Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 22: Đấu đá và rút thưởng



Trên đường trở về, Lý sư gia biết được chuyện xảy ra trong tổng đường qua lời kể của Hổ tam gia, khiến hắn không kìm được vỗ mạnh đùi một cái.

Chiêu này của Tô Tín cũng thật lợi hại, đã biến một cuộc họp phán xử cậu trở thành màn kịch tranh quyền đoạt lợi trong Phi Ưng bang.

Từ đầu Tô Tín đã không hề giải thích gì cho mình, ngược lại còn đưa mình vào thế anh hùng vì huynh đệ không tiếc mạng sống đi liều mình với Thanh Trúc bang nên phạm vào bang quy.

Tuy có người không tin vào chiêu trò này, nhưng chỉ cần người có đầu óc đơn giản tứ chi phát triển như đường chủ Lâm Phục Hổ tin là được, vì ông ta hiển nhiên sẽ nói giúp cho Tô Tín.

Từ lúc Lâm Phục Hổ mở lời, chuyện này đã không còn có liên quan gì với Tô Tín nữa, mà đã chuyển thành cuộc đấu đá nội bộ giữa ba vị đường chủ.

Giữa Lâm Phục Hổ và Đổng Thành Vũ có ân oán xưa cũ, chỉ cần chuyện Đổng Thành Vũ phản đối thì ông ta nhất định sẽ ủng hộ.

Mà Đổng Thành Vũ cũng ra tay với thiện sự đường, chặn đường kiếm chác của Trang Lê, vì vậy vị Trang đường chủ này cũng chẳng thèm suy nghĩ đến đúng sai, chắc chắn cũng sẽ đứng về phía đối lập với Đổng Thành Vũ.

Một màn kịch đơn giản lại đưa được cả ba vị đường chủ của Phi Ưng bang vào tròng, Lý gia sư càng nghĩ lại càng thấy cao minh, thậm chí không nhịn được muốn vỗ tay khen hay.

Có điều nhìn lại vẻ mặt u ám của ân chủ Hổ tam gia mình, Lý gia sư cũng chỉ đành im lặng theo sau ông ta.

Trước kia Hổ tam gia âm thầm giở trò sau lưng Tô Tín, vừa rồi lại lo lắng muốn cắt đứt sự liên quan với cậu ta, đối với mối quan hệ nghĩa phụ nghĩa tử này, thiếu chút nữa là vạch thẳng mặt nhau, giờ Tô Tín bình yên vô sự, Hổ tam gia vui nổi mới tài.

Lý gia sư thầm cảm nhận lần này Hổ tam gia đã đi sai một nước cờ.

Đối với một Tô Tín trẻ tuổi tiền đồ rộng mở này, nếu ông phò trợ thì với thân phận nghĩa phụ còn có thể có được chút lợi ích, nhưng nếu ông chọn việc bức ép vậy thì sẽ rất khó giải quyết.

Cùng lúc này, Hoàng Bính Thành đang cùng Tô Tín trở về Khoái Hoạt Lâm cũng đang toát mồ hôi lạnh.

Hắn không chứng kiến màn đấu khẩu trong tổng đường, nhưng nghe Tô Tín thuật lại cũng đã thấy rất sợ hãi, nếu đổi lại là hắn đứng ở vị trí Tô Tín, chưa kể đến chuyện có thể ăn nói đĩnh đạc, chỉ e sớm đã không thể đứng vững được.

- Lão đại à, sự can đảm của người chẳng phải lớn bình thường đâu, vậy mà dám diễn kịch ngay cả trước bang chủ và ba vị đường chủ, ngộ nhỡ bang chủ nhìn ra thì làm sao? Hoàng Bính Thành tỏ vẻ sợ hãi nói.

Tô Tín lắc đầu nói:

- Không phải ngộ nhỡ nhìn ra, mà là bang chủ đã nhìn ra, nói đúng hơn là những người ở đó lúc ấy, ngoài Lâm Phục Hổ sống hơn nửa đời người mà đầu óc vẫn còn ngu ngơ ra thì ai cũng đều nhìn ra được hết.

Tuy ta rất có tự tin với kỹ năng diễn xuất của mình, nhưng chắc chắn không giấu được nổi Sa Phi Ưng - người đã một tay tạo dựng nên Phi Ưng bang, cũng không giấu qua được mắt Đổng Thành Vũ và còn cả con mắt tinh tường của Trang Lê.

