Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 125: Mọi thứ về con số 0, bắt đầu lại từ đầu



Lục Lăng Xuyên thản nhiên đối diện với ánh mắt của cô, ánh nhìn sâu thẳm.

Cả hai đều đeo khẩu trang, đặc biệt là Thẩm Niệm còn đội mũ, che gần như toàn bộ khuôn mặt, nhưng chỉ cần đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, đã tạo nên cảm giác vô cùng xứng đôi.

Chị nhân viên nhìn Thẩm Niệm rồi lại nhìn Lục Lăng Xuyên, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, "Không ngờ hai người lại cùng chọn màu trắng."

Thực sự quá bất ngờ, bởi vì trong cửa hàng có hơn ba trăm loại giấy và phong bì khác nhau, hầu hết các cặp đôi đều chọn loại có họa tiết dễ thương, còn loại giấy trắng trơn, không in hình, là ít người chọn nhất.

Vậy mà hai người này lại cùng chọn giấy trắng.

Ánh mắt của họ không bùng nổ tia lửa hay chớp điện, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, bình yên và yên tĩnh.

"Liệu hai bạn có thể chia sẻ lý do chọn phong bì trắng không?" Chị nhân viên tò mò hỏi.

Lục Lăng Xuyên nhìn Thẩm Niệm, Thẩm Niệm cũng nhìn Lục Lăng Xuyên, cả hai cùng cất tiếng nói.

"Mọi thứ về con số 0, bắt đầu lại từ đầu."

Số không không có ý nghĩa, nhưng lại mang vô vàn ý nghĩa. Trong dãy số Ả Rập, nó biểu thị cho việc không có gì, còn trong tiếng Trung, nó biểu thị sự vô thường, trống rỗng trong Đạo giáo.

Số không đại diện cho sự không có, nhưng cũng là khởi đầu của mọi thứ.

Nói xong, cả hai đều sững sờ trong giây lát, sau đó mỉm cười nhìn nhau.

...

Lục Lăng Xuyên và Thẩm Niệm chọn một chỗ ngồi ở góc khuất. Để đảm bảo sự riêng tư, họ ngồi quay lưng lại với nhau. Trên bàn đã có sẵn bút.

Thẩm Niệm cầm bút lên, nhưng khi nhìn vào tờ giấy trắng, đầu cô bỗng trống rỗng, không biết nên viết gì.

Nói điều gì đó với Lục Lăng Xuyên...

Giữa cô và Lục Lăng Xuyên, chẳng còn điều gì cần nói một cách cố ý nữa.

Sau vài giây suy nghĩ, cô vẫn viết lên giấy.

Viết xong, cô gấp tờ giấy lại, bỏ vào phong bì, rồi dùng keo dán miệng phong bì.

Cô đứng dậy, định bỏ bức thư vào hòm thư thì Lục Lăng Xuyên cũng lập tức đứng dậy theo.

Xung quanh còn có vài cặp đôi đang chăm chú viết thư, họ là cặp đôi ngồi xuống muộn nhất nhưng chưa đầy một phút đã đứng dậy.

Một bức thư viết trong chưa đầy một phút, tuy chưa biết nội dung là gì, nhưng làm sao mà không có cảm giác qua loa cho được...

Lục Lăng Xuyên nhìn chằm chằm vào phong bì trên tay Thẩm Niệm, ánh mắt đầy oán trách: "Em không viết gì hết để qua loa với anh đấy chứ."

Thẩm Niệm mím môi, giấu phong bì vào trong áo, không cho anh nhìn: "Không có."

"Không tin." Các cặp đôi xung quanh ai cũng viết rất dài, một tờ giấy còn không đủ để viết hết những gì muốn nói, còn cô thì chưa kịp làm ấm chỗ ngồi đã đứng lên rồi.

Thẩm Niệm không muốn nói mình đã viết gì, cô nhìn thẳng vào Lục Lăng Xuyên và nói: "Anh cũng đứng dậy ngay lập tức, để em đoán xem anh viết được mấy chữ? Mười chữ? Năm chữ? Không lẽ chưa đến năm chữ?"

"..." Lần này, đến lượt Lục Lăng Xuyên lúng túng.

Cả hai người đều như nhau, không ai có quyền trách cứ ai. Họ cùng bước về phía hòm thư.

Thẩm Niệm định bỏ bức thư của mình vào, nhưng khi vừa đặt vào miệng hòm, Lục Lăng Xuyên đã nắm lấy tay cô.

Cô ngước lên ngạc nhiên, Lục Lăng Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt bức thư của mình chồng lên trên thư của cô, hai phong bì gắn chặt vào nhau.

Miệng hòm thư đủ lớn để cả hai bức thư có thể cùng rơi vào.

Lục Lăng Xuyên để cô cầm hai phong bì, rồi anh nắm lấy tay cô, cả hai cùng nhau đút phong bì vào thùng thư.

...

Trong thời gian sau đó, hai người tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều làm một điều đặc biệt.

Họ mặc đồ đôi đi dạo phố, cùng nhau làm gốm, đánh răng cho nhau, sau khi xong còn trao nhau một nụ hôn, tay trong tay tản bộ...

