Hai người ngồi một lúc, Chu Mẫn chăm chú viết thư pháp, dưới sàn nhà bây giờ đã xuất hiện bốn năm cục giấy bị vo tròn quăng tứ tung.
Tử Minh lại vờ như không thấy chăm chú đọc sách, đọc được một nửa như nhớ ra gì đó mà lấy điện thoại ấn ấn mấy cái.
Gần mười lăm phút sau thím Lưu bưng một khay đồ ăn lên, bên trên là một tô cháo với hai ly sữa.
Thím Lưu gõ cửa hai cái nghe giọng của Tử Minh vang lên mới đẩy cửa đi vào.
Khay đồ ăn đặt lên một cái bàn nhỏ.
Chu Mẫn không để ý có người vào, còn rất tập trung điều chỉnh lực tay cầm bút, tay còn run run nhìn qua liền biết đã mỏi lắm rồi.
Tử Minh để thím Lưu đi ra ngoài mới lên tiếng.
- Ăn cháo rồi viết tiếp.
Chu Mẫn không do dự mà buông bút xuống, nhìn thấy tô cháo với hai ly sữa mới đứng dậy đem sữa tới bên cạnh Tử Minh.
Bản thân lại lấy cả khay đặt lên bàn.
Không ngửi được mùi thức ăn thì thôi vừa ngửi được mùi thức ăn, Chu Mẫn liền cảm thấy đói đến tay chân muốn nhũn ra.
Cánh tay lại mỏi nhừ lúc cầm muỗng còn run run như sắp rớt.
Tử Minh tiếp nhận muỗng cháo từ tay Chu Mẫn đưa tới khoé môi của cô.
Chu Mẫn không bày xích ngược lại còn hưởng thụ há miệng.
Nếu không phải không có người đút, chỉ sợ mỗi ngày Chu Mẫn đều không muốn động tay động chân nhưng vẫn ăn no.
Một tháng nữa cứ như vậy trôi qua rất nhanh, phim ngày mai là đóng máy, tập đầu tiên đã được lên sóng.
Đúng như Tịnh Y dự đoán, phim vừa chiếu tập đầu người xem đã lên tới mấy triệu, chưa kể phim này chiếu trên tv người lớn tuổi lúc nhàm chán cũng xem qua nên tiền thu về cũng không ít, giới trẻ thì lên app trên điện thoại mà xem, lúc xem trực tiếp màn hình còn chạy đầy chữ, căn bản không thấy được mặt diễn viên.
Chu Mẫn nhận được tin nhắn từ Tịnh Y thông báo là phim đã chiếu tập đầu.
Nhưng mấy tập này không có cô, nên Chu Mẫn cũng không tò mò lên xem, mấy hôm trước Chu Mẫn còn đem ảnh do đoàn phim chụp đem khoe với Tử Minh cả buổi.
Tự luyến cũng gần cả tiếng mới chịu buông điện thoại chạy đi ra ngoài đình ngâm chân, nhưng vẫn không quên kéo theo Tử Minh.
Tiến độ học thư pháp của Chu Mẫn khá chậm, Tử Minh đã chỉ qua dùng lực thế nào, viết nét nào đầu tiên phải chấm ít mực, tuy Chu Mẫn làm theo nhưng vẫn không nhìn ra được chữ gì.
Vẫn là một cục đen xì, nhưng ít ra tiến bộ cũng có, có thể nhìn được một nét không bị dồn chung với đống chữ, tuy Tử Minh học giỏi nhưng không có nghĩa hắn là một người thầy giỏi.
Chu Mẫn gần đây đã bắt đầu tập thể dục, mấy buổi đầu còn dậy sớm nhưng mấy hôm sau liền đổi giờ tập thể dục sang buổi tối, còn nói buổi tối lạnh chạy sẽ ấm người lúc về cũng ngủ ngon hơn.
Tử Minh cũng không phản đối, đều chờ Chu Mẫn về nhà mới đi ngủ.
Mấy buổi đầu Chu Mẫn chạy bộ rất nghiêm túc, chưa đến một tuần có lần về nhà trên áo còn dính tương, có hôm khoé miệng còn dính sốt.
Ăn lén nhưng lại vụng về.
Gần đây Tử Minh vẫn luôn căn nhắc việc tập trị liệu, nếu là lúc trước Tử Minh không quan trọng việc đứng lên được hay không.
Nhưng gần đây hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho Chu Mẫn, không còn đơn thuần ở mức thích mỗi lần nhìn thấy Chu Mẫn, tim hắn không tự chủ được mà đập mãnh liệt, như trái tim không chủ chỉ muốn làm theo bản năng.
Chu Mẫn vừa từ bên ngoài trở về, trên người mặc bộ quần áo thể thao, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đen.
Chu Mẫn thay giày xong liền nằm lên sô pha.
Tử Minh ngồi xem tv thấy cô liền lên tiếng.
- Hôm nay trể hơn hôm qua nửa tiếng.