Hoàng Bính Thành bỗng ngẩn người:

- Nhìn… nhìn ra được sao? Vậy vì sao bang chủ còn nói đỡ cho người.

- Sau một hồi đắn đo, bang chủ không phải nói đỡ cho ta mà là đang bênh vực cho Lâm Phục Hổ.

Tô Tín giải thích:

- Lâm Phục Hổ và Đổng Thành Vũ nảy sinh tranh chấp, Trang Lê lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, thân là bang chủ nên ông ấy cần chọn một bên, nếu giảng hòa không tốt sẽ có thể gây ra sự bất mãn từ cả hai phía.

- Nhưng nếu ngộ nhỡ bang chủ nói đỡ cho Đổng Thành Vũ thì sao? Hoàng Bính Thành thắc mắc hỏi.

Tô Tín lắc đầu:

- Không thể nào, bang chủ chắc chắn sẽ nói giúp cho Lâm Phục Hổ.

- Vì sao?

- Bởi vì trong ba vị đại đường chủ này, chỉ có Lâm Phục Hổ mới là tâm phúc của bang chủ!

Tô Tín thấp giọng nói:

- Vì sao Lâm Phục Hổ có thể quản lý chiến đường nơi có thực lực mạnh nhất trong bang? Vì ông ta biết đánh trận sao? Không phải, đó là vì ông ta có đầu óc nông cạn dễ điều khiển nhất trong ba vị đại đường chủ!

Hoàng Bính Thành sững sờ, tuy hắn mang tiếng là cái tai nghe ngóng của Phi Ưng bang, nhưng những lời phân tích này của Tô Tín vẫn là thứ mà lần đầu hắn được nghe.

- Là nơi có lực chiến mạnh nhất Phi Ưng bang nên không nói cũng biết được tầm quan trọng của chiến đường, vì vậy cần giao chiến đường cho người đáng tin cậy quản lý.

Trong ba vị đường chủ, Trang Lê là người giảo hoạt, lòng dạ cũng thâm sâu nhất nên bang chủ không yên tâm được. Còn Đổng Thành Vũ tuy ngoài mặt thiết diện vô tư nhưng trong lòng hắn nghĩ gì cũng đâu ai biết được. Chỉ có Lâm Phục Hổ là mẫu người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển điển hình.

Tuy năng lực ông ta không phải mạnh nhất, nhưng Sa Phi Ưng lại yên tâm nhất về ông ta, vì ông ta dễ khống chế nhất so với hai người trước. Ngươi từng nói, Đổng Thành Vũ từng phế đi một đệ tử của chiến đường phạm phải bang quy, bang chủ không hề đứng ra ngăn cản, vậy có nghĩa là bang chủ đứng về phía Đổng Thành Vũ. Còn nếu hai người xảy ra xung đột lần này mà bang chủ lại vẫn nói giúp cho Đổng Thành Vũ, chắc chắc sẽ làm Lâm Phục Hổ bất bình, vì vậy lần này ông ấy cần phải đứng về phía Lâm Phục Hổ.

Hoàng Bính Thành bỗng im bặt, hắn phát hiện ra rằng thứ mà vị Tô lão đại này lợi hại nhất không phải là võ công mà là làm sao để hiểu được lòng người.

Nhưng thực ra Tô Tín còn có một câu vẫn chưa nói ra, tiền đề của tất cả những điều này đó là cần phải có thực lực, nếu không có thực lực, dù có tính toán kỹ thế nào cũng đều uổng công vô ích.

Nếu lần này cậu không giết được Đới Xung, thất bại trở về thì dù có viện bao nhiêu cớ cũng vô ích.

Nhưng vì giết được Đới Xung nên đã khiến Thanh Trúc bang mất đi một cánh tay, tổn thất thực lực.

Nếu lúc này Thanh Trúc bang lại khai chiến với Phi Ưng bang, vậy họ chẳng còn ở vị trí thực lực tương đương nữa mà đã trở thành yếu thế.

Vì vậy sự ra tay của Tô Tín kỳ thực không mang lại rắc rối cho bang như Lý Cương vẫn nghĩ.

