Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 172: 172




Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Nhìn thấy tư thái của “Thần” thay đổi, Tiêu Lam cũng không vô nghĩa với nó nữa, toàn bộ tinh thần đề phòng lên.
Một bầu không khí khẩn trương lại nguy hiểm quanh quẩn giữa hai bên, chạm vào là nổ ngay.
“Thần” dẫn đầu phát động công kích.
Một gương mặt trên người nó há mồm, trong miệng vươn ra xúc tua do máu thịt tạo thành.
Xúc tua này có tốc độ nhanh hơn trước không chỉ một chút, bỗng nhiên đánh úp lại Tiêu Lam.
Tiêu Lam né tránh sang bên, đồng thời một đao chém ra, hung hăng chém về phía xúc tua.
Một đao này cậu dùng toàn lực, xúc tua trực tiếp bị lưỡi dao sắc nhọn cắt đứt, rớt xuống mặt đất, bị máu thịt dưới đất mấp máy hấp thu.
Rất nhanh, mặt vỡ ra lại lần nữa mọc ra một nhánh xúc tua giống trước như đúc.
Quá trình khôi phục gần như hoàn thành trong nháy mắt, quả thực giống như cắn thuốc.
Tiêu Lam nhíu mày, cảm giác được không dễ ăn rồi.
“Thần” lại thu hồi xúc tua.
Lúc này đây, nó dùng móng vuốt thô tráng vặn vẹo tràn đầy cơ bắp, hung hăng đánh úp lại Tiêu Lam.
Móng vuốt kia có tốc độ không tương xứng với bề ngoài, cơ hồ là nháy mắt cũng đã tới trước mặt Tiêu Lam rồi.
Tiêu Lam đem 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】 chuyển sang khiên, che lên trước người.
Nắm tay to lớn nện lên tấm khiêng, phát ra tiếng cọ xát chói tai thật lớn, Tiêu Lam bị đối phương mạnh mẽ đập đến lui về phía sau một bước.
Nhưng may mà chống đỡ được.
Một kích không có hiệu quả, “Thần” lại lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ngươi thật không tồi, nhưng đừng phản kháng thần, đây là bất kính đối với thần.”
Tiêu Lam lại lần nữa chuyển vũ khí trở về đao, hướng về nó vọt qua: “Thần gà rừng từ đâu ra, bớt thêm suất diễn cho chính mình đi!”
Ánh đao đen nhánh mãnh liệt mà chém tới “Thần”, để lại mấy đường dấu đao thật sâu trên cánh tay nó.
Nếu “Thần” có xương cốt mà nói, mỗi một đao đều hẳn sẽ sâu đến có thể thấy được xương.
“Thần” phẫn nộ phản kích, đột nhiên múa may lợi trảo đánh úp lại Tiêu Lam.
Tiêu Lam dưới công kích của “Thần” linh hoạt mà né tránh, lưỡi đao trong tay mỗi một lần hiện lên đều sẽ để lại dấu vết trên người nó.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Bởi vì vết thương trên người “Thần” cơ hồ chỉ trong giây lát đã có thể khép lại, nơi này là sào huyệt nó chế tạo, nó ở chỗ này có thể vô hạn tái sinh.
Sau khi đón đỡ một lần tập kích nữa, Tiêu Lam nhảy về phía sau, thoáng kéo ra khoảng cách hai bên.
Trên người cậu đã nhiều thêm vài vết thương rất sâu, đây là bị móng vuốt của đối phương quét qua lưu lại, nhưng cũng không đặc biệt nghiêm trọng.
Thần gà rừng khoe chim này trở nên mạnh hơn trước đó quá nhiều, không chỉ công kích cao phòng ngự mạnh còn tự mang năng lực khép vết thương siêu cường, quả thực chính là nguyên bộ gian lận đều mở đủ.
Ánh mắt Tiêu Lam lóe lên, mở kỹ năng ra:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Phân giải 】
Nếu ngươi có thể tái sinh, ta đây liền phân giải cho ngươi thôi, nhìn xem là ai tốc độ nhanh hơn.
Đây là chiến tranh giữa thần và loài người, cũng là chiến tranh giữa bần cùng và mê tín.
“Thần” mỉm cười: “Ta nói rồi, đừng phản kháng thần.

