Long Phi suýt chút nữa phì cười.
Từ đêm qua, hắn nhận ra có người đang theo dõi mình.
Ban đầu hắn còn tưởng là Long Chiến Võ người.
Nhưng hắn nhiều lần giả thành bị thương dáng vẻ. Mà bọn hắn đều không thừa cơ giết vào. Trong lòng cảm thấy kỳ quái đến tột cùng là ai.
Bây giờ biết người theo dõi mình lại là Triều Thiên Tông tam tỷ muội. Hắn có chút không hiểu.
- “Các nàng, tại sao lại theo dõi mình. Hay bởi vì Bản Thiếu Gia quá tuấn tý đập troai, quá Bá Đạo. Không cưỡng lại được, đã thầm thương trộm nhớ ta không dứt ra được. ”
Long Phi cười rộ lên, liền để con thỏ nướng chưa ăn hết kia để xuống đất. Lập tức hô to một tiếng:
- “Súc sinh, trốn đi đâu.”
- “Có biến.” Ba người lập tức cả kinh.
Tiếu Điềm Điềm cả người vô lực, hận hận nói:
- “Bổn tiểu thư một ngày, một đêm vẫn chưa được ăn gì. Còn muốn cho ta chạy, lần sau nếu là hắn rơi vào trong tay ta...”
Không đợi nàng nói xong, Diệp Tử Yên cười nói:
- “Băm thành tám mảnh có phải không, ngươi đã nói vô số lần rồi. Nhưng mà có làm đâu a.”
- “Sai”
- “Ta muốn đem hắn tháo làm chín khối, thêm ra một khối đưa sư tỷ ngươi.” Tiếu Điềm Điềm thở phì phò nói.
- “Đừng nói nữa, nhanh đuổi theo. Đừng quên chúng ta đến đây để làm gì.” Liễu Lạc Khê lập tức đuổi theo.
Đuổi tới nơi. Đã không thấy bóng dáng Long Phi đâu.
- “Sư tỷ, ta thật đói nha.” Tiếu Điềm Điềm vô lực nói ra.
Đột nhiên, nàng dường như đáng hơi được cái gì đó lẩm bẩm nói:
- “Đây là mùi thịt nướng, a sư tỷ chỗ này còn nửa con thỏ nướng.” Tiếu Điềm Điềm mũi thính như tó nói.
- “Nhất định là cái tên Hỗn Đản kia bỏ. Quá lãng phí.”
Tiếu Điềm Điềm cầm nốt nửa con thỏ nướng kia lên, hung hăng cắn một cái. Hai mắt tức cả sáng lên nói:
- “Ngon quá đi.”
Liễu Lạc Khê lông mày hơi nhíu lại, trong lòng thầm nói:
- “Bị phát hiện rồi sao.”
...
Ngày hôm sau. Tất cả mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Yêu thú cũng ít, nhưng Long Phi cũng không bỏ qua một con yêu thú nào.
Màn đêm lại buông xuống.
Xung quanh tùng lâm trở nên âm u lạnh lẽo. Từng trận sói hống âm thanh vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng.
Đồng thời.
Tất cả các phương thế lực cũng bắt đầu rục rịch hoạt động.
Đêm nay Long Phi cũng không có tiếp tục đi săn giết Hỏa Lang nữa.
Mà thận trọng ẩn núp đi, hắn muốn biết đến tột cùng là ai ám sát Long gia đệ tử.
Nửa canh giờ sau.
Cách chỗ ẩn núp của hắn không xa. Có mấy người đang gấp gáp chạy về hướng của hắn:
- “Các ngươi rốt cuộc cùng là ai. Ah...”
- “Long Sơn đại ca, chạy mau. Ah...”
- “Ah...Ah...”
Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Còn có một người đang điên cuồng chạy trốn về hướng Long Phi, càng ngày càng gần.
Long Phi cũng lặng yên chờ đợi.
