Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 341: Nhân nghĩa hay không nhân nghĩa do ta nói mới tính (1)



“Nếu như Giang Nam Nhân Nghĩa Trang mà tính là tiểu thôn trang, ta đoán cả Giang Nam sẽ không có bao nhiêu thế lực lên được mặt bàn.”

Tô Tín vừa cười vừa nói.

Giang Hạc Lưu làm thủ têế mời Tô Tín: “Tô thiếu hiệp đừng có lấy lòng ta, hôm nay ngươi tới đây chính là duyên phận của ta, hai vị an vị, ta đi an bài yến hội, chờ một lúc nữa các thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt tham gia chúng ta sẽ thân cận với nhau hơn.”

Nhưng lúc này Tô Tín lại vung tay lên và nói: “Ăn cơm không nóng nảy, hôm nay tại hạ mang theo nhiệm vụ Lục Phiến Môn tới đây.”

“Bởi vì cái gọi là lấy tiền của ngươi phải tiêu tai thay người, tại hạ âầm bộng lộc triều đình, cũng không phải tới đây vui chơi giải trí.”

Mọi người nghe câu này liền biến sắc, quả nhiên hai người này đang nhắm vào Nhân Nghĩa Trang!

Hai người Tô Tín tới nơi này không đúng lúc, hết lần này tới lần khác lại tới vào lúc sắp diễn ra Giang Nam hội, rõ ràng là lai giả bất thiện, tới đây là có mục đích.

Giang Hạc Lưu miễn cưỡng cười nói: “Ah? Không biết Tô thiếu hiệp muốn hoàn thành nhiệm vụ gì? Chỉ cần Nhân Nghĩa Trang có thể làm được, tại hạ nhất định sẽ không chối từ.”

Tô Tín xuất ra mảnh vỡ và nói: “Buổi tối hôm qua Lý Trần Phong bị giết tại cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn tại Giang Nam đạo, chúng ta tìm được mảnh vỡ này nằm trong thi thể của Lý Trần Phong.”

“Nếu như ta không nhìn lầm thì mảnh vỡ này chính là Nhân Nghĩa Lệnh đời thứ nhất của Nhân Nghĩa, cho nên hiện tại ta hoài nghi người giết Lý Trần Phong có quan hệ với Nhân Nghĩa Trang các ngươi!”

Tô Tín vừa nói ra lời này làm cho những người chung quanh biến sắc, bọn họ kinh hãi nhìn Tô Tín, không ngờ hắn tới hưng sư vấn tội, lại đòi người trong Giang Nam Nhân Nghĩa Trang!

Hôm qua tin tức đệ tử Lũng Tây Lý thị ‘ Vũ Thám Hoa ’ Lý Trần Phong bị giết cũng truyền vào tai bọn họ, thậm chí có người nghe nói chi tiết, trong đó hiềm nghi lớn nhất chính là Tô Tín trơớc mặt.

Chờ tới lúc Tô Tín lộ ra thân phận Lục Phiến Môn thì nghi kị biến mất.

Tô Tín có bối cảnh Lục Phiến Môn thì hắn không có lý do gì giết Lý Trần Phong, hơn nữa cho dù là hắn giết, tự nhiên cũng có người Lý gia đi phân trần với Lục Phiến Môn, những người khác không xen vào.

Nhưng mặc cho bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Tô Tín lại dùng việc này làm cớ hưng sư vấn tội Nhân Nghĩa Trang.

Giang Hạc Lưu không còn cười nữa, hắn vẫn tuân thủ lễ tiết và nói: “Người xuất thân Giang Nam Nhân Nghĩa Trang đều là người hiệp nghĩa vô song, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Mảnh vỡ đúng là một phần trên Nhân Nghĩa Lệnh của Nhân Nghĩa Trang, nhưng nó chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi, ta lúc đầu chỉ dùng ngà voi và thuê vài tượng sư bình thường tại bản địa Giang Nam đạo điêu khắc mà thành, ai cũng có thể tùy tiện phỏng chế, có phải có người cố ý hãm hại Nhân Nghĩa Trang hay không?”

Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Người Nhân Nghĩa Trang các ngươi có phải hiệp nghĩa hay không không phải do ngươi nói tính toán, mà là do Lục Phiến Môn ta nói tính toán.”

“Nếu Giang trang chủ ngươi không thẹn với lương tâm, vậy thì giao những người có Nhân Nghĩa Lệnh đời thứ nhất của Nhân Nghĩa Trang ra đây, chúng ta lần lượt đối chiếu với nhau, xem nhân nghĩa của bọn họ có lỗ hổng hay không.”

“Về phần những Nhân Nghĩa Lệnh do ngươi tặng ra ngoài, cũng thỉnh Giang trang chủ ngươi cho ta danh sách để điều tra.”

Hắn vừa nói xong lời này võ giả trong đại sảnh bạo phát.

Một lão giả mặc đạo bào hừ lạnh và nói: “Tiểu tử thật lớn mật! Ngươi cho rằng Nhân Nghĩa Trang là địa phương nào, có thể cho phép ngươi làm càn?”

“Chỉ bằng ngươi là một tiểu truy phong tuần bổ cũng muốn điều tra Nhân Nghĩa Trang? Cho dù tổng bộ đầu Giang Nam đạo Kim Vũ Lâm đi tới Nhân Nghĩa Trang cũng phải khách khí với Giang trang chủ, ngươi tính là thứ gì?”

Lão đạo này nói chuyện cũng là tiếng lòng của bọn họ.

Giang Nam Nhân Nghĩa Trang phát triển đến bây giờ, Nhân Nghĩa Trang chính thức mạnh không phải thực lực của những võ giả nơi này, mà là thanh danh và nhân mạch của Nhân Nghĩa Trang.

Chỉ cần trang chủ Giang Hạc Lưu hiện tại vung tay hô lên, khiđoó ít nhất có năm võ giả Nguyên Thần Cảnh và hơn trăm võ giả Tiên Thiên đứng ra ỗộ trợ.

Loại nhân mạch này không dưới thế lực nhất lưu, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Tô Tín vẫn tươi cười không thay đổi.

“Xin hỏi ngài là?”

Lão đạo kia hừ lạnh một tiếng và nói: “Ta chính là quán chủ Thượng Thanh quan Thanh Mộc tán nhân, như thế nào, chẳng lẽ ngươi cũng muốn điều tra lão phu sao?”

Tô Tín ‘ ah ’ một tiếng, trên mặt hắn nở nụ cười vui vẻ, hắn nói ra một câu vô cùng kinh người: “Nếu ngươi không phải người Nhân Nghĩa Trang, vậy ngươi lải nhải cái gì đó? Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.”

Thanh Mộc tán nhân tức giận râu tóc dựng đứng, chỉ vào Tô Tín phẫn nộ quát: “Cuồng đồ lớn mật! Ngươi cũng dám vũ nhục lão phu như thế, có tin lão phu hôm nay...”

Hắn còn chưa có nói xong, tay trái Tô Tín điểm một cái và huyết quang sắc bén bay tới, mọi người chỉ một kiếm mang theo màu đỏ như máu bay tới trước mặt Thanh Mộc tán nhân.

Lưu Kiêu và Trầm Tấn đều giật mình, một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ là võ giả Nhân Bảng cũng không nhìn thấy Tô Tín xuất kiếm.

Có ít người lúc này mới nghĩ tới danh xưng Tô Tín trước kia không phải là ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’, mà là ‘ Khoái Kiếm’!

Có thể dùng danh xưng Khoái Kiếm trên Nhân Bảng, có thể nghĩ kiếm của hắn nhanh cỡ nào, trong khoảng cách ba bước không ai có động tác nhanh hơn kiếm Tô Tín, trong nháy mắt đã tới gần người.

Không có người tới kịp cứu viện, Thanh Mộc tán nhân chỉ có thể tự cứu.