Ngươi bây giờ còn có cơ hội trở thành tín đồ của ta, chỉ cần ngươi dâng lên tín ngưỡng thành kính, cũng hoàn thành khảo nghiệm của ta, ta sẽ ban cho ngươi vinh quang vô thượng.”
Trả lời nó chính là đao xương đen nhánh nghênh diện mà đến.
“Thần” giống như trước múa may cánh lên đón đỡ, dù sao miệng vết thương như vậy, rất nhanh là nó có thể khôi phục được rồi.
Nhưng lúc này đây đã khác, tuy rằng miệng vết thương vẫn khôi phục, chính là nó rõ ràng cảm giác được, cùng với miệng vết thương xuất hiện, một phần năng lượng thuộc về nó đã biến mất.
Tuy rằng một miệng vết thương gây tổn thất năng lượng chỉ là một bộ phận nhỏ, nhưng những năng lượng đó xác xác thật thật đã biến mất.
Một cái xúc tua tập kích hướng về Tiêu Lam, bị cậu trở tay chặt đứt.
Lúc này đây, xúc tua bị chặt đứt còn chưa kịp rơi xuống đất, liền bị phân giải giữa không trung, biến mất vô tung.
Thấy một màn như vậy, trong lòng “Thần” nổi lên một tia cảm giác không ổn.
Sức mạnh của nó…… Đi đâu rồi?
Quan sát đến một tia chần chờ của đối phương, trong lòng Tiêu Lam càng thêm chắc chắn, công kích càng mãnh liệt trút xuống.
Biểu cảm của “Thần” cũng nghiêm túc lên, thế công đồng dạng tăng lên.
Tiêu Lam một bên né tránh công kích, một bên phát động mãnh công, không ngừng có xúc tua bay múa bị chém xuống, ở không trung bị phân giải đến biến mất vô tung.

Dần dần, miệng vết thương của “Thần” khôi phục càng ngày càng chậm.
Thừa dịp lỗ hổng sau một kích của nó, Tiêu Lam hung hăng chém ra một đao, chém xuống cánh tay nó.
Cánh tay chém xuống biến mất giữa không trung.
“Thần” phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn thê lương, không giống như là con người.
Một nửa nguyên bản có hình người kia của nó bắt đầu không ổn định, cơ bắp run rẩy, tựa hồ hình người sắp giữ không xong nữa.
“Hặc…… Ngươi……” “Thần” phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Tiêu Lam, biểu tượng ôn hòa bác ái không còn sót lại chút gì.
Tiêu Lam lau mồ hôi trên trán một phen, nhấc đao lên tiếp tục lao đến.
Vô số tác phẩm phim điện ảnh nói cho chúng ta biết, vào thời điểm Boss sắp ngỏm củ tỏi ngàn vạn không cần vô nghĩa với nó, nhân cơ hội bổ thêm đao mới là lựa chọn anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt.
Chỉ có Boss đã chết mới là Boss làm cho người ta thích, bởi vì chỉ có chúng mới có thể biến thành kinh nghiệm và khen thưởng.
Thấy tình thế không ổn, “Thần” tính toán lại một lần phát động kỹ xảo đánh bài chuồn thuần thục của nó, chờ nó thăng thăng cấp lại đến thu thập người này.
Nhưng mà Tiêu Lam đối với chuyện này sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt thân thể cậu thoáng lui về phía sau, 【 Xương Kẻ Bội Nghịch 】trong tay chuyển sang vì hình thái roi.
Sau khi thăng cấp, chiếc roi này trở nên càng dài càng dũng mãnh, dùng để bắt giữ quả thực là lại dùng tốt không chê vào đâu được.
Roi đen nhánh cuốn lên thân thể có chút rách nát của “Thần”, quấy rầy đại kế chạy trốn của nó.
Ỷ vào hiệu quả kỹ năng vẫn còn, Tiêu Lam hung hăng một quyền đấm lên ngực “Thần”.
Một quyền này mang theo năng lực phân giải mạnh mẽ, vững chắc mà đánh vào trên người “Thần”, trực tiếp đánh vỡ ngực nó ra một cái lỗ lớn.
“Thần” có ý đồ khôi phục thương thế, nhưng tốc độ tái sinh trong cơ thể nó lại không đuổi kịp tốc độ phân giải.
Nắm tay liên tiếp không ngừng dừng trên người nó, rất nhanh đã đánh nó đến vỡ thành mảnh nhỏ.
“Thần” chỉ còn lại có một cái đầu, nhưng sức sống của nó vẫn ngoan cường đến không thể tưởng tượng: “Ta có thể ban cho ngươi vĩnh sinh ——”
“Bốp” lại là một quyền, không lưu tình chút nào mà dừng trên gương mặt đẹp trai nó trộm về.
Lúc này đây, toàn bộ đầu cũng bắt đầu phân giải, đang chậm rãi biến mất.
“Thần” không cam lòng mà giãy giụa: “Ngươi…… Có nguyện vọng gì ta…… đều có thể……”
Lời còn chưa dứt, đầu cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này Tiêu Lam mới đóng kỹ năng, mỉm cười nói: “Ta muốn trở nên càng thêm bần cùng, điểm này ngươi đại khái là làm không được.”

