"Cậu ấy là học sinh năm dưới và cũng là bạn cùng lớp của Đàn em Thừa." Triệu Tiểu Sơn nói, “Ngoài điều đó ra, Tôi …… Tôi đoán nó có thể được coi là mối quan hệ giữa chủ và người làm công. Tôi sẽ trả tiền cho cậu ấy để theo dõi Đàn em Thừa. ”
Gì?
Thừa Chí Chu vô thức nhìn lại anh. Triệu Tiểu Sơn lúng túng cười nhẹ với anh, nhưng anh ta không ngừng trả lời.
“Anh Bạch ban đầu theo đuổi Đàn em Thừa để trả thù Tô Linh …….. Tôi đã mua chuộc người bạn cùng trường này và yêu cầu cậu ấy hỏi về sở thích của Đàn em Thừa. Đôi khi tôi yêu cầu cậu ấy đi theo Đàn em Thừa. Như thế này, tôi sẽ nhận được thông tin về Đàn em Thừa và sau đó tôi sẽ chuyển nó cho Anh Bạch và để anh ấy sử dụng nó làm lợi thế của mình ”.
Nữ giáo viên gật đầu. Sau đó cô ấy đã tung ra một bức ảnh khác.
Bối cảnh chụp ảnh là một góc của khuôn viên trường học. Hiện tại đã là giữa mùa hè, Tô Linh và Thừa Chí Chu đang cùng nhau ngồi ăn cơm dưới gốc cây. Thừa Chí Chu đang mỉm cười khi anh ta có vẻ như đang nói với Tô Linh điều gì đó.
"Ai đã chụp bức ảnh này?"
"Cái này được chụp bởi bạn học đó." Triệu Tiểu Sơn kể: “Hôm đó cậu ấy nói với tôi rằng Đàn em Thừa đã đi tìm Tô Linh và thậm chí còn chụp ảnh cho tôi xem. Tôi sau đó mau đi nói với anh Bạch ………. ”
Lúc anh ta nói điều này, Thừa Chí Chu đột nhiên nhận thấy cảnh vật xung quanh anh một lần nữa thay đổi. Chiếc ghế dưới anh đột nhiên biến mất và anh ngã xuống đất. Anh cảm thấy hơi nóng bao trùm lấy mình và những tiếng ve kêu inh ỏi từ những tán cây xung quanh. Một lần nữa, anh đã vào được bức ảnh.
Tô Linh ngồi một mình cách anh không xa và anh đỡ một hộp cơm lên đầu gối.
………….
Kể từ ngày Tô Linh quỳ gối trước Tế Lạc trước rất nhiều người ở hành lang, tin đồn về việc y thích Tế Lạc đã lan rộng khắp trường. Mỗi khi Tô Linh đi ngang qua một nhóm người, sẽ luôn có người chỉ vào y và nhìn y với vẻ mặt kinh ngạc.
Các quy tắc của trường tương đối lỏng lẻo và không có sự cấm đoán rõ ràng nào đối với học sinh cho đến nay. Tất nhiên, cấp ba là lúc họ nên học nên đương nhiên họ cũng không ủng hộ việc đó.
Sự rùm beng do sự cố lần này gây ra quá nhiều. Mặc dù Tô Linh không bị nhà trường khiển trách, nhưng các giáo viên đã nói chuyện với y vài lần. Mỗi lần như vậy, y đều im lặng đáp lại.
Y không thể giải thích cho giáo viên sự thật. Ngay cả khi y nói rằng y ghê tởm Tế Lạc, giáo viên sẽ không tin điều đó. Chắc chắn họ sẽ không tin rằng một cô gái “trong sáng” và “ngoan hiền” như Tế Lạc lại thực sự có những mặt xấu xa như vậy đối với cô ấy.
Trên thực tế, khi y bị bắt nạt bởi Bạch Nghiễm, Tế Lạc và những người khác ở trường cấp hai, Tô Linh và đã cố gắng để được nhà trường giúp đỡ. Y chỉ bị các giáo viên khiển trách và cảnh cáo vì họ khuyên y không nên làm hoen ố danh tiếng của các học sinh khác.
Y sẽ không bao giờ có thể quên được cái nhìn khinh bỉ mà các thầy cô đã dành cho y lúc đó vì y là một học sinh nghèo xuất thân từ một gia đình nghèo. Sau đó giáo viên quay lại và mỉm cười chào Bạch Nghiễm vì bố của Bạch Nghiễm đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường.
Kể từ ngày hôm đó, Tô Linh không còn lên tiếng nữa và y cũng không bao giờ đề cập bất cứ điều gì về những trải nghiệm của mình.
Không ai có thể giúp y.
Ngoài việc tự mình chịu đựng, không còn cách nào khác.
Không sao đâu. Y mạnh mẽ. Y có thể chịu đựng điều này.
Chỉ là đôi khi ……… y rất mệt mỏi.
Y như đang lênh đênh trên biển cả mênh mông được bao bọc bởi nước biển vô biên, y có cảm giác mình sẽ chết đuối bất cứ lúc nào.
Y phải tự dựa vào sức mình để bơi vào bờ. Y không mong muốn có một chiếc thuyền đến và giải cứu y. Tất cả những gì y cần là một hòn đảo cho phép y thỉnh thoảng có thể nghỉ ngơi.
Điều đó là vậy đó.
Tô Linh vẫn nhớ rằng, vào ngày đầu tiên của trường trung học, y đã bị Âu Vân nhốt trong buồng tắm và định bỏ lỡ lễ khai giảng. Thừa Chí Chu chỉ tình cờ đi ngang qua, và anh ấy đã giúp cậu ấy ra ngoài. Anh thậm chí còn nở một nụ cười ấm áp và trong sáng và vui vẻ chào hỏi.
“Cậu cũng học lớp 7 à? Thật là trùng hợp, tớ cũng vậy. Chúng ta sẽ là bạn cùng lớp trong tương lai. "
Lúc đó, y không nói. Y thậm chí còn không đi cùng hướng với Thừa Chí Chu. Thay vào đó, y quay lại và đi theo con đường ngược lại.
Y không muốn Thừa Chí Chu nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tim y đập nhanh như vậy.