Tối Cường Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 36: Không Được, Ta Muốn Trúng Độc



Hỏa Lang Cốc tràn ngập sát cơ.

Tham gia khảo hạch Long gia đệ tử đều không phát hiện.

Mặt khác một chỗ.

- “Thiếu Gia, chúng ta phát hiện Long Phi vị trí.”

Long Ngạo vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn nói:

- "Vậy còn chờ gì, thông báo cho Long Dũng."

- “Ân, chúng ta đã đối Long Dũng đường ca thông báo rồi. Trước giữa trưa liền có thể đem Long Phi bắt lại.” Một tên Long gia đệ tử nói.

- “Tốt. Chỉ cần bắt được Long Phi, Tất cả các ngươi đều sẽ có thưởng." Long Ngạo cao hứng dị thường nói.

...

Long Phi đang ngồi xổm người, kiểm tra một thi thể Long gia đệ tử nhíu mày nói:

- "Tinh Huyết lại bị rút khô, đây đã là cái thi thể thứ ba rồi."

- "Nhìn không giống với cách hành xử của Long Chiến Võ, liệu có là bên ngoài thế lực ra tay." Long Phi nội tâm rùng mình.

Đây đã là thi thể thứ ba hắn đụng phải rồi. Tay chân đều bị đánh gãy, Tinh Huyết bị rút khô.

Ba bộ thi thể thủ pháp đều không giống nhau. E là không phải là một thế lực gây lên.

Long Phi nghĩ đến Hỏa Ly Thành Tam Đại Thiên Trụ thầm nói:

- "Là bọn hắn sao."

Đúng lúc này.

- "Long Phi ngươi thật to gan. Dĩ nhiên dám giết hại đồng tộc huynh đệ. Thủ đoạn lại còn tàn nhẫn như vậy. Hôm nay ta phải thay Long gia thanh trừng ngươi." Long Dũng từ đằng xa phi tới, nhìn thấy Long Phi đang ngồi trước một thi thể của một Long gia đệ tử liền lạnh lùng quát.

- "Long Phi, người còn gì để nói."

- "Có gì mà để nói. Ngươi không là muốn thay Long gia thanh trừng ta sao. Đến." Long Phi đứng dậy nhếch miệng cười lạnh nói.

- “Không có cách nào nguỵ biện chứ gì. Vậy thì ngoan ngoãn quỳ xuống chịu chết đi.” Long Dũng cười lạnh quát.

- “Chiu chết. Còn phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó không đã.” Long Phi cười lạnh một tiếng.

- "Chỉ là Chiến Sư mà cũng dám ở trước mặt ta làm càn. Vậy thì để ta cho ngươi biết cái gì gọi là Chiến Linh lực lượng." Long Dũng hơi nhướng mày cười nhạo nói.

Hùng hậu Chiến Linh khí tức thả ra ngoài nắm đấm hơi động quát:

- "Khai Sơn Quyền"

- “Hô...”

Tiếng xé gió vang lên, một quyền trực chỉ Long Phi cái trán.

Khai Sơn Quyền, có thể khai sơn toái thạch. Nếu như một quyền này đánh trúng Long Phi thì chắc chắn phải chết.

Long Phi nở một nụ cười gằn, đã muốn dồn ta vào chỗ chết đã như vậy thì:

- “Chết”

Long Phi lập tức hạ thấp người, gần như nằm sát mặt đất yết hầu còn oa oa quái khiếu.

Thân thể như đạn pháo bắn thẳng lên.

Long Dũng nắm đấm còn chưa tới. Nhưng Long Phi nắm đấm đã tới.

Đấm thẳng vào lồng ngực Long Dũng.

Trong nháy mắt xương cốt truyền ra tiếng răng rắc. Thân thể Long Dũng điên cuồng lui lại. Một cỗ cuồng bạo Chân Khí chui vào bên trong nội thể của hắn.

- “Giảo Sát.” Long Phi lạnh lùng hừ ra một tiếng.

- “Xoạt”

- “PHỐC”

Long Dũng phun ra một miệng ngụm máu lớn. Lục Phủ Ngũ Tạng toàn bộ bị nghiền nát. Thân thể lung la lung lay, nhìn Long Phi với khuôn mặt khó mà tin nổi:

- “Làm sao có thể...Làm sao có thể... Ngươi chỉ là Chiến Sư Cảnh, sao lại có...”

- “Ầm”

Thân thể ngã xuống. Chết!

- “Keng”

- "Chúc mừng ký chủ Long Phi giết chết Nhất Cấp Chiến Linh khen thưởng 1500 Điểm Kinh Nghiệm, 70 Điểm Chân Khí, Cuồng Bạo giá trị 10 điểm."

- “Có” hay “Không” sử dụng Cuồng Bạo giá trị.”

- “Không”

Mấy cái loại con tôm nhỏ này, mà sử dụng Cuồng Bạo giá trị chỉ là lãng phí.

