cho vũ khí, ngược lại mười ngón tay đan xen vào nhau, nói:



"Tên đệ tử này của ta am hiểu 72 đường Cầm Nã Thủ, từ trước đến nay chiến đấu đều dùng tay không tấc sắt."



Dạ Tinh Thần biểu hiện một khuôn mặt vô cùng đặc sắc.



Đệ tử Tinh Vân Phái vung tay lên, triệu hồi một thanh đao từ không gian giới chỉ.



Đao không quá dài, cùng một dạng với đao cắt dưa hấu, thế nhưng trên thân đao lấp lóe ánh sáng, chứng minh rất sắc bén!



"Lưu Côn Long."



Hắn khai báo danh tính.



Dạ Tinh Thần không có ý định khai báo danh tính của mình, mà đang cân nhắc mình nên như thế nào dùng tay không tấc sắt đi đối phó một tên Võ Đồ ngũ phẩm có binh khí đây?



"Xoát! Xoát! Xoát!"



Ngay lúc này, Lưu Côn Long vung đao lên, đao ảnh tràn ngập quanh thân, sau đó dùng một tay nâng đao hiện lên tư thế như gà trống dương mào.



Không hổ là người tinh thông 32 loại đao pháp, rất có tính chuyên nghiệp!



"Hay lắm!"



Quân Thường Tiếu vỗ tay vỗ tay.



"Ba ba ba!"



Các đệ tử đứng sau lưng cũng vỗ tay, tựa như bọn hắn đang xem một tiết mục múa đao dân gian.



Lưu Côn Long thản nhiên nói:



"Ngươi đã không báo danh tính, vậy ta liền xuất đao."



"Cặn bã."



Dạ Tinh Thần thản nhiên nói.



"Xoát!"



Đúng vào lúc này, Lưu Côn Long cất bước mở nước đại, đại đao trong tay hắn điên cuồng chém xuống, trong nháy mắt tạo ra đao thế như thiên la địa võng, khí thế rất dọa người.



Dạ Tinh Thần từng bước một lùi lại, tránh va chạm với đao ý, đồng thời tìm kiếm sơ hở của đối thủ.



Linh căn thăng cấp cùng với đó là tu vi Khai Mạch mười hai đoạn, giúp hắn phối hợp với thân thể càng thêm mượt mà, không chỉ có thể bắt từng cái đao ảnh, còn thuận lợi dễ dàng né tránh.



Nhưng một khi đối phương thi triển đầy đủ 32 đạo đao pháp, không chỉ hình thành thế công kích, còn đem thân thể phòng kín không kẽ hở, đối phương muốn tìm sơ hở cần phải trả một cái giá lớn.



"Xoát! Xoát!"



Lưu Côn Long tăng tốc đao thế, đao ảnh càng lúc càng nhiều!



Dạ Tinh Thần ý thực được bản thân cần phải giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất, nếu để đối phương hình thành thế công như thiên la địa võng, chính mình sẽ biến thành khúc gỗ mặc người chặt chém.



Đáng chết!



Chỉ là một tên Võ Đồ ngũ phẩm, lại có thể khiến bản đế bó tay chịu đòn?



Dạ Tinh Thần cháy lên lửa giận, khí thế đế vương vừa mới khôi phục được một chút đã phải bộc phát ra.



"Vù vù!"



Khí tức vô hình tràn ngập trong không khí.



Lưu Côn Long đang thi triển đao pháp, đột nhiên đứng hình như bức tượng, trong ánh mắt hắn hiện lên sự sợ hãi kinh hoàng.



Một khắc này, linh hồn hắn như rơi xuống 18 tầng địa ngục, tiếp nhận muôn vàn khổ hình tra tấn, chân tay run lẩy bẩy, thanh đao nắm trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng ‘leng keng’.



Loại khí tức áp lực đến từ Võ Đế chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cho đến lúc Lưu Côn Long lấy lại tinh thần muốn nhặt đao lên thì Dạ Tinh Thần đã cong eo lên thuận tiện nhặt thanh đao vào tay!



"Tiểu tử."



Dạ Đế lạnh lùng nói:



"Đao đều cầm không chắc, còn dám ở trước mặt ta chơi chiêu trò?"



"Xoát!"



Trong lúc nói chuyện, hắn vung đao lên đánh tới.



"Phốc —— "



Một vết đao sắc bén vạch phá ngực Lưu Côn Long, máu tươi phun tung tóe ra ngoài.



"Ngươi."



Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn.



Dạ Tinh Thần cất bước đi tới, giọng đầy lạnh lùng nói:



"Ngày hôm nay, ta sẽ dạy ngươi dùng đao chém người là như thế nào, chứ không phải dùng để diễn xiếc khỉ."



"Xoát!"



Một đao lại chém đi xuống, máu tươi bắn ra.



Trước ngực Lưu Côn Long lại có thêm một vết đao, hắn cố gắng chịu đựng cơn nhức kịch liệt, vội vàng xoay người chạy trốn.



Dạ Tinh Thần cất bước đuổi theo, giơ tay lên rồi chém xuống!



"Phốc! Phốc!"



Một đao, hai đao, ba đao,...



Đáng thương Lưu Côn Long mất vũ khí cũng thôi đi, sau đó lại còn bị Dạ Tinh Thần cầm đao phản sát, kết quả cả người đầy máu me nằm quằn quại trên mặt đất.