Họ sống như những cặp đôi bình thường, thậm chí còn ngọt ngào hơn nhiều so với những cặp đôi khác.

Tất cả đều giống như sáu năm trước.

Hôm đó, sau khi tan làm, Thẩm Niệm bị Lục Lăng Xuyên đưa đến công viên giải trí. Anh nắm tay cô, từng bước tiến về phía trước, Thẩm Niệm bất lực đi theo sau.

"Ngày mai là ngày nghỉ, nếu muốn đến công viên giải trí thì chúng ta có thể đến vào ngày mai mà."

Giờ này đến thì có thể chơi được gì chứ.

Nhưng Lục Lăng Xuyên rất kiên quyết: "Anh đã tra rồi, hôm nay có màn trình diễn pháo hoa."

Màn pháo hoa của công viên giải trí này nổi tiếng đẹp ở trong nước, nhưng trừ những ngày đặc biệt, việc bắn pháo hoa hoàn toàn phụ thuộc vào thông báo bất ngờ. Lục Lăng Xuyên đã theo dõi rất lâu, thấy hôm nay có pháo hoa nên lập tức đặt hai vé.

Buổi trình diễn pháo hoa diễn ra vào khoảng tám giờ tối, hiện tại mới chỉ hơn sáu giờ, nghĩa là họ phải đợi thêm hơn một tiếng nữa.

Thẩm Niệm đi theo sau Lục Lăng Xuyên, sau khoảng thời gian này hai người đã rất hiểu nhau, cô tự nhiên khoác tay anh: "Giờ còn hơn một tiếng nữa, làm sao để giết thời gian đây?"

"Ahhh..." Câu nói vừa dứt, từ phía không xa truyền đến tiếng hét chói tai của những người chơi tàu lượn siêu tốc.

Nhìn vào đường ray uốn lượn đầy mạo hiểm của tàu lượn, Thẩm Niệm không nhịn được cười, chỉ tay về phía đó nói: "Hay chúng ta chơi tàu lượn một tiếng đi."

"Không." Lục Lăng Xuyên đút một tay vào túi, ngầu lòi nói: "Anh sợ em khóc."

Thẩm Niệm không phục: "Em không có."

Cô chưa từng chơi tàu lượn, chưa bao giờ khóc vì nó.

Trước đây cô cũng muốn chơi, nhưng khi đó Lục Lăng Xuyên lại nói rằng tàu lượn quá nguy hiểm, có nhiều đoạn đường lộn ngược, nên không cho cô chơi những trò mạo hiểm, cuối cùng kéo cô đi chơi vài vòng ngựa gỗ xoay tròn.

Theo lời của Lục Lăng Xuyên: "Tàu lượn thì cũng ngồi, ngựa gỗ xoay tròn cũng ngồi, đều là ngồi cả, giải tỏa thèm muốn là đủ rồi."

Thẩm Niệm khi đó giận điên lên: "Anh đang nói với em sự khác nhau giữa dưa hấu và cherry à? Chẳng giống chút nào cả, và chơi tàu lượn không phải ngồi, mà là treo lơ lửng!"

Cô cãi lại không phục.

Ai đã chơi tàu lượn siêu tốc đều biết, ngoài loại nhỏ, loại lớn thường phải treo người lên như vịt quay.

Kết quả, Lục Lăng Xuyên chỉ liếc cô một cái: "Ngồi tử tế không ngồi, cứ thích bị treo lên à? Không được."

Và thế là giấc mơ tàu lượn của Thẩm Niệm bị Lục Lăng Xuyên vô tình dập tắt.

Nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo không chịu nổi của Lục Lăng Xuyên trước đây, Thẩm Niệm càng thêm ấm ức, cúi đầu cắn một phát vào cánh tay anh.

Cô không dùng sức, nên không đau, Lục Lăng Xuyên chỉ cảm thấy có chút răng nhỏ nhọn chạm vào tay mình.

Anh quay đầu, chạm nhẹ vào đầu cô.

"Anh không quan tâm, em chỉ được khóc ở một chỗ thôi, chỗ khác không được."

"Cái gì?" Sao tự nhiên lại bá đạo thế này?

Nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Thẩm Niệm, Lục Lăng Xuyên nghiêm túc bổ sung: "Trên giường của anh."

"..."

Hai câu nói nghe riêng rẽ thì chẳng có vấn đề gì, nhưng khi kết hợp lại...

Mặt Thẩm Niệm lập tức đỏ bừng, cô lại cắn một phát nữa, lần này mạnh hơn.

Còn khoảng một tiếng nữa trước khi buổi bắn pháo hoa bắt đầu, Lục Lăng Xuyên dẫn Thẩm Niệm vào một cửa hàng.

Nhìn dãy móc khóa dễ thương treo trên tường, Thẩm Niệm không khỏi buồn cười: "Đừng nói với em là anh muốn vào đây mua mấy thứ này."

Đây chỉ là một cửa hàng đồ lưu niệm, bên trong toàn là thú nhồi bông.