Lục Lăng Xuyên không trả lời mà chỉ tiếp tục dẫn Thẩm Niệm vào bên trong, nơi có nhiều thứ hơn ngoài thú nhồi bông.
Khu vực bán quần áo, giày dép, túi xách hiện ra trước mắt. Anh dẫn cô đến khu vực quần áo, chỉ vào hàng đầu tiên với hai chiếc áo giống hệt nhau nhưng khác kích cỡ: "Áo đôi."
Anh nói: "Anh muốn mặc đồ đôi."
Trong danh sách 100 việc cần làm, quả thật có một mục là "Cùng mặc áo đôi đi dạo phố".
Không phải cô không muốn mặc, chỉ là hầu hết quần áo bán trong cửa hàng lưu niệm ở công viên giải trí thường là những mẫu dễ thương, và cô khó có thể tưởng tượng Lục Lăng Xuyên sẽ trông như thế nào khi mặc áo đôi có hình chú gấu dễ thương ở trước ngực.
Nhưng Lục Lăng Xuyên kiên quyết: "Phải mặc."
"..." Thôi được.
Sau một lúc chọn lựa giữa hàng loạt mẫu áo đôi, Thẩm Niệm cuối cùng đã chọn một bộ áo hoodie màu be.
Thời tiết đang trở lạnh, chiếc hoodie này có lớp lót mỏng, vừa ấm áp lại không cần phải khoác thêm áo ngoài.
Mẫu mã cũng khá ổn: áo nữ in hình một búp bê hoạt hình cực lớn, áo nam thì hình nhỏ hơn, thay vào đó là những dòng chữ lớn.
Dễ thương, nhưng không quá dễ thương.
Thẩm Niệm cầm chiếc áo lên, ướm thử vào người mình, mắt sáng rực nhìn Lục Lăng Xuyên: "Anh thấy có đẹp không?"
Lục Lăng Xuyên gật đầu, không chút do dự khen ngợi: "Đẹp."
Cái gì cô chọn đều đẹp cả.
Không có ý kiến phản đối, hai người quyết định lấy bộ này, thanh toán xong rồi vào phòng thay đồ trong cửa hàng để thay.
Khi Thẩm Niệm nhìn thấy Lục Lăng Xuyên trong chiếc áo hoodie màu be, mắt cô sáng lên.
Anh vốn đã có vẻ ngoài không tệ, khuôn mặt như điêu khắc với các đường nét rõ ràng, góc cạnh, và đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc.
Dù chỉ mặc áo hoodie và quần công sở, nhưng chiếc áo vẫn làm nổi bật vóc dáng với vòng eo thon gọn và đôi chân dài.
Cởi bỏ bộ vest nghiêm túc, chiếc áo này khiến anh trông trẻ trung hơn nhiều, như một sinh viên mới tốt nghiệp đại học.
Cả hai vẫn đeo khẩu trang để tránh bị người quen nhận ra.
Dù khuôn mặt bị che khuất, nhưng vóc dáng và chiều cao của anh vẫn đủ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lục Lăng Xuyên chỉnh lại chiếc áo trên người, nhìn Thẩm Niệm hỏi: "Có đẹp không?"
Thẩm Niệm thành thật trả lời: "Rất đẹp."
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh mặc đồ bình thường, ngoài những bộ vest và áo sơ mi.
Nghe vậy, Lục Lăng Xuyên khẽ cười, giọng nói trầm ấm, đầy từ tính vang lên bên tai Thẩm Niệm. Dù không thể thấy nụ cười sau lớp khẩu trang, nhưng đôi mắt cong cong đã nói lên tâm trạng rất tốt của anh.
Hơi thở đầy nam tính của anh lan tỏa xung quanh, làm tim cô như bị nhột, cảm giác mềm mại, ấm áp.
Sau khi được Thẩm Niệm khen, Lục Lăng Xuyên tâm trạng rất tốt, tự nhiên ôm eo cô rời khỏi cửa hàng. Khi họ đi ngang qua khu vực bán băng đô, anh đột nhiên để ý đến một chiếc băng đô màu be giữa những chiếc băng đô dễ thương khác.
Chiếc băng đô được bọc trong lớp vải nhung mềm mại, với hai chiếc tai nhỏ hai bên, trông như tai gấu.
Lục Lăng Xuyên ngay lập tức chọn một chiếc băng đô và đặt lên đầu Thẩm Niệm.
“Gì thế?” Cảm nhận được có chiếc băng đô trên đầu mình, Thẩm Niệm theo phản xạ muốn chạm vào.
Lục Lăng Xuyên chỉnh lại một cách cẩn thận, rồi ngắm nghía cô thật kỹ, chắc chắn rằng cô trông dễ thương như anh đã tưởng tượng, anh mới hài lòng gật đầu.
Cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, giọng anh đầy vui vẻ và trầm ấm: “Đi thôi.”
Anh nắm tay Thẩm Niệm bước đến quầy thanh toán: “Đi trả tiền nào.”
