Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 870: Đòi người (2)



- Nếu như vậy ta không thể giết hắn sao? Chẳng lẽ ta đứng tại chỗ mặc cho hắn giết mới phù hợp cái gọi là công đạo của Thiếu Lâm tự các ngươi?

Huyền Minh trầm giọng nói:

- Huyền Minh ta không hỏi nhân quả, chỉ nhìn kết quả.

Tô Tín giận quá hóa cười, đường đường cường giả Dương Thần Cảnh, nói rõ bá đạo không biết xấu hổ, ngươi còn làm hắn thế nào?

Huống chi dùng thực lực Huyền Minh thật sự không cần giảng đạo lý với hắn.

Cho nên Huyền Minh vừa dứt lời, hắn ở ngay trước mặt phần đông võ giả Lục Phiến Môn chụp lấy Tô Tín, chân khí nồng đậm lâm không ngưng tụ thành đại thủ ấn, giống như Ngũ Chỉ sơn đè xuống!

Thiết Chiến biến sắc, hắn cũng không có ngờ tới Huyền Minh nói ra tay là ra tay.

Kỳ thật Huyền Minh hơn mười năm chưa từng đặt chân giang hồ và động thủ với người khác, thậm chí ngay cả Thiết Chiến đều quên Huyền Minh này làm sao có danh hiệu ‘ Hàng Ma La Hán ’, đó là dùng vô số thi cốt võ giả ma đạo chồng lên.

Thân là thủ tọa La Hán đường có nhiều võ tăng nhất Thiếu Lâm tự, đối với Huyền Minh mà nói, hoặc là không động thủ, một khi quyết định động thủ, như vậy nhất định cần phải quả quyết!

Thiết Chiến phản ứng trước nhất, một thanh kim đao đầu đại hổ bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, chém xuống một đao, cương khí vô tận bị xé nứt, một đám ánh sáng như khai thiên.

Nhưng khí thế một đao vô song cũng bị bàn tay chân khí của Huyền Minh đánh lui đao khí, hai tay Thiết Chiến run rẩy, dùng thực lực của hắn lại không chịu nổi lực một chưởng của Huyền Minh

Thiết Chiến dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Huyền Minh, hơn mười năm chưa từng ra tay, Huyền Minh đã đạt tới Dương Thần Cảnh đỉnh phong, sắp sờ đến cánh cửa Chân Vũ Cảnh sao?

Nhưng vào lúc này, Liễu Vô Tiền cùng Phương Cửu Nguyên cũng ra tay.

Nếu quả thật nhìn Huyền Minh bắt Tô Tín trước cửa tổng bộ Lục Phiến Môn, khi đó không chỉ có Tô Tín gặp xui xẻo, còn có cả mặt mũi Lục Phiến Môn.

Trong tay Phương Cửu Nguyên cầm một thanh Bàn Long thương đỏ thẫm trong tay, hắn đâm vào một chưởng của Huyền Minh, trong nháy mắt nộ long gào thét, long ảnh đỏ rực phát ra từng âm thanh chân khí nổ mạnh xé rách hư không và tấn công Huyền Minh.

Liễu Vô Tiền xuất ra một thanh đồng cự cung, giương cung cài tên, động tác liên tiếp làm người ta không kịp nhìn, mọi người xem ra, Liễu Vô Tiền chỉ xuất cung tiễn, sau một khắc mũi tên mang theo cuồng phong tấn công bay đi.

Hai tên võ giả Dung Thần Cảnh ra tay uy thế kinh người, thân là tứ đại thần bộ, hai người Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền tuyệt đối là cao thủ trong cường giả Dung Thần Cảnh.

Nhưng những việc này trước mắt Huyền Minh vẫn không đủ nhìn.

Bàn tay mang theo phật quang màu vàng của Huyền Minh chiếu sáng thiên địa, trực tiếp đánh bay Phương Cửu Nguyên.

Sau đó phật ấn chữ vạn biến mất, hóa thành âm tiết kỳ dị nổ vang, nhưng cũng chỉ có một mình Liễu Vô Tiền có thể nghe được, lúc này hắn ôm đầu lui về phía sau.

Trong nháy mắt đánh lui ba võ giả Dung Thần Cảnh, uy thế Huyền Minh cực mạnh.

Nhưng vào lúc này, Lục Phiến Môn bỗng nhiên sinh ra khí tức kinh khủng.

Một bóng dáng áo đen từ trên trời giáng xuống, trong giây lát đánh một trảo về phía Huyền Minh.

Một trảo này đánh xuống giống như xé rách thiên địa, trong hư không xuất hiện năm đường vân màu đen, một chưởng của Huyền Minh trực tiếp vỡ vụn, nhưng hai tay hắn kết ấn, phật quang vô tận ngưng tụ thành hàng ma xử ném ra.

Người áo đen xuất ra một trảo, như Thiên Bằng cầm Long, lực lượng cường đại trực tiếp bóp nát hàng ma xử.

Một uy áp cực lớn truyền đến, cương khí vô tận nổ tung, bản thân Huyền Minh lùi về phía sau mấy bước, phật quang quanh thân đại thịnh, lúc này mới triệt tiêu lực lượng kia và miễn cưỡng dừng lại.

Lúc này trước mặt đám người Tô Tín chính là một trung niên mặc áo đen, tướng mạo lạnh lùng, khuôn mặt giống như đao gọt.

Hắn cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt lăng lệ như chim ưng cùng với khớp xương thật lớn nhưng đôi tay trắng noãn.

- A Di Đà Phật, ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo quả nhiên danh bất hư truyền. Huyền Minh niệm một câu phật hiệu, trực tiếp quay người rời đi.

Lần này Huyền Minh tới không ôm hi vọng có thể mang Tô Tín rời đi.

Bên trong Lục Phiến Môn có ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo, trong thành Thịnh Kinh còn có các cao thủ hoàng cung đại nội, cho dù Thiết Ngạo không ra tay, người triều đình khác cũng không cho hắn mang theo Tô Tín rời đi.

Lần này Huyền Minh ra tay là vì Huyền Quan thỉnh cầu, thứ hai là muốn tỏ thái độ với bên ngoài, Thiếu Lâm tự bọn họ hoặc là nói là La Hán đường không phải tồn tại im lặng khi đệ tử bị giết.

Cho dù hiện tại không báo thù, tối thiểu cũng phải cho thấy thái độ, tuy kết quả cũng giống nhau.

Huyền Minh rời đi, một khí tức cường đại trong thành Thịnh Kinh cũng dần dần thu liễm.

Kỳ thật trong nháy mắt Huyền Minh thì bọn họ có thể trong thời gian nhanh nhất chạy tới Lục Phiến Môn cứu viện, nhưng không có ai ra tay.

Bởi vì bọn họ biết rõ trong Lục Phiến Môn còn có Thiết Ngạo, đều là Dương Thần Cảnh, nhưng người có thể tranh phong với Thiết Ngạo lại đếm được trên đầu ngón tay, trong đó không có Huyền Minh.

Lúc này trong Lục Phiến Môn, đám người Phương Cửu Nguyên cung kính hành lễ với Thiết Ngạo, nói:

- Tham kiến đại nhân.

Có lẽ bọn họ dám đối nghịch với người Thiết gia nhưng không dám có chút bất kính với Thần Ưng Thiết Ngạo một tay sáng lập nên Lục Phiến Môn.

Việc này không chỉ phân thận và địa vị, càng là thực lực nghiền áp.

Tô Tín cũng cung kính thi lễ với Thiết Ngạo, đồng thời đang âm thầm đánh giá vị nhân vật truyền kỳ Lục Phiến Môn này.