Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 173: 173




Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).

Tiêu Lam nhìn về phía Lạc: “Anh không sao chứ? Vừa rồi em tiến vào một tàu Endymion khác, nơi đó đều là sương mù, trên tàu không có NPC, nhưng mặc kệ là bên kia hay là sau khi ra tới đều vẫn luôn liên hệ anh không được.”
Lạc mở ra hai tay, triển lãm chính mình không sao cả: “Tôi trải qua cũng không khác cho lắm, nhưng tôi tiến vào chính là một khu vực chỉ có sương trắng mênh mông.

Vận khí không tốt lắm vừa lúc đụng phải gia hỏa keo kiệt nào đó tuần tra, suýt chút nữa bị hắn tìm được, hơi lãng phí một chút thời gian mới ra được.”
Hắn nói khá nhẹ nhàng, nhưng nguy hiểm trong đó không cần nói cũng biết.
Một khi bị chúa tể phát hiện, hắn còn chưa khôi phục có khả năng sẽ lại bị xé thành mảnh nhỏ lần nữa, mà lúc này đây còn có thể gặp lại Tiêu Lam hay không cũng khó nói, thậm chí có khả năng tất cả những người hắn từng tiếp xúc trước đó, bao gồm Tiêu Lam đều sẽ bị quét sạch toàn bộ.

Tiêu Lam chỉ chỉ phía trên, nhỏ giọng hỏi: “Sao hắn có thể tìm được anh?”
Lạc suy nghĩ một chút: “Đại khái là tôi khôi phục đến càng ngày càng nhiều, làm nó mơ hồ phát hiện ra, rốt cuộc thì sức mạnh của cả hai là đến từ cùng căn nguyên.