………………
Sau khi mua áo đôi, hai người nắm tay nhau đi dạo quanh khu phố ẩm thực. Ra khỏi khu đó, tay Lục Lăng Xuyên đầy ắp các món ăn vặt.
Buổi trình diễn pháo hoa sẽ bắt đầu đúng 8 giờ tối, mặc dù bây giờ mới hơn 7 giờ 30, nhưng đã có rất nhiều du khách sớm đi chiếm chỗ ngồi trước.
Nhìn dòng người đông nghịt đi về một hướng, Thẩm Niệm siết chặt cây kẹo hồ lô trong tay: “Nhiều người thế này, chúng ta có thể sẽ không nhìn thấy gì đâu.”
Cô không thích cảnh chen lấn đông đúc.
Lục Lăng Xuyên liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã gần đến, anh nói: "Đi thôi."
Nói xong, anh kéo tay Thẩm Niệm đi ngược hướng với đám đông.
“Hả?” Cô thắc mắc, chẳng phải xem pháo hoa phải đi về bên trái sao? Sao Lục Lăng Xuyên lại đi về bên phải?
Thẩm Niệm chưa kịp hỏi thì đã bị anh kéo đi.
Suốt chặng đường, Thẩm Niệm chỉ biết ngơ ngác cho đến khi nhìn thấy chiếc đu quay khổng lồ trước mặt.
Đu quay đang hoạt động và có hơn mười người đang xếp hàng phía trước.
Không phải nói là dẫn cô đi xem pháo hoa sao? Sao lại đến chỗ đu quay rồi?
Lục Lăng Xuyên vỗ vai người phía trước, rồi lấy điện thoại ra: “Chúng ta đổi chỗ đi, vé vào cửa hôm nay của anh tôi có thể trả lại cho anh.”
Ban đầu, người đó nghĩ Lục Lăng Xuyên đang đùa, nhưng khi anh thật sự chuyển tiền cho người đó, người kia ngẩn người ra, sau đó mỉm cười vui vẻ, rất hào hứng nhường lại chỗ cho anh và đứng sau Lục Lăng Xuyên.
Lục Lăng Xuyên dẫn Thẩm Niệm tiến lên một bậc. Anh tiếp tục vỗ vai người phía trước và nói y hệt câu lúc nãy.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, họ từ chỗ đứng cuối cùng đã tiến lên hàng đầu.
Nhân viên đứng gần đó hoàn toàn ngơ ngác.
Nói là họ không chen hàng thì rõ ràng là có chen; mà nói họ chen lấn thì cũng không đúng, vì những người trước đó đều tự nguyện nhường chỗ.
Chỉ có thể nói rằng, có tiền thật là tốt.
Cuối cùng cũng đứng đầu hàng, Lục Lăng Xuyên hài lòng cất điện thoại.
Thẩm Niệm lặng lẽ nhìn mười mấy người phía sau, tổng cộng hết khoảng hai ba nghìn tệ.
Cô không nhịn được nói: “Thật ra... cho dù không chen lấn, chúng ta vẫn có thể ngồi được mà.”
Người xếp hàng phía trước đâu có nhiều lắm.
Nhưng Lục Lăng Xuyên đáp lại với vẻ tự tin: “Chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền, anh không thích lãng phí thời gian.”
“...” Được rồi, có tiền đúng là có quyền.
Đúng lúc đó, đu quay đã hoàn thành một vòng, khách bắt đầu xuống lần lượt.
Sau khi mọi người xuống hết, nhân viên mở cửa chắn và nói với Lục Lăng Xuyên và Thẩm Niệm: “Hai người lên đi.”
Khoang của đu quay dừng ở vị trí thấp nhất, cả hai bước vào và cửa khoang được đóng lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, đu quay trông rất đẹp, nhưng khi ngồi vào bên trong lại tạo cảm giác rất yên tĩnh.
Thẩm Niệm ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn khoang của họ từ từ lên cao, ban đầu không thể nhìn thấy gì, rồi dần dần toàn cảnh công viên giải trí vào buổi tối hiện ra, thành phố lấp lánh ánh đèn phía dưới.
Cô bị choáng ngợp bởi cảnh tượng đó, mãi đến khi quay lại thực tại mới thấy Lục Lăng Xuyên vẫn đang cầm điện thoại, không biết anh đang chú ý đến điều gì.
“Anh đang xem gì thế?” Thẩm Niệm không nhịn được hỏi.
Từ nãy giờ cô đã cảm thấy Lục Lăng Xuyên dường như rất quan tâm đến thời gian.
Nghe vậy, Lục Lăng Xuyên rời mắt khỏi điện thoại, nhìn cô và hỏi: “Em còn nhớ ước mơ của em lần trước khi chúng ta ngồi đu quay không?”
“Nhớ chứ.” Thẩm Niệm gật đầu.
Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên cô và Lục Lăng Xuyên ngồi đu quay, cách đây sáu năm.
Khi đó, cô tựa vào khoang ngắm nhìn những ánh đèn bên ngoài.
Cô đã nói:
“Em hy vọng trong vạn nhà đèn sáng, có một ngọn là vì em mà thắp.”