“Phá hư nghi thức ban cho, đánh chết thân thể thần (1/1)”
“Nhiệm vụ chi nhánh 【 Lửa giận của thần 】 đã hoàn thành, nhận được khen thưởng tăng thêm 20% toàn thể chất”
Nháy mắt, một luồng sức mạnh tràn đầy trải rộng khắp toàn thân, Tiêu Lam bóp bóp nắm tay, cảm nhận được lực lượng cường đại của chính mình.

Mặt Tiêu Lam mang mỉm cười mà nhìn nhìn giá trị bần cùng của mình.
Vừa rồi trải qua sáu phút chiến đấu, cậu đã thiêu hủy tổng cộng 6000 vạn, không chỉ có bồi vào toàn bộ liền lời kiếm ở hội đấu giá trước đó, còn phải bù vào 1000 vạn.
Nụ cười của Tiêu Lam suy sụp xuống.
Kỹ năng không có hạn chế thời gian sử dụng lên sảng trong nhất thời, lúc khấu giá trị bần cùng mới có thể cảm thấy đau, cậu thậm chí còn có phần hoài niệm bản dùng thử năm phút miễn phí trước kia.
Còn may, chi nhánh mang đến tăng cường thể chất có thể hơi chút đền bù loại đau đớn này.
Cùng với “Thần” tử vong, toàn bộ sào huyệt cũng mất đi sự sống.

Cơ bắp vốn mấp máy toàn bộ ngừng lại, dùng mắt thường có thể thấy được mà trở nên thối rữa, không ngừng có chất lỏng vàng xanh chảy ra, tản mát ra một luồng hôi thối, thấm vào ruột gan thúc giục người ta ra nước tiểu.
Tiêu Lam che cái mũi lại, chạy nhanh rời khỏi khu vực này.
——
Người đàn ông tóc dài mặc quần bãi biển bước vào khu vực kho hàng của tàu Endymion.

Dựa theo kim la bàn chỉ thị, hắn ta đi tới bên cạnh một mớ kim loại vụn vỡ dưới đất, ngồi xổm xuống.
Nếu Tiêu Lam ở đây, cậu có thể nhận ra nơi này là nơi trước đó đã đặt Mũ Miện Đêm Tối, mảnh vụn kim loại này đúng là sau khi Lạc hấp thu sức mạnh mảnh nhỏ, mũ miện sụp đổ để lại.
Người đàn ông tóc dài lấy ra một cái đèn pin, chiếu vào mảnh nhỏ mũ miện.
Dưới ánh sáng điện trên tay, vụn vỡ đầy đất phảng phất như có ý thức tự chủ mà hoạt động lên, dần dần một lần nữa hợp thành hình dạng mũ miện rách nát.
Trên mũ miệng, đá quý phai màu đều còn, chỉ có nơi chính giữa vốn được khảm viên đá màu đen đã trống không.
Người nam tóc dài cầm kim la bàn trong tay với qua, bất luậnđổi vị trí như thế nào, kim la bàn đều gắt gao mà chỉ về phía vị trí vốn có của viên đá quý.
Hắn ta gãi gãi đầu: “Ai mang thứ này đi rồi?”
Hắn ta đứng lên kiểm tra trong nhà một chút, phát hiện dấu vết từng có chiến đấu.
Người đàn ông sờ sờ cằm, thu hồi đèn pin và la bàn.