Nhưng từ trước đến nay nó rất cẩn thận, hẳn là sẽ phái ra người chơi khế ước đến điều tra một chút.”
“Vì vấn đề bảo hiểm, kế tiếp tôi đại khái không có biện pháp sử dụng sức mạnh, bị phát hiện sẽ mang đến nguy hiểm cho em, xin lỗi.” Hắn nhìn một chút miệng vết thương của Tiêu Lam, giọng nói có chút tiếc nuối.
Tiêu Lam xua xua tay: “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng động thủ đâu.”
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến động tĩnh thật lớn, phảng phất như có cự thú đang va chạm vào thân tàu.
Toàn bộ tàu Endymion đều chấn động trong một chớp mắt, cả mặt đất dưới chân đều lắc lư lên.
Tiêu Lam ngẩng đầu, bên trên có thứ gì?
Dựa theo thể tích tàu Endymion, rốt cuộc là sức mạnh ở trình độ nào mới có thể làm ra được động tĩnh như này?
Tiêu Lam dùng khẩu hình dò hỏi Lạc: Người chơi khế ước?
Lạc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Đúng lúc này, trên cầu thang phía trước cách đó không xa có một người đang nhảy xuống.
Tóc ngắn màu sợi đay, tạo hình tràn ngập cảm giác thời thượng —— là Văn Tri Huyền.
Trên người cậu ta mang theo không ít vết máu, quần áo cũng tổn hại vài phần, trên mặt lại đảo qua thần sắc nguy hiểm trước đó, trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Tuy rằng sắc mặt Văn Tri Huyền nhẹ nhàng, nhưng tạo hình và nện bước kia nhìn kiểu gì cũng giống bộ dáng đang chạy trốn.
Tiêu Lam nhịn không được nghĩ, sao lúc mình đụng tới gia hỏa này, đại đa số thời gian cậu ta đều đang trên đường chạy trốn vậy nhỉ.
Văn Tri Huyền cũng thấy được Tiêu Lam, cậu ta vẫy tay với Tiêu Lam, hướng tới bên này chạy tới: “Hai~ lại gặp mặt rồi Tiểu Lam Lam.”
Lạc có chút cảnh giác: “Tiểu Lam Lam?”
Người kia là ai? Tại sao đột nhiên lòe ra, bộ dáng còn cùng tiên sinh thân mật như thế, trong khoảng thời gian hắn offline này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Văn Tri Huyền cũng chú ý tới người nhiều ra thêm: “Vị này chính là?”
“Anh ấy là Phí Lạc, đồng đội của tôi.” Tiêu Lam nói, sau đó lại giới thiệu một chút Văn Tri Huyền với Lạc.
Văn Tri Huyền cũng vẫy vẫy tay với Lạc: “Chào anh nha, Tiểu Lạc Lạc.”
Lạc: “…… Hạnh ngộ.”
Tên này tuy rằng kỳ quái, nhưng…… khá giống tiên sinh, thôi kệ.
Tiêu Lam lại một lời khó nói hết mà nhìn Văn Tri Huyền: “Cậu đây là đang trốn chạy? Lại bị ai đuổi giết à?”
Văn Tri Huyền đột nhiên lắc đầu chứng tỏ mình trong sạch: “Không đúng không đúng không phải, mục tiêu của tôi đã hoàn thành, giải quyết mấy lão kia đến sạch sẽ bóng loáng, nhưng bên trên hình như xảy ra chút gì ngoài ý muốn.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Ngoài ý muốn?”
Văn Tri Huyền tiếp tục nói: “Đúng vậy, có một tên kỳ quái đang công kích người chơi ở trên kia, A Thịnh suy nghĩ biện pháp dẫn dắt hắn rời đi rồi.”
Nói rồi, thân ảnh Phong Thịnh cũng xuất hiện ở cửa cầu thang, y gật gật đầu với Văn Tri Huyền.
Văn Tri Huyền lập tức phất tay với hai người Tiêu Lam: “Đi thôi, trên đường nói luôn.”
Vì thế, đội ngũ trốn chạy biến thành bốn người.
Văn Tri Huyền một bên chạy một bên nói: “Phía trên có một tên tóc dài cột đuôi mặc quần bãi biển, cầm cây gậy bóng chày, bất luận là ai, chỉ cần bị hắn nhìn thấy là hắn sẽ ra tay ngay, yếu một chút cơ bản chính là kết cục bị hạ gục trong nháy mắt.”
Tiêu Lam hỏi: “Cái loại kẻ điên thích giết người trong phó bản ấy sao?”
Văn Tri Huyền lắc đầu: “Không giống, hắn quá mạnh.”
“Lúc ấy, tôi đang cùng một lão già phiền toái giằng co, kết quả hắn trực tiếp từ sau lưng vung mấy gậy là bể gáo lão già rồi, nếu không phải tôi chuồn nhanh lại có A Thịnh hỗ trợ, phỏng chừng đầu tôi cũng nở hoa rồi.”
“Sau đó có một con Boss nhỏ chặn đường, cũng là vài cái đã bị hắn giải quyết luôn.”
“Sức chiến đấu này cũng quá mạnh, loại cảm giác này, ngoại trừ người chơi cao cấp hàng đầu như Vô Xá thì cũng chỉ có người chơi khế ước, không biết tại sao khế ước lại đến nơi này, chẳng lẽ nơi này xuất hiện bug gì?”
Tiêu Lam nhìn thoáng qua Lạc.
Thần sắc Lạc đen tối không rõ.
Lạc mới vừa thoát thân, người chơi khế ước thế mà nhanh như vậy đã tới rồi, xem ra chúa tể đối với tin tức về Kẻ Bội Nghịch quả nhiên rất cẩn thận.
Nhưng đồng thời Tiêu Lam cũng có nghi hoặc: “Sao người chơi khế ước lại muốn công kích những người khác?”
Văn Tri Huyền nói: “Đại khái là có nhiệm vụ gì đi, có khả năng nhiệm vụ có một vài thứ liên quan đến người chơi ở đây.”
Phong Thịnh bổ sung: “Rất nhiều thời điểm, cách người chơi khế ước giải quyết vấn đề khá thô bạo —— nếu không biết là ai chế tạo ra vấn đề, vậy là giải quyết hết tất cả những người có khả năng tạo ra vấn đề thôi.”
Tiêu Lam sửng sốt: “Này cũng quá thô bạo đi! Bọn họ không phải cũng là con người sao?”
Văn Tri Huyền nhún nhún vai: “Bọn họ à…… Sau khi khế ước, người chơi chung quy cảm thấy chính mình ở một đẳng cấp cao hơn người bình thường.