Còn về chuyện Tô Tín, chủ yếu là xem có phải cậu đã vi phạm bang quy, cần phải xử phạt hay không.

Nếu chỉ còn vấn đề này thôi thì chuyện đã dễ xử lý hơn, màn kịch này có thể giải quyết tất cả.

Nhưng cũng có mặt bất lợi.

Bang chủ Sa Phi Ưng và Đổng Thành Vũ đều đã nhớ cậu là Tô Tín, nếu lần sau còn muốn diễn kịch chỉ e là không dễ dàng như vậy nữa.

Sau khi trở về Khoái Hoạt Lâm, bang chúng thuộc hạ của Tô Tín biết được tin cậu không sao bỗng reo hò phấn khởi.

Trải qua chuyện này xong, sự đoàn kết của chúng thuộc hạ dưới tay Tô Tín ngày càng tăng lên.

Theo được một vị lão đại ra tay hào phóng đã không dễ, theo được một vị bằng lòng ra mặt vì thuộc hạ lại càng khó khăn hơn.

Vì vậy khi nhìn thấy Tô Tín bình an trở về, mọi người đều rất vui vẻ, đương nhiên là trừ Lý Cương ra.

Tô Tín không thèm để ý đến hắn.

Lý Cương là người của Hổ tam gia, giờ Tô Tín và Hổ tam gia vẫn chưa trở mặt với nhau, chỉ cần hắn không làm gì quá đáng thì Tô Tín sẽ không động đến hắn.

Nhận lúc mọi người đang vui vẻ, Tô Tín đã bỏ ra một trăm lượng bạc, bao nguyên một tửu lâu để mọi người ăn uống đến tối mịt mới quay về.

Nhưng vừa bước vào cửa, Tô Tín liền bị Hinh Nhi đẩy ra ngoài.

- Trên người ca ca có mùi thối quá, khi không lại uống nhiều rượu như vậy? Đi tắm rửa trước đi, không tắm rửa sạch không được bước vào cửa đâu!

Hinh Nhi bịt mũi, tỏ vẻ ruồng rẫy.

- Được rồi, ca ca đi ngay đây. Tô Tín đành cười khổ đi tắm trước.

Trước kia lúc còn ở trong căn nhà rách nát của Trường Lạc phường, Hinh Nhi không có nhiều tật xấu như vậy, giờ chuyển đến ở trong nhà mới, cô bé lại sinh ra thói quen ưa sạch sẽ.

Bình thường y phục Tô Tín chỉ cần dính chút bụi bẩn đều sẽ bị Hinh Nhi buộc cởi ra ngay.

Sau khi nước nóng được đổ vào bồn tắm, Tô Tín nhảy vào bên trong rồi khẽ ngâm nga một tiếng.

Hôm nay tuy không động thủ với ai cả, nhưng diễn kịch cùng các lão già bên trên Phi Ưng bang suốt một ngày, sự căng thẳng về tinh thần cũng rất mệt mỏi.

Loại người có đầu óc đơn giản như Lâm Phục Hổ rất ít, đa phần đều là những lão già sống mấy mươi năm trong bang, tâm tư đen tối chẳng thua gì những người cấp trên ở kiếp trước của cậu, chỉ cần nói sai một câu thôi thì rất có thể sẽ bị nắm thóp ngay.

Nhân lúc đang tắm, tâm trí Tô Tín đi vào trong không gian hệ thống.

Tô Tín vốn muốn tích lũy thêm một ít cơ hội rút thưởng để rút luôn một lần, hoặc trực tiếp tích lũy đến mức một lần rút thưởng cao cấp.

Có điều lần giao đấu với Đới Xung làm Tô Tín cảm thấy thực lực bản thân còn thiếu sót rất nhiều, giờ cậu đang muốn tăng thực lực lên, nên việc tích lũy hơn ba tháng để đổi lấy lượt rút thưởng cao cấp có chút không thiết thực.

Trong ba tháng này đôi khi còn xảy ra chuyện thì sao, tạm thời việc quan trọng nhất đó là tăng thực lực bản thân mình lên.

Trong không gian mù mịt của hệ thống, Tô Tín hỏi:

- Giờ tôi còn có bao nhiêu lượt rút thưởng?