- “Ầm”
Trong nháy mắt, ba đạo bóng đen từ phía sau vay hắn lại. Môt tên hắc y nhân cười lạnh nói:
- “Chạy nữa đi. Để ta xem ngươi có thể chạy đến đâu.”
- "Các ngươi đến tột cùng là ai." Long Sơn trên người toàn là vết thương, nắm chặt trường thương trong tay lạnh lùng nói.
- “Là người lấy mạng ngươi.” Một hắc y nhân cười lạnh nói.
- “Vậy thì thì chiến đi.”
Chạy không thoát vậy thì chiến.
Long Sơn trường thương đâm một cái, biến ảo ra một đóa thương hoa.
Tên hắc y nhân kia không có phòng ngự, chính diện nghênh đón.
- “Xì xì.”
Một thương đâm sắp đâm vào hắc y nhân vai trái. Nhưng kiếm của hắc y nhân kia cũng sắp đâm vào Long Sơn mi tâm.
Long Sơn chỉ có thể từ bỏ trường thương cấp tốc lùi lại để tránh né.
Ngược lại.
Hai gã khác hắc y nhân đằng sau kia. Lập tức phi hai thanh trường kiếm đâm vào hai bên vai của Long Sơn. Trực tiếp đem Long Sơn đóng vào thân cây.
Lúc này một tên hác y nhân lấy ra một cái lọ, bên ngoài khắc đầy Phù Văn.
Long Sơn đau đớn sắc mặt trắng bạch. Nhưng không phát ra một tiếng thống khổ nào, mà lạnh lùng nói:
- “Chư Cát Thần Phủ Tử Sĩ.”
Vừa nãy một thương kia đích xác rất xảo diệu. Nhúng là lấy hắc y nhân Y tu vi. Hoàn toàn có thể tránh, nhưng là hắn lại không tránh.
Long Sơn liền nghĩ đến Chư Cát Thân Phủ cách huấn luyện Tử Sĩ.
Ba tên hắc y nhân cũng giật mình.
Nhìn ánh mắt của bọn họ. Long Sơn đã xác định bọn hắn thân phận:
- "Quả nhiên là Chư Cát Thần Phủ Tử Sĩ, có phải hơn một năm trước cũng là do Chư Cát Thần Phủ các ngươi ra tay ám sát Thiếu Chủ của chúng ta."
- “Nhận ra chúng ta thân phận thì đã làm sao. Yên tâm, sau khi ngươi chết chúng ta cũng sẽ cho Thiếu Chủ của các ngươi xuống cùng các ngươi."
Một tên hắc y nhân liền lấy ra một chuôi chuỷ thủ. Nắm lấy tay của Long Sơn chuẩn bị cắt vào mạch môn của hắn.
Nhưng vào lúc này.
Một tấm Cực Phẩm Kiếm Xỉ Hổ Phù phi tới. Một đầu hư ảnh Kiếm Xỉ Hổ màu xanh dương từ trong không trung xuất hiện.
Trong nháy mắt nhào tới một tên hắc y nhân. Há cái miệng to như chậu máu ra, cắn đứt cổ hắn.
- “Keng”
- "Chúc mừng ký chủ Long Phi giết chết Tam Cấp Chiến Linh khen thưởng 2300 Điểm Kinh Nghiệm, 120 Điểm Chân Khí, Cuồng Bạo giá trị 10 điểm."
Hai tên hắc y nhân lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Long Phi từ trong bóng tối đi ra. Hai người nhìn nhau, lập tức xông lên trên.
- "Thiếu Chủ, chạy mau bọn họ đều là
Chiến Linh Cảnh Cao Thủ, ngươi không phải đối thủ của bọn họ đâu." Long Sơn nội tâm chấn động lập tức hô to.
Từ lần trước bị Long Phi một chiêu đánh ngất đó. Long Sơn trong lòng liền thừa nhận Long Phi là Long gia Thiếu Chủ.
Thế giới này chính là như vậy.
Lực lượng đứng đầu, huống hồ Long Sơn là quân nhân. Hắn đối với sức mạnh sùng bái so với bất luận người nào đều muốn mãnh liệt.