Trong đó có một bộ phận cực đoan thậm chí cho rằng, chính mình đã không còn là sinh vật cùng cấp độ với con người nữa.


Cho nên trong mắt bọn họ, người chơi, NPC hoặc là sinh vật khác, có khả năng cũng không có gì khác nhau.”
Trong lòng Tiêu Lam trầm xuống.
Chúa tể cho người chơi khế ước sức mạnh càng lớn hơn người chơi tầm thường, hơn nữa làm cho bọn họ cảm thấy tự hào với thân phận sau khế ước.
Thậm chí người chơi khế ước sẽ chủ động bài xích thân phận người chơi bình thường đã từng trải qua.
Như vậy, không chỉ có thể chặt chẽ lung lạc bộ phận chiến lực cường đại này, còn có thể từ trên lập trường phân cách bọn họ với người chơi bình thường, biến bọn họ thành chó chăn cừu trong tay, sau đó càng dễ dàng giúp đỡ mình giữ gìn trật tự của Thế Giới Hàng Lâm.

Tiêu Lam hỏi: “Hắn sẽ giết sạch mọi người chơi trong màn này sao?”
Văn Tri Huyền gật đầu: “Sẽ, chuyện như vậy trước kia cũng từng phát sinh rồi, ba tôi có gặp được một lần, là dựa vào đạo cụ mới thoát ra được đó.”
Cậu ta tiếp tục hỏi Tiêu Lam: “Nhiệm vụ chính của các cậu đều hoàn thành hết chưa? Hoàn thành rồi thì đi nhanh đi, chi nhánh không quan trọng bằng cái mạng nhỏ đâu.”
Lúc bọn họ chạy vội, trên tầng du thuyền thường truyền xuống âm thanh ầm ầm vang vọng, nghe như động tĩnh đang chiến đấu.

Tiếng ầm vang dần dần tiếp cận, tựa hồ có xu thế tràn xuống phía dưới.
Thần sắc mọi người đều nghiêm túc lên.
Bọn họ chạy tới một chỗ ngắm cảnh trên cao, bắt đầu từng người liên hệ tổ chức của mình.
Tiêu Lam lấy ra vòng tay dùng để liên lạc với tổ chức kia, ấn xuống nút gọi.
“Hửm~ cục cưng đó hả……” Đối diện truyền đến giọng nói nhão nhoẹt, đại khái là không thấy rõ người liên hệ.
“…… Tôi là……SB001” Tiêu Lam gian nan mà nói ra danh hiệu của mình.
“Hả? SB001?! Cậu còn sống hả……” tiếng nói đối diện tựa hồ có chút kinh ngạc, “Chúng tôi vừa mới mới nhận được tin tức, bối cảnh cha xứ Michael không phải nhìn qua đơn giản như vậy, hình như còn có điểm quỷ dị, chúng tôi đều cho rằng cậu chết chắc rồi, đang định một lần nữa thông báo tuyển dụng đó ha ha ha.”
Tiêu Lam cạn lời: “……”
Cha xứ Michael lạnh bao lâu rồi mà các người mới nhận được tin tức, con đường của tổ chức gà rừng quả nhiên quá rác rưởi.
Hơn nữa, một lần nữa thông báo tuyển dụng là cái quỷ gì chứ, tổ chức gà rừng như mấy người thật sự thông báo tuyển được người sao?!
Tiêu Lam hít sâu một hơi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, trên thuyền xảy ra sự cố đại khái không thể đi bình thường đến cảng, tới đón tôi đi.”
“……” Đối diện ngắn ngủi mà tạm dừng một chút, xác nhận một lần “Phải thu phí đó nha.”
Tiêu Lam hỏi: “Bao nhiêu?”
“Ờm, để tôi tính coi……157281.5 đồng.” Đối diện tuôn ra một con số.
Báo giá thế nhưng chính xác tới tận 5 mao, chương hiển ra bản sắc keo kiệt của cái tổ chức gà rừng này.
Tiêu Lam sảng khoái đáp: “…… Không thành vấn đề.”