Hắn ta một bên đi ra phía ngoài, một bên lấy ra vũ khí giống một cây gậy bóng chày: “Tóm lại là mấy người chơi này đi? Phiền toái thiệt, dứt khoát giết hết cho rồi, các người đừng vội qua cửa nha.…”
Lúc này, vừa lúc có hai người chơi đi đến gần kho hàng.

Bọn họ thấy được bên trong có người, căn cứ ý không muốn xung đột với đối phương, hai người đều không tiến vào, mà là lựa chọn một phương hướng khác rời đi.
Một luồng gió thổi qua, người đàn ông tóc dài lại giây lát xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Hắn ta triển lãm một chút Mũ Miện Đêm Tối xách theo trong tay, hỏi: “Mấy người, biết tin tức liên quan tới thứ này không?”
Hai người chơi cẩn thận mà lắc đầu.
Người đàn ông thu hồi mũ miện, gãi gãi đầu: “Chậc, vô dụng.”
Một người chơi trong đó nhăn mày lại: “Anh là đang khiêu khích chúng tôi sao?”
Người đàn ông tóc dài nâng đôi mắt lên, nhìn về bọn họ: “Tôi chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.”
Hai gã người chơi bị chọc giận, bọn họ ăn ý mà lấy vũ khí ra.
Làm người chơi cao cấp, bọn họ không muốn sinh sự, nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ tiếp nhận người khác cố tình nhục nhã.
Hai người từ trước đến nay cùng nhau tổ đội, công kích lên ăn ý mười phần, tuyệt đối không sợ hãi chiến đấu.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe được hai tiếng "Bốp Bốp".
Hai người gần như đồng thời ngã xuống đất, ngã xuống rồi thân thể vẫn không nhúc nhích, phần đầu bọn họ đã bị đập đến hoàn toàn thay đổi, máu tươi không ngừng trào ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Người đàn ông tóc dài nhàn nhã mà ước lượng cây gậy trong tay, dép lào cọ trên mặt đất phát ra tiếng bước chân kéo dài, dần dần đã đi xa: “Chẹp, bất quá là người chơi cao cấp mà thôi……”
——
Tiêu Lam rời khỏi sào huyệt tản ra hương thơm mỹ diệu, cảm giác chính mình có thể rời khỏi trò chơi được rồi.
Cậu lấy phong thư ra, đang định liên hệ một chút với Lạc.
“Tiên sinh.” Bên người lại truyền đến giọng Lạc.
Tiêu Lam quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc thẳng tắp mà đứng cách đó không xa, mỉm cười với cậu.
Tuy rằng bộ dáng xuất quỷ nhập thần nhìn có hơi kinh dị, nhưng Tiêu Lam đối với vụ này đã quen rồi, làm một phi nhân loại, xuất quỷ nhập thần không phải rất thường thấy hay sao?
Lạc nhìn qua rất bình thường, nhưng vì để chắc chắn hơn, Tiêu Lam vẫn là lấy đao ra hỏi xác nhận một chút: “Trình độ hội họa của anh thế nào?”
Lạc: “……”
Không nghĩ tới tiểu biệt gặp lại không chỉ có không thắng tân hôn, còn phải đối mặt với vấn đề xảo quyệt như thế, thật không hổ là tiên sinh nhà hắn mà, thẳng thắn thật đáng yêu như thế.
Như vậy…… Nên trả lời sao bây giờ?
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định trả lời đúng sự thật: “Báu vật chốn nhân gian.”
Tiêu Lam thu hồi đao.
Đối với thân phận họa sĩ linh hồn của mình không hề có tự giác, cũng tràn ngập tự tin, đây hẳn là Lạc chính chủ không sai.
Hết chương 170..