Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 340: Nhân Nghĩa Vô Song Giang Hạc Lưu (2)



Kim Ngọc Lâu là một trong thiên hạ thất bang, đại đương gia ‘ Hoa Khai Mãn Đường ’ Lưu Thiên Phóng chính là cường giả Dương Thần Cảnh xếp thứ hai mươi bảy Địa Bảng.

Trong cường giả Dương Thần Cảnh, Lưu Thiên Phóng còn là người tương đối trẻ tuổi, hắn không háo nữ sắc, tuổi gần sáu mươi mới sinh ra con trai độc nhất là Lưu Kiêu

Nhưng hắn cũng không sủng ái con mình, mười lăm tuổi bảo hắn giấu diếm thân phận và ném vào làm bang chúng tầng dưới chót tại phân đường Kim Ngọc Lâu lịch lãm rèn luyện, thẳng tới khi thực lực của hắn tấn chức Linh Khiếu Cảnh, được vị trí đường chủ Kim Ngọc Lâu, hơn nữa còn xông ra danh hiệu ‘ Dạ Lưu Thủ ’ mới lộ ra thân phận chân chính.

Giang Hạc Lưu lúc này chỉ vào võ giả Thần Cung Cảnh và nói: “Vị này bài danh mười tám Nhân Bảng ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’ Trầm Tấn.”

Nghe người này chính là ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’ Trầm Tấn, mọi người lập tức dò xét hắn vài lần.

Đối với võ giả tham gia Giang Nam hội đều biết cường giả Nhân Bảng không quý hiếm, thậm chí có đôi khi bọn họ còn nhìn thấy cường giả top mười Nhân Bảng, Trầm Tấn lại đặc thù, hắn chính là võ giả xuất thân tán tu leo lên Nhân Bảng.

Võ giả tán tu lọt vào top hai mươi Nhân Bảng chỉ có hai người, một người đứng thứ chín ‘ Đoạn Ngọc Thủ ’ Nhạc Thanh Bình, người còn lại chính là ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’ Trầm Tấn.

Hơn nữa Trầm Tấn có nhiều khúc chiết hơn Nhạc Thanh Bình, từ đó mới làm cho nhiều người hứng thú với hắn.

Nhạc Thanh Bình là tán tu, trước kia hắn được tán tu Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư thu làm đệ tử, sau khi được dạy bảo tỉ mỉ tiến vào Nhân Bảng, cho dù hắn là tán tu nhưng xuất thân không kém gì các đệ tử đại tông phái.

Trầm Tấn là tán tu hàng thật giá thật.

Nghe nói lúc trước hắn xuất thân một nhà bình thường, trong nhà chịu khổ tai họa bất ngờ, hắn chỉ có thể bán mình làm nô, bị chủ nhân ngược đãi sau đó đào thoát, ngoài ý muốn tiến vào mộ địa, đó là lăng tẩm của cường giả Nguyên Thần Cảnh lưu lại, bên trong cũng không có cơ quan ám khí gì, bị hắn ngoài ý muốn đạt được một bộ kiếm pháp và một ít tài nguyên tu luyện.

Trầm Tấn chưa từng học qua võ công, tất cả đều dựa vào chính hắn lĩnh ngộ luyện tập, hơn nữa về sau hắn cơ duyên xảo hợp đạt được đao pháp không tầm thường, không có thường thức võ đạo nên hắn đao kiếm song tu.

Hành động hồ đồ như vậy nhưng cuối cùng Trầm Tấn cũng học tập thành công, hơn nữa còn xông ra danh hiệu ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’, hắn đứng vị trí mười tám Nhân Bảng.

Loại câu chuyện dốc lòng tu hành như vậy được nhiều người giang hồ thích nghe nhất, thậm chí cũng có không ít người xem Trầm Tấn như thần tượng.

Một ít võ giả trẻ tuổi đi theo trưởng bối tới chỗ Giang Hạc Lưu đang đánh giá Trầm Tấn, trong mắt bọn họ, Trầm Tấn có gương mặt bình thường lại biến thành không quan tâm hơn thua, thần thái trấn định tự nhiên.