Chàng trai đã thề muốn đứng trên đỉnh bbần cùng sẽ sợ hãi mười mấy vạn giá trị bần cùng hèn mọn hay sao?
Bấy nhiêu đó ở trong tay cậu cả một phút cũng căng không nổi.
“Vậy được rồi, cậu chờ khoảng nửa giờ thôi bọn tôi đến ngay, thuyền của chúng ta rất dễ nhận ra, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra liền.” Đối diện nói.
“Từ từ.” Tiêu Lam nhanh chóng nói, “Các anh không thể nhanh lên sao??!”
Nửa giờ, cũng đủ để cậu bị người ta mở gáo hơn một ngàn lần rồi.
“Ặc…… à thì……SB001 à, cậu cũng biết tổ chức tài vụ tương đối khẩn trương.

Gần đây con thuyền chạy nhanh của tổ chức bởi vì mua vào phi pháp nên bị niêm phong rồi, cho nên, chỉ còn…… Nhưng, nhưng cậu không cần lo lắng đâu, đối với nhân viên ưu tú như cậu thì bọn tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ……” Giọng nói đối diện càng ngày càng nhỏ.
“Chúc ngài làm việc vui vẻ!” Đối phương cơ trí mà kết thúc đề tài.
Tiêu Lam: “……”
Có loại cảm giác quen thuộc vào xưởng đen làm công, hơn nữa bởi vì tổ chức gà rừng này chuyện cần chửi thật sự là quá nhiều, ngược lại làm người ta không thể nào nói nổi.
Cậu quay đầu nhìn Lạc: “Bên anh thì sao?”
Tổ chức của Lạc nhìn qua bộ dáng rất chính quy rất đáng tin cậy, hẳn là tốt hơn tổ chức gà rừng đi.
Lạc lấy máy liên lạc của mình ra, ấn xuống nút gọi.p
Đối diện lại thật lâu không có đáp lại, chờ hắn lần thứ ba gọi qua, liền phát hiện liên lạc trực tiếp bị cắt.
Lạc nhìn máy liên lạc trên tay: “Hình như bị tổ chức coi như người chết rồi.”
Tiêu Lam: “……”
Lạc giải thích: “Rốt cuộc đề cập đến thương gia súng ống đạn dược toàn cầu, để lại bất luận dấu vết gì đều có khả năng liên lụy đến tổ chức, đại khái bọn họ căn bản là không tính toán để tôi trở về, dù sau này tàu Endymion thuận lợi cập bến, nghênh đón tôi có khả năng cũng chỉ là ám sát.

Nếu người chơi đạt được thân phận này mà muốn qua cửa, đại khái còn phải tự mình tìm kiếm biện pháp khác.”
Tổ chức lớn thật là tàn khốc hêt sức.

Có người mặt ngoài là phú hào ngăn nắp lượng lệ làm trò, trên thực tế cả quê quán cũng phản bội.
Tiêu Lam bỗng nhiên cảm nhận được ấm áp đến từ tổ chức gà rừng.
Tuy rằng bọn họ bần cùng keo kiệt còn không chịu chi trả, nhưng ít ra không vứt bỏ nhân viên của mình.
Đương nhiên, cũng có khả năng là chiêu mộ không đến người mới, cho nên không thể không tới cứu người……
Bên kia, Văn Tri Huyền cũng liên hệ xong với tổ chức của cậu ta.
Rất nhanh, chi viện của cậu ta cũng đã đến, một chiếc phi cơ trực thăng ngừng ở cách đó không xa, thang dây buông xuống, ý bảo Văn Tri Huyền leo lên.
Thoạt nhìn đã chuyên nghiệp lại tràn ngập cấp bậc.
Văn Tri Huyền bảo Phong Thịnh trước leo lên trước, chính mình thì lại đưa cho Tiêu Lam một tấm card nhỏ thoạt nhìn rất khả nghi.
Chính là cái loại lúc ở khách sạn sẽ được nhét vào qua kẹt cửa, từ thiếu phụ Xx đến học sinh Xx đến gái văn phòng XX… đều có ý.
Cái loại có thể cho bạn thể nghiệm được tay nghề pha trà của chú cảnh sát ý.
Tiêu Lam nghi hoặc mà tiếp nhận, phát hiện đây là một đạo cụ tên là 【 Đại ca, tới chơi sao 】.
Lớn lên chính là bộ dáng một tấm card nhỏ, nhưng trên thực tế là một đạo cụ liên lạc, có hiệu quả vi diệu giống như 【 Hẹn nhau nhé 】 của Vu Đình.