- “Long Gia Quân lúc nào chạy trốn qua.” Long Phi lạnh lùng nói.
- “Ách”
Long Sơn trong lòng cảm giác nặng nề, câu nói này làm hắn đau nhói.
Hắn như nghĩ đến cái gì, giơ tay lên muốn đem hai thanh trường kiếm đang cắm trên vai rút ra.
- “Chớ lộn xộn.” Long Phi nhì Long Sơn nói.
Hai tên hắc y nhân tả hữu giáp công. Thân pháp như quỷ mị. Chiến Linh khí tức thả ra ngoài. Không ngừng hướng Long Phi nghiền ép
Bọn hắn cùng Long Dũng hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ là Tử Sĩ, động thủ tuyệt đối sẽ không cho đối phương sống sót. Cho dù mạng đổi mạng bọn họ cũng tuyệt không chút do dự. Không chút kiêng kỵ sống chết của bản thân.
Bọn họ mục đích chỉ có một, giết chết mục tiêu, Không tiếc bất kỳ giá nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Long Phi cũng không dám khinh thường.
Khai Hoang Đao xuất hiện trên tay lập tức thi triển Mê Tung Phong Ảnh Bộ.
- “Khai Bì.”
Một đao chém ra, tên hắc y nhân kia cũng không tránh. Trái lại lại một kiếm đâm thẳng vào Long Phi.
Long Phi dưới chân sinh phong.
Thân thể nghiêng mạnh, mới tránh thoát một kiếm, trong lòng thầm nói:
- “Đúng là cái bọn liều mạng.”
Cũng vào lúc này, phía xa truyền tới một trận bước chân đang hướng về nơi này đi tới.
- “Nơi này không thể ở lâu. Phải tốc chiến tốc thắng.”
Long Phi bây giờ muốn tốc chiến tốc thắng. Đợi viện binh của bọn chúng đến thì. Đối với hắn vô cùng bất lợi. Hắn cũng không biết trong Hỏa Lang Cốc có bao nhiêu Tử Sĩ, bây giờ hắn phải tốc chiến tốc thắng rồi nhanh chóng rút lui.
Đột nhiên.
- "Mê Tung Phong Ảnh Bộ, Đệ Nhị cảnh giới, Lăng Ba Vi Bộ." Long Phi trong lòng gầm lên một tiếng.
- “Vù”
Một tháng qua Long Phi ngày nào cũng tu luyện Mê Tung Phong Ảnh Bộ, cũng đã đem nó tăng lên Đệ Nhị Cảnh Giới, cũng chính là ‘Lăng Ba Vi Bộ’ bây giờ.
Tốc độ tăng nhanh. Tốc độ xuất đao cũng tăng lên. Mà tốc độ tiêu hao Chân Khí cũng tăng lên.
- “Bạch”
- “Đoạn Cân”
- “Liệt Cốt”
- “Trảm Huyết”
- “Thần Khai”
- “Kinh Hồn”
- “Phá Diệt.”
Đồ Long Điên Cuồng Trảm vẫn chưa thả ra ngoài. Mà hai tên hắc y nhân đã chết thảm dưới đao của Long Phi rồi.
Chết cũng quá nhanh rồi a, đều là Chiến Linh Cảnh, lại bị Long Phi hành hạ cho đến chết a.
- “Keng”
- "Chúc mừng ký chủ Long Phi giết chết Tam Cấp Chiến Linh khen thưởng 2300 Điểm Kinh Nghiệm, 120 Điểm Chân Khí, Cuồng Bạo giá trị 10 điểm."
- “Keng”
- "Chúc mừng ký chủ Long Phi giết chết Tam Cấp Chiến Linh khen thưởng 2300 Điểm Kinh Nghiệm, 120 Điểm Chân Khí, Cuồng Bạo giá trị 10 điểm."
- “Keng”
- “Chúc mừng ký chủ Long Phi thăng cấp trở thành Cửu Cấp Chiến Sư.”