Hai lần rút thường trung cấp đều không có được thứ gì tốt, nên đối với lần thứ ba này Tô Tín cũng chẳng có đủ tự tin nữa.
Nhưng đối với những thứ dựa vào sự may mắn thì chẳng có gì đáng nói về tính kỹ thuật cả, vậy nên Tô Tín vẫn cắn răng tiến hành rút lần ba.
Vòng quay từ từ chuyển động, bất ngờ dừng ở ô công pháp, lần này một kiếm khách trẻ tuổi xuất hiện ở trên màn hình lớn.
Một thân y bào màu đỏ, dáng người cao gầy nét mặt thanh tú, thoạt nhìn có vẻ là một thanh niên tuấn tú.
Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện được hắn có cặp lông mày cong như lá liễu, nước da mịn màng chẳng giống nam nhân, dường như phảng phất chất chứa sự nhu mì của nữ nhân.
Hơn nữa trong ánh mắt của kiếm khách trẻ tuổi này còn mang theo vẻ âm tà tuyệt vọng điên cuồng, nhìn vào khiến người ta có cảm giác vô cùng sợ hãi.
- Chúc mừng ký chủ đã rút được nhân vật Lâm Bình Chi, võ học trang bị là quyển “Tịch Tà Kiếm Phổ”, không cần rút thêm nữa vì cấp công pháp đã đạt hai sao rưỡi.
Nghe xong câu này của hệ thống, Tô Tín tối sầm mặt lại, suýt chút nữa hộc ra máu.
Đúng là Tô Tín rất cần công pháp hai sao rưỡi, nhưng yêu cầu đầu tiên để tu luyện được Tịch Tà Kiếm Phổ là gì?
Xưng hùng võ lâm, vung kiếm tự cung!
Chỉ cần đó là nam nhân, có lẽ sẽ chẳng mấy ai bằng lòng tu luyện loại công pháp này.
Nếu Tô Tín mang nó tặng cho hoàng cung Đại Chu, những công công trong đó có lẽ sẽ rất hứng thú.
Ba lần rút thưởng trung cấp liên tục đều thất bại hoàn toàn, cuối cùng Tô Tín đã quyết định bỏ cuộc.
Còn một lần rút thưởng trung cấp cuối cùng nhưng Tô Tín không dùng đến, để lại phòng lúc cần đến.
Còn 200 điểm phản diện đó lại càng không được dùng.
Dù là rút thưởng nhân vật xong tiến hành chọn công pháp hay là mở trong tiệm, điểm phản diện này chính là tiền đảm bảo, giờ mang ra rút thì lãng phí quá.
Lúc Tô Tín tùy tay ném quyển Tịch Tà Kiếm Phổ vào trong góc hệ thống và chuẩn bị rời khỏi không gian thì hệ thống lại công bố một nhiệm vụ chính tuyến:
- Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến Tư Thế Kiêu Hùng (2). Nội dung nhiệm vụ: Nếu đã có tiền, thì cần đoạt quyền. Trở thành một trong những người có tiếng nói trong Phi Ưng bang (Cấp Đường Chủ), hạn thời gian một năm.
- Hậu quả thất bại: Tự phế một loại võ kỹ của bản thân, đồng thời bị hạ xuống một cảnh giới.
- Thưởng nhiệm vụ: Hoàn thành 50%, thưởng một lần loại rút thưởng quyền chỉ định (trên hai sao, dưới ba sao).
- Hoàn thành 100% thưởng: Tử Hà Thần Công (cấp đánh giá hai sao rưỡi), 800 điểm phản diện, hai lần rút thưởng trung cấp.
Đúng là chẳng cho người ta thời gian nghỉ ngơi gì cả, nhiệm vụ chính cái này nối tiếp cái kia.
Rời khỏi hệ thống, Tô Tín lắc đầu thở dài, hôm nay coi như vận may chưa đến, ba lần rút thưởng trung cấp thế mà cuối cùng chỉ mỗi Khai Linh Tán là có chút hữu dụng, hai cái kia một cái thì vô dụng, một cái thì phế vật.
Hơn nữa nhiệm vụ chính tuyến vừa công bố cũng cũng chẳng dễ làm gì.
Trở thành người có tiếng nói trong Phi Ưng bang, ít nhất cũng phải cấp đường chủ, còn phải hoàn thành trong một năm, điều kiện này thật đúng hà khắc.
