Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 123: Ta chém, ta chém, ta chém. Chém!



Nếu đổi là một người khác, Lưu Côn Long chắc chắn sẽ không bị đánh đến mức thảm thiết như vậy, nhiều lắm chỉ bầm dập mặt mũi mà thôi.



Rất tiếc, đối thủ của hắn lại là Dạ Tinh Thần.



Đây là ai?



Hắn đã từng là một trong thập đại Võ Đế!



Kiếp trước hắn không chỉ giết người một lần, mà là giết rất nhiều người, hài cốt có thể chất thành một ngọn núi cao. Chính xác mà nói thì hắn là một đại ác ma giết người mặt không biến sắc, giết người không chớp mắt.



Hắn nhớ lại tình cảnh trước đó bị một đám hung thủ truy giết chật vật không chịu nổi, giờ lại đâu ra một thằng ất ơ khinh thường mình, hỏa khí trong người Dạ Tinh Thần đã chuyển thành sát khí, giương đao lên một lần nữa chém xuống.



“Tinh Thần.”



Quân Thường Tiếu lên tiếng ngăn lại:



“Đây chỉ là luận bàn võ đạo, không cần phải đầu rơi máu chảy đâu.”



Dạ Tinh Thần ngưng thế chém xuống, sau đó vứt thanh đao xuống đất, hừ lạnh một hơi nói:



“Chưởng môn, sau này loại cặn bã này đừng bắt đệ tử ra sân, quá lãng phí thời gian.”



Nói xong, hắn quay người đi tắm.



“Dạ sư đệ có thể đánh bại Võ Đồ ngũ phẩm, thật quá lợi hại!”



Các đệ tử kinh ngạc bàn tán.




Tô Tiểu Mạt ngạc nhiên nói:



“Sư đệ trưởng thànhanh vậy sao?”



Đổi lại là hắn lên tiếp chiến, có thể dùng tốc độ cùng Lưu Côn Long đấu một trận, thế nhưng muốn giống như Dạ Tinh Thần cướp đao phản sát đối thủ, chuyện này hắn tuyệt đối không thể làm được.



Quân Thường Tiếu chống cằm nói:



“Vừa rồi dường như có một luồng khí phát ra.”



Bởi vì lý do khoảng cách, Quân Thường Tiếu nhìn thấy từ người Dạ Tinh Thần tỏa ra một luồng bá khí, mặc dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự kinh người của luồng khí đó.



Hệ thống nói:



“Đây là khí thế của linh hồn.”



“Khí thế của linh hồn?”



“Khi một võ giả đạt lực lượng linh hồn đủ lớn, thì có thể dùng khí thế của linh hồn để hoảng sợ người khác.”



Nhìn bóng lưng đang khuất dần của Dạ Tinh Thần, Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:



“Đệ tử này của ta có chút không đơn giản.”



“Không phải chỉ có một chút.”



Hệ thống đáp.



Lưu Côn Long vốn dĩ có thể cùng Dạ Tinh Thần luận bàn vài chiêu, kết quả bị bá khí làm tinh thần bấn loạn, kết quả ăn vài vết đao xuống đài. Không phải do hắn không đủ mạnh, mà là do đối thủ quá yêu nghiệt.



Tống Tài đứng ở phía sau, linh lực tụ trên tay từ từ thu lại, bất quá ánh mắt hắn vẫn tràn đầy tức giận.



Vừa rồi nếu như Dạ Tinh Thần dám chém đao đó xuống, hắn chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để ra tay, dù sao Lưu Côn Lông cũng là đệ tử nội môn được xem trọng nhất của Tinh Vân Phái.



Quân Thường Tiếu nói:



“Tống trưởng lão, bốn trận luận bàn, Tinh Vân Phái các ngươi đã thua cả bốn trận, vẫn còn muốn chơi nữa không?”






Câu hỏi này của Quân Thường Tiếu thật khiến người khác tổn thương, tim gan của Tống Tài giống như bị kim châm.



Hắn trầm giọng đáp: “Chơi luôn.”



Nếu như hiện tại hắn hô dừng lại, kết quả sẽ chỉ là 4-0, nhưng nếu đã khăng khăng muốn chơi tiếp, kết quả chắc chắn sẽ là 5-0.



Bởi vì người lên đài tỉ thí tiếp theo là Lục Thiên Thiên.



Vị mỹ nữ băng lãnh này vô cùng kiệm lời, vừa mới lên đài đánh ra một luồng linh lực mạnh mẽ như sóng thần vỗ bờ, trực tiếp quật đệ tử Tinh Vân Phái nằm bất động trên mặt đất.



“Bùng! Bùng!”



Linh lực biến thành những nắm đấm nhỏ, liên tục nện vào ngực tên đệ tử Tinh Vẫn Phái, cú đấm cuối cùng khiến hắn ọc máu nằm hôn mê bất tỉnh nhân sự.