Hệ thống nói:

- Ký chủ hiện có 35 lần rút thưởng sơ cấp và 1 lần rút thưởng trung cấp.

- Đổi cho tôi thành ba lần rút thưởng trung cấp.

Rút thưởng sơ cấp có tỉ lệ rút ra được đồ ngon quá ít, hiện Tô Tín cần loại công pháp có cấp bậc kiểu như khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, chứ không phải là những công pháp cấp thấp loại hai sao trở xuống.

- Đổi thành công, xin hỏi ký chủ muốn rút thưởng ngay?

- Rút ngay, bỏ đi ô trống.

Trên màn hình của không gian, vòng quay chầm chậm chuyển động, kim đi qua khỏi ô công pháp, dừng ở ô đơn dược.

- Chúc mừng ký chủ đã rút được một bình Khai Linh Tán, đánh giá cấp là hai sao.

Một chiếc bình màu trắng xuất hiện trước mặt Tô Tín, một đoạn giới thiệu xuất hiện trong đầu của Tô Tín.

“Khai Linh Tán, tinh thần sáng tỏ, bổ máu dưỡng khí, thích hợp dùng cho võ sĩ hậu thiên rèn luyện chân khí, dùng lâu dài sẽ giúp ích đôi chút đối với việc tăng bậc lên thành tiên thiên.”

Tô Tín cầm bình thuốc nhìn rồi nói:

- Hơi vô vị, tác dụng cũng không đến nỗi nào nhưng cần dùng lâu dài mới được, nếu không thì nó cũng chỉ có hiệu quả tương tự như Dưỡng Khí Đan.

- Tiếp tục rút, vẫn bỏ đi ô trống.

Vòng quay lại chuyển động lần nữa, cuối cùng lần này nó cũng dừng lại ở ô công pháp mà Tô Tín mong muốn.

Trên màn hình lớn xuất hiện một người ăn mày trung niên mang y phục rách rưới.

Tuy y phục rách rưới, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, hơn nữa tướng mạo lại anh tuấn nho nhã, không giống như ăn mày chút nào mà giống một tú tài đọc sách hơn.

- Chúc mừng ký chủ đã rút được nhân vật Toàn Quan Thanh, công pháp kèm theo là “Tàn quyển Đả Cẩu Bổng Pháp”, không cần tiến hành rút lại, đánh giá cấp công pháp là nửa sao.

Suýt chút nữa thì Tô Tín hộc ra máu.

Rút thưởng trung cấp mà rút ra công pháp nửa sao, cái quái quỷ gì vậy?

Nếu đây được coi là vận may, thì sao Toàn Quan Thanh ít ra cũng là trưởng lão của Cái Bang, thế mà chỉ đáng có nửa sao sao?

Tô Tín muốn kháng nghị nhưng vừa mở miệng đã ngậm lại ngay.

Võ công của trường phái Kim Dung vốn thuộc hàng thấp trong các trường phái, mà đa số những lúc Toàn Quan Thanh ra tay, đều dùng âm mưu quỷ kế, còn võ công thì thực sự rất kém.

Nhưng còn một điểm Tô Tín không phục, đó là Đả Cẩu Bổng Pháp thì Đả Cẩu Bổng Pháp chứ sao lại còn thêm tàn quyển vào, đùa gì chứ? Tô Tín liền kháng nghị lại ngay.

Hệ thống giải thích:

- Đả Cẩu Bổng Pháp là tuyệt học của Cái Bang, đệ tử tầm thường cũng biết nhưng chỉ biết được tàn quyển mà thôi, Toàn Quan Thanh tuy là trưởng lão Cái Bang nhưng vẫn chưa có đủ tư cách học trọn bộ Đả Cẩu Bổng Pháp hoàn chỉnh, vì vậy chỉ được ngang tàn quyển. Tình huống này cũng xảy ra với những công pháp khác, ví dụ như bản gốc Cửu Âm Chân Kinh cấp bốn sao, nhưng nếu ký chủ rút được Âu Dương Phong, vậy cũng chỉ có được bản nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh cấp ba sao mà thôi.

Tô Tín cười khổ một tiếng, quy tắc mà hệ thống này định ra đúng là hoàn toàn kín kẽ, không hề có chút sơ hở nào để người ta bắt bẻ cả.