Võ giả trong đại sảnh chào hỏi Trầm Tấn và Lưu Kiêu, đồng thời cũng cảm thán uy thế Nhân Nghĩa Trang càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả người thừa kế Kim Ngọc Lâu cũng tới tới nơi này bái phỏng hắn một phen.

Phải biết rằng hơn mười năm trước Nhân Nghĩa Trang mới thành lập, mặc dù danh khí Giang Hạc Lưu lớn nhưng hắn đi bái phỏng thế lực đỉnh cấp giang hồ như Kim Ngọc Lâu, đừng nói người thừa kế như Lưu Kiêu, cho dù gặp được một tên đường chủ đã là chuyện khó khăn rồi.

Đang lúc võ giả trong Nhân Nghĩa Trang đang nói chuyện vui vẻ với nhau, gia đinh thủ vệ đi vào bẩm báo: “Trang chủ, Lục Phiến Môn Tô Tín và Thiết Dao Hoa cầu kiến.”

Hắn vừa nói câu này làm cả đại sảnh im lặng, trên mặt tất cả mọi người biến thành quái dị, người Lục Phiến Môn đến Nhân Nghĩa Trang làm gì?

Bọn họ biết rõ Tô Tín, ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín bài danh hai mươi hai Nhân Bảng, thực lực không tầm thường, thủ đoạn tàn nhẫn.

Mặc dù chưa nghe nói qua Thiết Dao Hoa nhưng nghe họ của nàng liền biết rõ nhất định là người xuất thân Lục Phiến Môn Thiết gia.

Hai người này không phải lần lượt tới Nhân Nghĩa Trang, tại sao bọn họ đột nhiên cùng tới?

Giang Hạc Lưu ho khan một tiếng nói: “Mời bọn họ vào.”

Một là truy phong tuần bổ Lục Phiến Môn, một là Lục Phiến Môn Thiết gia, người ta đều tự mình đến thăm, cho dù người Nhân Nghĩa Trang không chào đón bọn họ nhưng cũng không có não tàn nói bọn họ là tay sai triều đình gì đó.

Tên gia đinh kia dẫn Tô Tín và Thiết Dao Hoa đi vào trong đại sảnh, nhìn trận thế lớn trong đại sảnh, Tô Tín chỉ ngạc nhiên mà thôi, mà Thiết Dao Hoa không có ảm giác khẩn trương gì, hiển nhiên là người đã trải qua các mặt xã hội.

Giang Hạc Lưu cười lớn đi tới chắp tay với hai người.

“ ‘Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín Tô thiếu hiệp và Thiết cô nương có thể tới Nhân Nghĩa Trang, quả nhiên là vẻ vang cho kẻ hèn này, tăng thêm Tô thiếu hiệp, hôm nay Nhân Nghĩa Trang của ta có nhiều võ giả Nhân Bảng tại đây, ngươi có thể làm quen một lần.”

Tô Tín lúc này mỉm cười nhìn Giang Hạc Lưu, hắn không thể không thừa nhận, không nói tới Giang Hạc Lưu làm người nhân nghĩa hay không nhân nghĩa, tối thiểu hắn không làm cho người ta chán ghét, mỗi lời ăn tiếng nói của hắn đều nhìn ra điểm này.

Mọi người nơi này không quan tâm tới hai người Tô Tín, chỉ có Giang Hạc Lưu là không nhìn ra dị thường gì.

Hơn nữa Giang Hạc Lưu đi tới liền gọi Tô Tín là ‘ Tô thiếu hiệp ’, chỉ nói tới Nhân Bảng, không đề cập tới ba chữ Lục Phiến Môn, hiển nhiên muốn hắn dung nhập vào những võ giả nơi này, tiêu trừ một ít xấu hổ.

Nhưng đáng tiếc Tô Tín hôm nay lại là lai giả bất thiện, dù cho đối phương khách khí thế nào Tô Tín cũng sẽ không khách khí với hắn.