Lúc chưa gặp qua Sa Phi Ưng và ba vị đường chủ kia có lẽ cậu sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng giờ cậu đã được gặp hết bọn họ, những người này đều là lão thành đã tạo dựng nên Phi Ưng bang, thực lực đều mạnh hơn cậu gấp nhiều lần.
Đương nhiên điều kiện nhiệm vụ có chút khắc nghiệt, nhưng thưởng cũng rất hậu hĩnh, có cả món nội công hai sao rưỡi tiếng tăm lừng lẫy Tử Hà Thần Công nữa.
Hơn nữa khi hoàn thành nhiệm vụ 50% liền có thế nhận một lần thưởng, xem ra hệ thống cũng biết nhiệm vụ lần này cũng lâu dài nên mới đưa ra chút lợi ích.
Tô Tín cũng phát hiện, so với võ kỹ, tỉ lệ rút thưởng được nội công rất thấp.
Nếu chỉ dựa vào rút thưởng, cũng không biết đến đời nào mới rút được một món nội công tốt, thưởng nhiệm vụ lần này thực sự rất hấp dẫn.
Thời hạn một năm không dư dả nhiều, Tô Tín phải tranh thủ thời gian để tu luyện bản thân, đồng thời cần xây dựng thế lực cho mình.
Lấy viên Khai Linh Tán ra, Tô Tín cho vào miệng rồi nuốt thẳng vào bụng, một cảm giác mát lạnh bỗng lan tỏa toàn thân.
Tô Tín có thể cảm nhận rõ ràng rằng, khi có Khai Linh Tán, chân khí, máu huyết toàn thân lưu chuyển nhanh gấp ba lần so với trước kia, xung thẳng vào các huyệt vị trong người.
Có điều Khai Linh Tán này tuy có cấp hai sao nhưng dược lực cũng không thể đả thông trực tiếp được huyệt vị nào của cậu cả.
Tô Tín đả thông ba mươi sáu huyệt vị trong thời gian hơn một tháng, tính qua thì tốc độ rất nhanh, nhưng về sau tốc độ này cũng sẽ chậm lại dần.
Tốc độ đả thông một trăm linh tám huyệt vị trên người càng về sau sẽ càng chậm, ba mươi sáu huyệt vị đầu chỉ có thể xem như món khai vị mà thôi.
Nhân lúc có sự trợ giúp của Khai Linh Tán, khí huyết bản thân đang lưu chuyển nhanh, Tô Tín ra sân nâng lên hai tảng đá nặng tổng cộng ba trăm cân, nhanh chóng múa may khiến khí huyết bản thân lưu chuyển càng nhanh hơn.
Đến cảnh giới hậu thiên, nếu chỉ ngồi thiền tu luyện thì đúng là việc làm ngu ngốc, võ sĩ tu luyện võ đạo thực ra cũng như là đang nghiên cứu phát hiện bảo tàng trong cơ thể.
Hậu thiên luyện thể, tiên thiên luyện khí.
“Luyện” của tiên thiên ở đây chính là ngồi thiền tu “luyện”.
“Luyện” của hậu thiên chính là tôi “luyện”, cứ xem bản thân như một cục phôi thép để tôi luyện vậy, trải qua muôn ngàn lần gọt giũa mới luyện ra được thần binh sắc nhọn.
Chỉ khác nhau một chữ nhưng chân lý lại ở hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tín ăn sáng cùng với Tô Hinh Nhi xong thì liền đến Khoái Hoạt Lâm.
Sau hơn một tháng phát triển, Khoái Hoạt Lâm lại càng phồn hoa gấp mười lần so với lúc vừa mở, dù là ban ngày, trên đường vẫn đông đúc người qua lại, nếu không nhìn những nơi khác của Trường Lạc phường có lẽ còn tưởng rằng đây là trung tâm của Thường Ninh phủ.
- Tô lão đại, chúc mừng chúc mừng.
Ông chủ Lưu của Túy Nguyệt lâu đang cầm chiếc quạt cười ha hả nói.
Tô Tín nhíu mày:
- Ồ? Chúc mừng chuyện gì?
