Thôi Nam Đình cảm giác không đúng, hắn vội vàng nói với hai võ giả Hóa Thần Cảnh Thôi gia bên cạnh:
- Tâm tình Đạo Hằng kích động, các ngươi đi đỡ hắn nghỉ ngơi đi.
Hai tên võ giả Hóa Thần Cảnh vừa muốn đi qua, nhưng Thôi Đạo Hằng bước từng bước tới đài trung ương.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm mà khi hắn đi một bước thì khí thế mạnh hơn một phần.
Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, Hóa Thần Cảnh trung kỳ, Hóa Thần Cảnh đại viên mãn, Dung Thần Cảnh sơ kỳ, Dung Thần Cảnh trung kỳ, chờ Thôi Phán Quan đi đến trên đài và nhìn thẳng mặt đám người Thôi Nam Đình, khí tức trên người hắn đã nhảy lên trình độ Dung Thần Cảnh đại viên mãn đỉnh phong!
Cho dù người Thôi gia nơi đây hay đám người xem lễ ở bên ngoài đều há hốc mồm, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn tất cả.
Thôi Đạo Hằng vốn là trò cười của Thôi gia, cho dù có tu vi Hóa Thần Cảnh nhưng không có chút khí độ võ đạo tông sư, không ngờ hắn có tu vi Dung Thần Cảnh đại viên mãn, bọn họ có cảm giác một con mèo hoa vô hại lại đột nhiên biến thành mãnh hổ ăn thịt người.
Biến hóa như vậy làm cho người Thôi gia cũng có chút không kịp phản ứng.
Một đám võ giả Thôi gia trong cùng lứa với Thôi Đạo Hằng không có người nào đột phá tới Dung Thần Cảnh.
Hơn nữa cho dù Thôi Nam Đình và hai Dung Thần Cảnh khác của Thôi gia cũng không đạt tới trình độ Dung Thần Cảnh đại viên mãn, bọn họ chỉ là Dung Thần Cảnh trung kỳ mà thôi.
Kết quả Thôi Đạo Hằng đứng trước mặt bọn họ lại thể hiện ra tu vi Dung Thần Cảnh đỉnh phong, khí thế kia làm cho bọn họ kinh hãi, đám người Thôi gia không biết nên nói cái gì cho phải.
Thôi Đạo Hằng nhìn đám người Thôi gia, trên mặt lộ ra vẻ sầu thảm càng đậm.
- Kỳ thật ta muốn rất đơn giản, vì cái gì các ngươi ép ta như vậy?
Thôi Đạo Hằng xé rách áo bào trắng trên người, lộ ra hắc kim cổn bào quý giá thần bí, thêu lên phù văn màu vàng.
Lưng còng duỗi thẳng, Thôi Đạo Hằng vẫn là Thôi Đạo Hằng tướng mạo bình thường nhưng mọi người lại cảm giác khí tức bất thường trên người hắn.
Cường đại, thần bí, lạnh như băng và khủng bố.
Đây là Thôi Đạo Hằng trò cười của Thôi gia sao?
Đưa tay vào trong ngực, Thôi Đạo Hằng cầm lấy một tấm mặt nạ ra.
Đó là mặt nạ tạo hình tỉ mỉ, phía trên còn có phù văn chấn động.
Thôi Đạo Hằng đeo nó vào mặt, từ hôm nay trở đi, trên thế giới này không có Thôi Đạo Hằng, có chỉ Thôi Phán Quan! U Minh Địa phủ, Thôi Phán Quan!
Địa ngục liệt diễm vô tận bay lên trời, Thôi Phán Quan nắm phán quan bút đen kịt trong tay, trong nháy mắt thiên địa trong phạm vi mười dặm thay đổi, vô số ác quỷ gào thét, trong phạm vi mười dặm đã hóa thành quỷ vực!
Biến hóa liên tiếp làm sắc mặt mọi người thay đổi.
Cho dù đại bộ phận võ giả tán tu không biết mặt nạ phán quan đại biểu cho cái gì, nhưng thế lực võ lâm nhất lưu nhị lưu như Tiêu gia, Thôi gia lại không thể không biết sự tồn tại của Địa phủ.
Đặc biệt là Tiêu gia, thân là thế lực đỉnh cấp có được cường giả Chân Vũ Cảnh, Tiêu gia hiểu rất sâu về Địa phủ, thậm chí bọn họ biết rõ đại khái thành viên Địa phủ là ai, những người này có thực lực là gì.
Bọn họ cũng biết sự tồn tại của Thôi Phán Quan nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, Thôi Phán Quan lại thật sự có họ Thôi, hơn nữa còn là người Thanh Hà Thôi thị.
- Thôi Đạo Hằng! Ngươi muốn làm gì?
Thôi Nam Đình tức giận quát một tiếng, nhưng tiếng nói của hắn run rẩy không che giấu được.
Thôi thị bọn họ trước kia cũng là một trong lục đại thế gia, đương nhiên hắn biết rõ Địa phủ đại biểu cho cái gì, chính bởi vì như vậy nên hắn mới sợ hãi.
Phế vật làm trò cười bị bọn hắn chèn ép vài chục năm lại là Địa phủ Thôi Phán Quan, lúc này đáy lòng đám người Thôi gia sinh ra một tia hàn ý.
Không ngờ qua nhiều năm như thế, bọn họ đang nhảy múa trên lưỡi đao, nuôi một con mãnh hổ ăn thịt người như con mèo hoa.
- Làm gì?
Thôi Phán Quan cười như điên, nói:
- Ta nói rồi, từ hôm nay trở đi thế gian này không có người nào là Thôi Đạo Hằng, chỉ có Địa phủ Thôi Phán Quan!
- Thôi gia đã mục nát xuống dốc lâu như vậy, vì cái gì còn muốn trở lại vị trí lục đại thế gia? Cứ triệt để diệt nó đi còn không được sao?
- Nhìn các ngươi ngày thường bôn ba vì tương lai Thôi gia cũng làm ta cảm động, hôm nay ta dứt khoát tiễn các ngươi xuống Địa phủ, như vậy các ngươi sẽ làm tốt hơn một chút.
- Không đúng, không phải ‘ Địa phủ ’ của ta, mà là Địa phủ chân chính, hi vọng Thôi Phán Quan phán các ngươi đi đầu thai thật tốt, Súc Sinh Đạo như thế nào?
- Trong ngày ăn ngủ, ngủ ăn, rốt cuộc không cần phân tâm phiền não vì tục sự, các ngươi thấy thế nào?
Nội tâm n gười Thôi gia biến thành lạnh lẽo, bọn họ hiểu Thôi Phán Quan có ý gì, hắn chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Thôi gia!
Không có người hoài nghi Thôi Phán Quan mạnh miệng, hắn có thực lực này hay không còn chưa nói trước, Địa phủ trong thiên địa nhị cung nhất định có thực lực này.
Những người Thôi gia còn lại mắng chửi đám người Thôi Nam Đình không thôi, chính là các ngươi, là các ngươi luôn mồm nói chấn hưng Thôi gia nhưng lại là tội nhân chôn vùi Thôi gia.
Nếu như lúc trước bọn họ không chèn ép và sỉ nhục Thôi Phán Quan, vậy bây giờ Thôi Phán Quan chính là cường giả Thôi gia, ngày sau có hi vọng đột phá Dương Thần Cảnh, cũng không phải Thôi Phán Quan hiện tại cầm phán quan bút trong tay muốn đưa ma Thôi gia!