Văn Tri Huyền cười cười: “Giữ liên lạc.”
Tiêu Lam gật gật đầu.
Văn Tri Huyền xoay người đột nhiên nhảy, nhảy lên thang dây: “Tạm biệt nha Tiểu Lam Lam, Tiểu Lạc Lạc, chúc hai người may mắn~”
Tiêu Lam cũng phất tay cáo biệt cậu ta.
Lúc này, đã có không ít người chơi liên hệ tổ chức của mỗi người.
Ngoại trừ phi cơ trực thăng ra, các loại thuyền motor, ca nô, thậm chí tàu ngầm đều đang đến gần tàu Endymion.
Mấy người chơi trực tiếp ỷ vào ưu thế thể chất, mở cửa sổ nhảy thẳng xuống phía dưới, sau đó nhanh chóng từ trong biển bơi đi chạy lấy người.
Tiêu Lam tìm xung quanh cái đồng hồ nhìn thử, cách thời gian nửa giờ chỉ mới qua được năm phút mà thôi.
Tại sao tổ chức của người ta cứu viện đều tới nhanh như vậy?!
Mẹ nó, tổ chức gà rừng quả nhiên vẫn là không đáng tin cậy……
Tiếng chiến đấu đì đùng cách vị trí của bọn họ càng ngày càng gần, thường thường có thể nhìn thấy thân tàu bị đánh vỡ, mảnh vụn văng khắp nơi, hơn nữa cảm giác chấn động càng ngày càng cường liệt.
Thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng vang khi các người chơi chiến đấu.

Tiêu Lam nhíu mày lại: “Không thể cứ ngốc tại nơi này, chúng ta phải chạy xa hơn một chút mới được.”
Theo người chơi còn sót lại càng ngày càng ít, bọn họ ở chỗ này chơi trò meo meo trốn tìm với người chơi khế ước, nguy hiểm lại càng lớn.
Hai người rời khỏi đài ngắm cảnh, tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ hướng đến đáy thuyền.
Phía sau, động tĩnh người chơi khế ước mang đến vẫn luôn không ngừng, thân tàu chấn động càng ngày càng kịch liệt, thậm chí làm người ta cảm thấy tàu Endymion sắp bị chia rẽ đến nơi.
Chạy đến một đoạn, Tiêu Lam phát hiện khoang thuyền ở đây đã bắt đầu có nước vào, không biết ai ở chỗ này chiến đấu, đem thân tàu đánh ra rất nhiều khe rãnh và lỗ thủng.
Đang có một lượng lớn nước biển dũng mãnh tràn vào, vừa qua mu bàn chân, hơn nữa ở còn không ngừng tăng lên.
Tiêu Lam bỗng nhiên linh cơ vừa động: “Chúng ta tới đạo diễn một cảnh phim The Titanic thế nào?”
Lạc: “You jump, I jump*?”
(*Câu nói huyền thoại trong phim Titanic của Rose)
Vì sao lúc đang chạy trốn tiên sinh còn có loại nhàn hạ thoải mái này? Nhưng hắn cũng không phải không thể phối hợp……
Tiêu Lam lắc đầu: “Không, em là nói đánh chìm tàu ấy.”
Tàu Endymion cũng coi như là hang ổ của nhóm Boss, tuy rằng hủy đi một chút không được Boss để ý, nhưng nếu trực tiếp xốc luôn hang ổ bọn chúng thì sao? Có thể thu hoạch giá trị bần cùng không?
Hơn nữa…… Nhìn tư thế bây giờ, kỳ thật tàu Endymion đã cách chìm tàu không xa nữa, không bằng phụ giúp thêm chút xíu?
Lạc: “……”
Hắn gian nan mà bảo trì mỉm cười: “Được, tiên sinh.”
Quả nhiên, không nên có chờ mong không thực tế gì với tế bào lãng mạn của tiên sinh mà.
Hết chương 171..