Ông chủ Lưu gấp quạt “xoạt” một tiếng, nịnh hót nói:
- Chuyện Tô lão đại đi thích sát Đới Xung vì huynh đệ ai ai cũng đã biết, đúng là một nam tử hán hiển hách, lần này tuy Phi Ưng bang không thưởng cho người, nhưng địa vị người trong Phi Ưng bang đã vững chắc hơn rồi.
Tô Tín kinh ngạc nhìn ông chủ Lưu, đúng là ông ta nhìn chuyện rất thấu đáo.
Lần này Tô tín không chỉ vượt qua được nguy hiểm trước mắt mà còn lấy được lòng người.
Thuộc hạ của Khoái Hoạt Lâm càng không cần nói đến, giờ trong hàng vạn người ở Phi Ưng bang này Tô Tín đã không còn thuộc hàng vô danh tiểu tốt nữa.
Ai nhắc đến Tô Tín cũng đều nghĩ đến, ồ, đây chính là hảo hán đã thích sát đại đầu mục Thanh Trúc bang để báo thù cho huynh đệ đây mà.
Địa vị vô hình này tuy không hiện rõ ra ngoài, nhưng lại chứng tỏ cho việc Tô Tín được Phi Ưng bang thừa nhận.
Giống như Lưu Tam Đao trước kia vậy, tuy cũng là tiểu đầu mục nhưng địa vị không thực, bị Tô Tín giết cũng chẳng thành chuyện lớn, giờ có lẽ cũng chẳng có ai nhớ đến hắn nữa.
Nhưng giờ nếu có người muốn ra tay với Tô Tín chắc hẳn sẽ không dễ dàng như vậy, dù có là bang chủ muốn lấy mạng cậu thì cũng cần phải có lý do xác đáng mới được, nếu không những bang chúng khác cũng sẽ không phục.
- Ha ha, Tô mỗ ta cũng không cầu được thưởng gì, chỉ mong không hổ thẹn với lòng mà thôi. Có điều ta rất tò mò, ông chủ Lưu mà cũng đến chúc mừng ta sao?
- Ta còn cho rằng các vị trong Khoái Hoạt Lâm đều mong ta chết lắm, như vậy sẽ không có ai lấy đi hoa hồng của các người nữa.
Tô Tín cười tựa không cười nói.
Thần sắc ông chủ Lưu liền nghiêm lại, thu quạt về nói nhỏ:
- Tô lão đại người yên tâm, Lưu Khôn ta không phải hàng ếch ngồi đáy giếng, người khác nghĩ thế nào ta không biết, nhưng ta nhất định sẽ luôn ủng hộ Tô lão đại người.
- Người có tiếng nói của Khoái Hoạt Lâm chỉ mỗi người, chúng ta bỏ ra một phần lợi nhuận nhưng đổi lại được nơi chốn yên ổn, nếu đổi thành người khác của Phi Ưng bang, hì hì, e là chúng tôi đều trở thành miếng thịt béo bở rồi.
Nói đến đây, ông chủ Lưu cười nhạt:
- Lão đại ở những chỗ khác đức hạnh thế nào ta đều biết hết, tiền phát hàng tháng cho thuộc hạ bên dưới ngày càng ít đi, nên những bang chúng đó chỉ còn cách nhắm vào chúng tôi để kiếm thêm chút đỉnh.
- Hôm nay ăn một ít, ngày mai ăn thêm chút nữa, tiền tài cũng là chuyện nhỏ thôi, nhưng việc làm ăn bị bọn họ làm phiền hà không ít.
- Hàng ếch ngồi đáy giếng của Khoái Hoạt Lâm cứ nghĩ đổi người khác lên quản lý nơi này sẽ có thể chuyển phần chia lợi nhuận kia về lại chỗ họ hết, nhưng bọn họ lại không biết rằng, phần lợi nhuận này chỉ có thể phải nộp nhiều hơn chứ không thể ít đi được.
Tô Tín cười vỗ vai Lưu Khôn:
- Ông chủ Lưu quả đúng là người hiểu biết, bọn họ đều cho rằng ta lấy phần lợi nhuận này là cắt xén da thịt họ, nhưng nếu đổi lại thành người khác quản lý, có thể bọn họ không chỉ bị xén đi da thịt, e là còn phải đổ máu ấy chứ.