Các đệ tử Thiết Cốt Phái, ai ai cũng giật giật khóe miệng.



Hóa ra, đại sư tỷ xinh đẹp như tiên giáng trần của chúng ta một khi ra tay, lại càng hung ác hơn cả Dạ Tinh Thần.



Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa và các đệ tử khác mới gia nhập, thì thầm nói:



“Đại sư tỷ mới là người hung bạo nhất môn phái, sống chết cũng không được trêu chọc tỷ ấy!”



“Đinh! Đệ tử ra sân đánh bại đệ tử phái Tinh Vẫn: 5/5.”



“Đinh! Nhiệm vụ phụ hoàn thành, chủ nhân nhận được 50 điểm cống hiến môn phái.”



“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 230/500.”



Sướng quá!



Quân Thường Tiếu đứng dậy, chắp tay cười nói:



“Tống trưởng lão, đã nhường rồi.”



Cả khuôn mặt Tống Tài đen lại. Trước khi đi đến đây, hắn vỗ ngực bảo đảm với Tần Hạo Nhiên rằng mình nhất định sẽ giết chết nhuệ khí của Thiết Cốt Phái, vậy mà kết quả năm trận tỉ thí thua cả năm, ăn con số 0 tròn chỉnh.



Chuyện này mà truyền ra ngoài, khẳng định vô cùng mất mặt!



“Tống trưởng lão.”



Quân Thường Tiếu lại nói:



“Ta thấy sắc mặt ngài không tốt cho lắm, có vẽ như vẫn chưa phục, vậy thế này đi, ta và ngài cùng nhau luận bàn một trận thì sao?”



Thần sắc trên mặt Tống Thái biểu lộ vẻ giật mình. Đệ tử toàn bại đã khiến hắn rất khó chấp nhận sự thật, còn đang nghĩ có nên cùng tên này luận bàn một trận hay không, không ngờ rằng đối phương lại mở lời trước.



Rất tốt. Vô cùng tốt.



Tống Tài chắp tay nói:



“Quân chưởng môn đã mở lời, Tống mỗ cung kính không bằng tuân lệnh.”



Nói xong, hắn lập tức đi về phía trung tâm sân luyện võ, đưa cho Lưu Côn Long một viên Liệu Thương Đan, sau đó đỡ tên đệ tử đứng dậy.



Quân Thường Tiếu đi đến gần, trầm giọng nói:



“Lực lượng của tên kia thế nào?”



“Trên dưới ba vạn cân.”



Hệ thống đáp.



“Mới có ba vạn cân thôi á?”



Quân Thường Tiếu khinh thường nói.



Quân Thường Tiếu tuy tu vi chỉ là Võ Đồ bát phẩm, nhưng lực lượng đã sớm đột phá hai vạn cân chứ không đùa.



Hệ thống đáp:



“Vị trưởng lão này tư chất bình thường, chung quy cũng là một Võ Sư nhất phẩm. Chủ nhân đã trải qua cải tạo tư chất, tôi luyện thân thể, vì thế mới khác biệt so với người bình thường.”



“Cũng phải.”



Quân Thường Tiếu đáp.



Làm sao có thể so sánh với hắn.



Tu luyện Dịch Cân Kinh, có Tố Thể Đan hỗ trợ, lại trải qua rèn luyện trong phòng cải tạo cơ bắp, sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần.



Đợi hắn một lần nữa cải tạo linh căn, nâng cao tu vi,... sức mạnh của hắn nghĩ thôi cũng đã làm máu trong người sôi sục.



“Chưởng môn muốn ra tay!”



Khi Quân Thường Tiếu đứng ở trung tâm sân tập võ, các đệ tử Thiết Cốt Phái bắt đầu bàn tán, lần ra tay gần nhất của chưởng môn là lúc bị Mã Vĩnh Ninh làm tức sôi máu.



“Trưởng lão Tinh Vân Phái là Võ Sư, chưởng môn có thể chiến thắng không?”



Một đệ tử vừa mới gia nhập môn phái nhỏ giọng nói.



“Phí lời, chắc chắn là thắng rồi.”



Những đệ tử sớm gia nhập môn phái tin tưởng vô điều kiện Quân Thường Tiếu có thể giành chiến thắng.



“Chưởng môn nhất định sẽ thắng, chưởng môn nhất định sẽ thắng.”



Liễu Uyển Thi giơ nắm đấm lên, cao giọng hô to.



Một lúc sau, các đệ tử phái Thiết Cốt cũng bắt chước theo, đồng thanh hô, trợ uy cho chưởng môn.



“Hừ!”



Tống Tài nhàn nhạt thở lạnh một tiếng, nhưng thể hiện lại vô cùng phong độ, chắp tay nói:



“Quân chưởng môn, chúng ta luận bàn quyền cước hay là vũ khí đây?”



