Nhưng lần này, tim y không đập nhanh vì sợ hãi, sợ hãi hay tức giận. Đó là một cảm xúc kỳ lạ mà trước đây y chưa từng trải qua.
………..Y đã tìm thấy nó.
Y đã tìm thấy “hòn đảo” của mình.
Đó cũng là ánh sáng, là ước mơ của y. Điều tốt nhất trong tất cả mọi thứ mà y có thể nghĩ ra và cả ………
Người mà y thích.
Ngay cả khi y sẽ không bao giờ có cơ hội để nói ra điều đó ……….
"Lạch cạch."
Phía sau dãy nhà học, Tô Linh ngồi trên sàn và đặt hộp cơm mà y mang từ nhà lên đầu gối.
Y luôn tự nấu ăn ở nhà, nhưng y thường ngồi trong căn tin để ăn để có thể nhìn thấy Thừa Chí Chu cũng đang ở đó ăn trưa. Nếu may mắn, hai người họ sẽ ngồi khá gần và Thừa Chí Chu thậm chí sẽ chào hỏi.
Như vậy là đủ để Tô Linh có tâm trạng vui vẻ trong ngày.
Tuy nhiên, sau sự việc của Tế Lạc, Tô Linh phải trốn ở một nơi cách xa những người khác. Nói thật, y không quan tâm người khác nghĩ gì nhưng y không dám nhìn Thừa Chí Chu sẽ nhìn y như thế nào.
Hơn nữa, Tế Lạc cũng đã phát hiện ra sự thật rằng y thích Thừa Chí Chu. Ngay cả khi cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không nói với Bạch Nghiễm và mặc dù không có gì xảy ra với Thừa Chí Chu kể từ đó, y vẫn có một chút lo lắng và chỉ có thể cố gắng tránh xa anh. Bức ảnh đó cũng đã bị xóa từ lâu.
Y không có tư cách để thích một người khác.
Bàn tay ôm hộp cơm của Tô Linh dần dần siết chặt. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cùng mím chặt môi.
Lúc này, y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gần đó. Y nhìn lên và đôi mắt y đột nhiên mở to vì ngạc nhiên. Trong lòng không khỏi hưng phấn.
"Hóa ra cậu đang ở đây."
Thiếu niên thở hổn hển một lúc rồi mới mỉm cười với Tô Linh.
Do thời tiết quá nóng, má cậu bé đã ửng đỏ và mồ hôi túa ra từ đầu. Anh có thể trông hơi thảm hại nhưng trong mắt Tô Linh, anh trông cực kỳ dễ thương và đáng mến.
"Tại sao cậu lại tới đây?"
Dù rất vui nhưng Tô Linh vẫn giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn ban đầu. Y không dám bày tỏ niềm vui của mình.
“Tớ tới đây để tìm cậu. Đã không gặp cậu trong bữa trưa trong vài ngày qua và cảm thấy hơi cô đơn ”.
Thiếu niên ngượng ngùng cười cười, giơ cái bánh mì trong tay lên: “Thực ra cũng không có gì quan trọng. Nếu không phiền, chúng ta cùng nhau ăn trưa có được không? ”
“………….”
Tô Linh ngừng thở. Y gần như không thể kiểm soát được biểu cảm của mình. Y nhìn xung quanh để xác nhận rằng không có ai xung quanh và cuối cùng không thể từ chối sự cám dỗ của việc có thể ở một mình với cậu bé. Y nhẹ gật đầu.
"Thật tuyệt." Thiếu niên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tô Linh. Anh xé cái túi đựng bánh mì ra.
“…….Cậu khi nào cũng ăn cái đó vậy?”
Sau một hồi im lặng, Tô Linh không nhịn được hỏi.
Ngay cả khi y biết rằng nó không giống như y để thể hiện mối quan tâm về một cái gì đó như thế này. Nếu là chuyện khác, y thật sự sẽ không thèm để ý, nhưng đây là người mà y thích nên dù chỉ là một việc nhỏ, y cũng sẽ ghi lòng tạc dạ.
Thực ra y đã muốn hỏi về nó từ rất lâu rồi. Tại sao cậu bé này luôn có bánh mì cho bữa trưa?
“Thời tiết quá nóng, nên tôi không muốn ăn đồ ăn ở căng tin. Nó vừa nhiều dầu vừa ăn không ngon ”. Cậu thiếu niên liếm miệng nói: “Tớ thích ăn đồ ngọt. Ngay cả trong những ngày nắng nóng như thế này, tớ có thể ăn đồ ngọt ”.
Đây không phải là một thói quen tốt. Bạn luôn phàn nàn rằng bạn thấp bé, nhưng với việc bạn quá kén ăn và ăn uống quá ít, làm thế nào bạn có thể cao lên?
Tô Linh im lặng trong vài giây. Cuối cùng y không nói câu đó và chỉ mở hộp cơm của mình.
Nhưng y không thể được cứu nữa. Y thực sự nghĩ rằng một thiếu niên trẻ con như vậy vô cùng đáng yêu ………
"Bữa trưa hôm nay của cậu trông cũng ngon."
Cậu thiếu niên cắn một miếng bánh mì và ánh mắt rơi vào hộp cơm trưa của Tô Linh. Anh thốt ra một lời khen ngợi bị bóp nghẹt và tỏ ra khá ghen tị.
Hành động của Tô Linh dừng lại. Y nghĩ xem có nên cho anh ăn cùng hay không nhưng lo lắng rằng nó có vẻ quá đột ngột. Sau đó y nghe thấy cậu thiếu niên nói: “Tớ thực sự ghen tị với cậu. Mẹ của cậu làm những bữa ăn ngon như vậy cho cậu mỗi ngày. "
“………. Tớ đã tự mình làm điều đó.”
"Huh?? Cậu làm??" Thiếu niên trợn tròn mắt. Má của anh phồng lên vì bánh mì và anh trông giống như một chú chuột đồng, "Cậu thật tuyệt vời."
Tô Linh không nói gì. Cậu thiếu niên cũng đã quen với phản ứng lạnh lùng của y. Anh nuốt miếng bánh mì và tiếp tục nói với chính mình.
“Ai ở bên cạnh cậu chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm đó ………..”
Trái tim của Tô Linh lệch một nhịp. Tay cầm đũa khẽ run.