Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 962: Khích tướng (2)



- Tô đại nhân giết người ở chỗ ta, sợ rằng không thích hợp a?

Một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Bỗng nhiên Tô Tín cười cười, bảo Thiết Thạch tạm thời đừng động thủ.

Nói ra đúng là thú vị, Tô Tín cũng không xem dư nghiệt Từ gia là chuyện to tát gì, thậm chí bọn họ không chạy về hướng Bắc Nguyên Độc Cô thị, Tô Tín cũng lười phái người đuổi theo giết bọn họ.

Nhưng không nghĩ tới vì hai người này vậy mà liên lụy đến nhiều người xuất hiện như thế, lần này người tới là một võ giả Hóa Thần Cảnh.

Người đột nhiên xuất hiện là một trung niên khí thế bất phàm.

Nhìn thấy người này, Tô Tín cau mày nói:

- Thì ra là Độc Cô thị ‘ Lãnh Diễm Đao ’ Độc Cô Nguyên, ngươi bảo tới đây vì người Từ gia sao?

Độc Cô thị thân là thế lực đỉnh cấp tại Bắc Nguyên đạo, Tô Tín đã sớm quen thuộc tư liệu của bọn họ.

Vị ‘ Lãnh Diễm Đao ’ Độc Cô Nguyên này chính là thân đệ đệ gia chủ Độc Cô Diêm, hắn không nổi danh bên ngoài nhưng cũng là một vị cao thủ.

Độc Cô Nguyên gật đầu nói:

- Tô đại nhân, đoạt được thì tạm tha người, Từ gia cũng chỉ còn lại một tia huyết mạch cuối cùng mà thôi, ngươi tạm thời thả bọn họ một con đường sống, ngày sau Độc Cô thị ta tất có hồi báo.

Độc Cô Nguyên ra mặt muốn cứu hai người Từ Thần cũng không phải đột nhiên lương tâm bộc phát, mà là không cứu sẽ ảnh hưởng mặt mũi.

Hai người Từ Thần và Từ Thành An trốn chết nửa tháng, người giang hồ cũng biết được con đường bọn họ đi qua, có không ít người đang thầm khen đám người La Thông cùng Diêu Bân nghĩa bạc vân thiên, là hảo hán giang hồ chân chính.

Nhưng so sánh với bọn họ, những người từng nhận được ân huệ Từ gia nhưng khoanh tay đứng nhìn Từ gia gặp nạn mà không ra tay đều bị phỉ nhổ.

Độc Cô thị tự nhiên sẽ không nhận ân huệ của Từ gia, nhưng hai nhà giao hảo mấy đời, hiện tại Độc Cô thị ngồi nhìn Từ gia bị diệt cũng đã làm thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo lên án không thôi.

Nếu như vậy còn không tính, hiện tại huyết mạch duy nhất Từ gia đã sắp tiếp cận địa bàn của ngươi, kết quả ngươi vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chuyện này không nói nổi.

Cho nên Độc Cô Diêm đành phải phái Độc Cô Nguyên tới tiếp ứng hai người bọn họ, chỉ cần đừng để Tô Tín giết hai người Từ Thần là được, nhưng tốt nhất cũng chớ xung đột với Tô Tín.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, Độc Cô Nguyên phải cười khổ một tiếng, gia chủ giao cho hắn nhiệm vụ là việc không có khả năng hoàn thành.

Bây giờ nhìn thái độ Tô Tín là biết rõ, hắn đã mang theo ý phải giết Từ Thần, cho dù người Tạo Hóa Đạo Môn đứng ra cũng không thể ngăn cản được hắn, Độc Cô thị bọn họ cũng không có dũng khí ngăn cản Tô Tín.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Nếu như ta nói ta căn bản không muốn mạng bọn họ, ngươi có tin hay không?

Độc Cô Nguyên cười lạnh nói:

- Tô đại nhân ngươi đang lừa gạt kẻ đần sao?

Vì đuổi giết hai người này, Tô Tín đã phái mấy tên truy phong tuần bổ, cuối cùng thậm chí tự mình đến đây, kết quả hiện tại Tô Tín lại nói hắn căn bản sẽ không muốn giết hai người này, ai tin tưởng lời này?

Tô Tín thở dài một hơi nói:

- Được rồi, mặc kệ lúc trước ta muốn giết hai người này hay không, hiện tại bọn họ phải chết.

- Tốt xấu gì ta cũng xuất ra khí lực lớn như thế, kết quả cuối cùng bồi phu nhân lại gãy binh.

- Một thủ hạ truy phong tuần bổ của ta còn nằm ở trên giường đấy, nếu ta không giết bọn họ, thật sự không cam lòng ah.

Độc Cô Nguyên cau mày nói:

- Tô đại nhân, ta đã nói rồi, được thì tạm tha người, ngươi đã diệt Từ gia, uy vọng của ngươi đủ dừng chân tại Bắc Nguyên đạo, vì sao hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn giết bọn họ?

- Chẳng lẽ Tô đại nhân ngươi sợ thả hổ về rừng, đến tương lai Từ Thần phát triển sẽ tìm ngươi báo thù sao? Đường đường một trong tứ đại thần bộ ‘ Huyết Kiếm Thần Chỉ ’ Tô Tín lại không có chút dũng khí này hay sao? Tô đại nhân ngươi làm quá phận rồi.

An ủi không thành, Độc Cô Nguyên dứt khoát khích tướng.

Người thực lực cường đại như bọn họ đều có kiêu ngạo của mình, dù sao không có người nguyện ý thừa nhận chính mình sợ một tiểu bối trả thù.

Phép khích tướng này không có gì lạ nhưng lại rất hữu dụng, đến Hóa Thần Cảnh, đặc biệt là đến vị trí như Tô Tín, bọn họ rất coi trọng thể diện.

Tuy Tô Tín lại cười cười lắc đầu, nói:

- Độc Cô huynh, chiêu khích tướng của ngươi dùng sai chỗ rồi, ta không sợ bọn họ ngày sau tìm ta báo thù, nhưng ta sợ phiền toái.

- Rõ ràng có thực lực giết đối phương, lại lưu cho đối phương một con đường sống, ngày sau đối phương tới tìm mình báo thù, gây ra vô số phiền toái, loại chuyện này xảy ra không ít trên tiểu thuyết, Độc Cô huynh cho rằng ta ngu ngốc hay sao?

Đối với Từ Thần, Tô Tín không để vào mắt, cũng không cho rằng ngày sau hắn có thể thắng mình, nhưng hắn thật sợ phiền toái.

Bình tĩnh mà xem xét, đoạn đường Từ Thần trốn chết biểu hiện rất chói mắt, có thể bằng nhanh thời gian ổn định tâm thần chính mình.

Hơn nữa lúc Tề Long truy sát bọn họ, hắn không có vứt bỏ Từ Thành An một mình chạy trốn, ngược lại còn chạy về mai phục và cho Tề Long một kích trí mạng.

Từ sự kiện này, người trẻ tuổi này cho dù tâm tính hay tâm trái đều thuộc về nhân tuyển tốt nhất.

Cộng thêm thiên phú của hắn cũng không tệ, hắn lại trải qua nhiều trắc trở, tương lai chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ có thể đi lên vị trí cực cao.

Chính bởi vì thế Tô Tín mới không muốn buông tha hắn.

Biết rõ kẻ địch có sinh tử đại thù với mình và tương lai có thành tựu cao, kết quả lại không giết hắn, giữ hắn ngày sau thành rắc rối của mình, đây cũng không phải phong cách hành sự của Tô Tín.

Đối với Tô Tín, phiền toái phải sớm giải quyết mới tốt.