Cuồng Bạo giá trị phải phóng thích trên người mấy tên đại lão. Như vậy mới tuôn ra càng nhiều đồ tốt a.

Long Phi vừa rời đi.

Một tên hác y nhân từ trên cây rơi xuống. Không một tiếng động. Kiểm tra cơ thể Long Dũng một hồi, lông mày nhíu lại. Trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.

...

Sau nửa canh giờ.

- “Vô dụng, lại bị hắn giết ngược. Phái Long Thái, Long Lâm đi, nhất định phải đem Long Phi bắt lại cho ta.” Long Ngạo vô cùng phẫn nộ quát.

Nhìn thi thể Long Dũng chết không nhắm mắt, Long Ngạo đá cho một cước. Hừ lạnh nói:

- “Phế Vật.”

...

Long Phi giết Long Dũng, nhìn như chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.

Nhưng. Tam Đại Thiên Trụ người rất nhanh liền sẽ biết.

Bọn họ sẽ cho ra kết quả vô cùng thống nhất, Giết.

Bởi vì, bọn họ đang lo lắng Long Phi khôi phục Long Thần Tinh Huyết.

Thiên Tài quật khởi thế không thể đỡ, nhất định không thể để cho Long Phi sống trên đời này.

Hỏa Lang Cốc trở nên Sát Cơ chồng chất.

...

Bên một dòng suối nhỏ, Long Phi lấy ra một con thỏ hoang.

Mổ bụng, ướp gia vị. Nhóm lửa nướng lên.

- “Tiểu Bạch, ngươi có hay không nếm điểm a.” Long Phi truyền ý niệm vào Không Gian Chiến Sủng.

Tiểu Bạch dĩ nhiên lại không có nửa điểm phản ứng.

Con sắc lang này là một tên ăn hàng, đối mặt thịt nướng dĩ nhiên lại thờ ơ. Không động lòng mà vẫn tiếp tục ngủ say.

Long Phi cũng không kêu nó nữa.

Từ lần trước trở về Hoả Ly Thành. Tiểu Bạch liền một mực ngủ say. Ngoại trừ hôm qua có mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần.

...

Nơi xa.

- “Ục ục...Ục ục...”

- “Ùng ục...Ùng ục...”

Bụng ba nữ ùng ục kêu loạn.

Tiếu Điềm Điềm không ngừng nuốt nước miếng. Nhìn thấy được thịt nướng càng ngày càng thơm cangukhông nhịn được. Nếu không phải Diệp Tử Yên giữ lại. Thì suýt chút nữa xông ra ngoài.

- “Thịt nướng thơm quá. Quả thực chính là Hỗn Đản a.”

- "Đại sư tỷ, chúng ta bảo vệ hắn như vậy.. Ít nhất phải cho chúng ta ăn no a." Tiếu Điềm Điềm đói bụng hậm hực nói.

Long Phi thịt nướng đối các nàng chính là mê hoặc trí mạng.

Từ lần trở về từ Hoả Ly Sơn Mạch, ăn thứ gì cũng không vô. Cho dù ăn ở cũng tửu lâu lớn. Cùng không bằng Long Phi thịt nướng. Ăn cảm giác như ăn cơm heo vậy.

- "Không phải chỉ là thịt nướng sao. Chúng ta cũng có thể tự mình nướng a." Liễu Lạc Khê nói.

- “Tử Yên, muội đi giết một đầu yêu thú mang về đây.”

- “Muội đi kiếm củi.” Tiếu Điềm Điềm lập tức xung phong nói.

Nửa canh giờ sau.

Một đầu yêu thú được đặt ở trên giá nướng.

Chỉ là...

Chưa được mười phút, một luồng khét nẹt hương vị tản ra.

Liễu Lạc Khê lập tức đem thịt nướng lấy xuống nói:

- "Đến a, đến a. Khẳng định không kém thịt nướng của tên Hỗn Đản kia a."

Tiếu Điềm Điềm không kịp chờ đợi xé xuống một khối thịt nướng.

Nhìn thấy thịt nướng vẫn tơ máu. Nhưng quá đói cũng không lo nổi nhiều như vậy. Trực tiếp cắn một miếng lớn, nhai được mấy lần liền há mồm nhả ra nói:

- “Phi phi phi...Sư tỷ, đây đâu phải là thịt nướng a.”

Diệp Tử Yên cũng xé khối cho vào miệng ăn. Nhai được hai cái sắc mặt liền phát tím ôm ngực nói:

- “Không được, không được. Ta muốn trúng độc.”

- “Khó ăn như vậy sao.” Liễu Lạc Khê trừng các nàng một cái.

Liền xé khối tiếp theo, nhai mấy cái. Sắc mặt trắng bệch vội vã phun ra nói:

- “Đều là thịt nướng. Làm sao lại chênh lệch như vậy a.”

Quá khi dễ người rồi.