“Quyền cước đi.”



Quân Thường Tiếu đáp.



Tống Tài nói:



“Được.”



Vừa dứt lời, hắn liền ngưng tụ linh lực dày đặc vào nắm đấm, khí thế rất không tệ.



Võ Đồ tại Tinh Vẫn đại lục còn được gọi là ngưng linh cảnh, ý nghĩa là ngưng tụ linh khí từ đan điền phát ra.



Võ Sư còn được gọi là ngự linh cảnh, bởi vì võ giả đạt đến trình độ này có thể hút lấy linh lực và khả năng vận dụng linh lực lại càng thông thạo.



Tống Tài tuy rằng trên các phương diện đều bình thường, nhưng dù sao hắn cũng là một Võ Sư chính hãng, linh lực trong lòng bàn tay vừa nhìn đã biết có thể xé một tên Võ Đồ thành nửa đôi.



Tiểu tử.



Đợi đến khi trận đấu bắt đầu, lão tử sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại ngươi ngay trước mặt các đệ tử, cứu vãng tôn nghiêm của Tinh Vân Phái!



Tống Tài nói:



“Quân chưởng môn, có thể bắt đầu chưa?”



“Bắt đầu thôi.”



Quân Thường Tiếu đáp.



“Soạt!”



Tống Tài lao nhanh về phía trước, bàn tay trái nắm chặt thành quyền, linh lực tụ đầy bên trên nắm đấm, mắt thường cũng có thể nhìn thấy luồng linh khí cuồn cuộn trên tay.



Khá vội vàng.



Quần Thường Tiếu cười nhạt, bàn tay tái giương lên chém vào không trung, nói:



“Ta chém (Ngã trảm)!”



“Soạt!”



Những luồng ánh sáng hình lưỡi liềm liên tục bắn ra.



Tống Tái nhíu mày lại, nắm đấm tay trái giương trực tiếp dễ dàng đứng tại chỗ phá vỡ đòn tấn công của Quân Thường Tiếu. Ánh mắt hắn hiện lên sự khinh bỉ mãnh liệt.



Thế nhưng, Tống Tài vẫn nhìn chằm chằm về phía Quân Thường Tiếu, nhìn trên hai tay Quân Thường Tiếu duỗi thẳng giống như hai con dao đang băm nhân bánh bao không ngừng chặt xuống.



“Ta chém, ta chém, ta chém!”



Ngay lúc này, hơn mười luồng ánh sáng từ những góc khác nhau mạnh mẽ phóng đến.



“Đây...”



Khóe miệng Lý Thanh Dương co lại.



Chưởng môn sử dụng Ngã Trảm ở trình độ này quả thật có chút khiến người khác khiếp sợ.



Tống Tài vốn dĩ có chút khinh thường không để ý, nhìn thấy những luồng ánh sáng chi chít từ bốn phía lao đến, biểu cảm trên mặt biến đổi vô cùng đặc sắc.



Trốn! Trốn! Trốn nhanh!



Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn, nhưng hắn căn bản không thế trốn được, chỉ có thể vội vàng ngưng tụ linh lực không ngừng phá vỡ những luồng ánh sáng tập kích.



“Bụp! Bụp! Bụp!”



Tống Tài coi như thực lực không tệ, có thể đánh tan toàn bộ những luồng ánh sáng tấn công từ bốn phía.



“Ta chém, ta chém, ta chém, chém….”



Quân Thường Tiếu vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, bật hack giống như một cái đu quay vừa xoay người vừa không ngừng khua tay phóng ra những luồng ánh sáng hình bán nguyệt.



Đối mặt với đòn tấn công liên tục, một người có tu vi Võ Sư như Tống Tài cũng chỉ có thể bị động phòng thủ, tuy nhiên số lượng quá nhiều, cuối cùng tốc độ phá đòn không kịp, chỉ có thể dùng các bộ phận khác trên cơ thể tiếp đòn.



“Bụp! Bụp! Bụp!”



Năm phút sau.



Quân Thường Tiếu đứng giữa sân luyện võ hít thở như trâu.



Ngã Trảm mặc dù không cần tiêu hao quá nhiều linh lực, tuy nhiên hắn lại thi triển với tần số cao như thế, năng lượng trong đan điền đã tiêu hao đến bảy tám phần.



Hai chân Tống Tài run rẩy đứng bên ngoài sân luyện võ, cuối cùng không thể trụ vững cơ thể mà ngồi bệt xuống đất.



“Đinh! Đánh bại thất trưởng lão Tống Tài của Tinh Vẫn Phái: 1/1 (nhiệm vụ tinh anh)”



“Đinh! Nhiệm vụ phụ hoàn thành. chủ nhân nhận được 100 điểm cống hiến môn phái.”



“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 330/500.”



Lý Thanh Dương và các đệ tử đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn chưởng môn của mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ -- lợi hại!