Hai người hàn huyên thêm đôi câu, ông chủ Lưu tỏ lòng trung thành với Tô Tín xong cũng xòe quạt bước đi, cộng thêm tướng mạo anh tuấn nho nhã của ông ta, so với những người tri phủ xuất thân Thám Hoa ở Thường Ninh phủ này đều có khí chất hơn nhiều, tiếc rằng ông ta lại là kẻ làm ăn dưới lốt quan khách.
Hoàng Bính Thành đi ra từ đường viện, nhìn thấy bóng dáng ông chủ Lưu liền thắc mắc hỏi:
- Lão đại, đám thương nhân đó lại bắt đầu muốn gây chuyện thị phi gì nữa?
Tô Tín lắc đầu:
- Trước kia bọn họ không dám, giờ sẽ càng không dám, ông chủ Lưu là một người thông minh nên sẽ không làm như vậy, ngược lại ông ta còn ngăn cản được mấy kẻ không mấy thông minh kia.
Hoàng Bính Thành không ngốc, Tô Tín nói như vậy liền hiểu ngay chuyện vừa rồi, thì ra là đến tỏ lòng trung với lão đại, mắt nhìn của người này đúng thật không tồi.
Tô Tín căn dặn:
- Đi gọi Lý Hoại đến đây, chúng ta cần thương lượng chút chuyện.
Hoàng Bính Thành gật đầu, vội chạy đi tìm Lý Hoại.
Lý Hoại là người lạnh lùng, khuôn mặt nhìn ai cũng tỏ vẻ khó chịu, trước kia làm thuộc hạ của Hổ tam gia, mọi người khá là sợ hắn.
Một phần là vì tính cách Lý Hoại, phần khác là vì thực lực của hắn.
Lúc còn là thuộc hạ của Hổ tam gia, Lý Hoại đã rất có tiếng, nhưng đó đều là tiếng ác.
Tên này dường như có khuynh hướng bạo lực, chỉ cần ra tay thì không chết cũng tàn phế, dù là đệ tử trong bang cũng đều không dám so tài với hắn.
Nhưng từ sau lần đi thích sát Đới Xung cùng Tô Tín, thiện cảm của mọi người đối với hắn đã tốt hơn hẳn, họ thấy con người hắn ngoài lạnh trong nóng, nhưng nếu là chuyện vì huynh đệ thì lại không hề ậm ờ cho qua.
Tuy Lý Hoại đi thích sát Đới Xung cùng Tô Tín chỉ thuần túy là vì chiến đấu tìm cảm giác kích thích.
Thế là sau đó dường như khi mọi người gặp Lý Hoại đều bắt đầu chủ động chào hỏi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều, chuyện này làm Lý Hoại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Trước kia hắn quen sự lạnh lùng khi giao tiếp với người khác, giờ đây người ta tỏ thiện ý với hắn, hắn lại có chút không quen.
Chẳng phải sao, sáng sớm nay khi hắn đang chuẩn bị luyện võ ở hậu viện của đường viện thì bị mấy bang chúng trẻ tuổi mang vẻ mặt sùng bái đến vây quanh.
- Lý đại ca, kể cho chúng tôi nghe chuyện huynh cùng lão đại đi lấy đầu Đới Xung được không?
- Phải đó Lý đại ca, nghe nói Đới Xung ấy thân cao tám thước, eo cũng tám thước, đều là thật sao?
Lý Hoại vã mồ hôi, lắp bắp nói không nên lời.
Bảo hắn ra tay giết người thì dễ, nhưng bảo hắn giao lưu với những bang chúng trẻ này thật sự lại quá khó.
Đúng lúc này Hoàng Bính Thành chạy đến trách mắng nói:
- Tụ tập lại đây làm gì vậy? Sáng sớm không lo đi luyện tay chân gân cốt mà đi hỏi chuyện lấy đầu Đới Xung à, các ngươi chỉ biết dùng miệng thì giết được ai chứ?
Giáo huấn mấy bang chúng đó xong Hoàng Bính Thành nói:
- Lý Hoại, lão đại đang tìm nên cậu qua đó một chuyến đi.
Lý Hoại lau mồ hôi, gật đầu với Hoàng Bính Thành, trong ánh mắt còn tỏ ý cảm kích, chuyện này bỗng khiến Hoàng Bính Thành giật mình, hỏi thầm trong lòng rằng hôm nay Lý Hoại chưa uống thuốc sao?