Chu Mẫn lật người lại.
- Hôm nay tôi chăm chỉ hơn á.
Ngày mai là phim đóng máy, nếu là bình thường phim truyền hình không cần tham gia phỏng vấn cũng không có vấn đề gì, nhưng bộ phim này mới ra tập đầu lại có sức ảnh hưởng không nhỏ, mà người khiến người xem quan tâm nhất chính là Chu Mẫn, là nhân vật phụ, nếu tổng lại đất diễn của Chu Mẫn chưa đến năm phút.
Ngày mai Chu Mẫn phải đến thành phố bên cạnh tham gia phỏng vấn, còn phải tham gia tiệc đóng máy.
Chu Mẫn:" Ngày mai trưa tôi phải tham gia phỏng vấn, ngày mốt tôi sẽ về."
Tử Minh mím môi thành một đường thẳng một lúc mới lên tiếng:" Ngày mai tôi có hẹn với bác sĩ trị liệu."
Chu Mẫn ngồi bật dậy:" Ngày mai tôi dậy sớm, chú muốn ăn gì không? Tôi nấu cho chú."
Tử Minh:" Cháo thịt."
Chu Mẫn gật đầu bộ dáng được mua đồ chơi còn vui vẻ hơn, bọn họ ngồi thêm một chút Chu Mẫn mới đẩy Tử Minh lên phòng.
Chu Mẫn đỡ Tử Minh lên giường mới đưa tay lấy miếng dán giữ ấm để trong tủ bàn ngủ của Tử Minh ra.
Chu Mẫn đặt miếng giữ ấm lên bàn, còn mát xa cho Tử Minh một lúc.
Cơ chân của Tử Minh đã bị teo lại, nếu lúc đầu Tử Minh tập trị liệu thì phần trăm đứng dậy được có khi còn cao hơn bây giờ, dù sao đã sáu năm, sáu năm không đứng dậy cơ chân cũng bị teo lại là chuyện thường, muốn đứng dậy được đầu tiên cũng phải nhờ phần lớn dụng cụ hổ trợ.
Chu Mẫn mát xa gần nửa tiếng mới lấy miếng dán đặt vào tay Tử Minh.
- Chú mau dán vào, ngày mai tôi dậy sớm nấu cháo cho chú.
Không phải Chu Mẫn không muốn dán cho Tử Minh, nhưng hắn lại không muốn, còn từ chối rất quyết liệt nên Chu Mẫn cũng hết cách.
Cô kéo chăn đắp lại hai chân của Tử Minh mới đứng dậy đi ra ngoài.
Còn tiện tay tắt luôn đèn phòng bên trong chỉ còn lại ánh sáng tờ mờ từ đèn ngủ đầu giường.
Chu Mẫn chạy thang bộ xuống dưới phòng, vali được dựng trong một góc, Chu Mẫn thay đồ ra liền nhảy lên giường kéo chăn lại.
Chưa đến nửa tháng nữa là giáng sinh, bên ngoài trời bắt đầu se lạnh, ở đây là vùng phía nam nên tuyết rơi không nhiều, mấy năm nay hầu như không có tuyết nhưng nếu có chỉ là vụn tuyết, đáp xuống mặt đường liền tan thành nước, rất ít khi có bông tuyết lớn tựa lông ngỗng.
Chu Mẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đầu cô đau âm ỉ như ai lấy búa mà gõ vào.
Chuyện bên nhà Chu gia, Tử Minh đã cho luật sư đem giấy tờ cho bọn họ ký, ký xong tiền cũng đã đưa để bọn họ làm vốn công ty Chu gia như Chu Mẫn nói.
Chuyện này Chu Mẫn không muốn làm lớn, nói sao đi nữa Chu lão gia là cha của nguyên thân, trong cơ thể nguyên thân cũng đang chảy dòng máu của ông, nếu làm lớn người bất lợi ngược lại là Chu Mẫn.
Chu Mẫn dậy rất sớm, lúc dậy mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn giữa đêm hôm qua Chu Lạc nhắn qua.
Chu Lạc: [ Ba ngày nữa là đám dì, ba kêu chị ít nhiều gì cũng phải về thắp cho dì một nén nhang. ]
Người dì trong miệng Chu Lạc chính là Tình Tệ mẹ của nguyên thân.
Trong nguyên tác, tác giả ít khi nhắc đến người mẹ qua đời của nguyên thân nên đối với người này Chu Mẫn không có ấn tượng ngoại trừ một chút chuyện cũ.
Chu Mẫn không muốn về nhưng không thể không về, lần này về Chu Mẫn sẽ đem bà lên chùa để thờ cúng dù sao ở nơi mỗi ngày nghe được kinh phật, với Chu gia thì ở nơi nghe được kinh phật vẫn tốt hơn nhiều.
Chu Mẫn tắt điện thoại, bên ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng vẫn chưa sáng tỏ.
Chu Mẫn lắc lư đi vào nhà vệ sinh lại lắc lư đi ra ngoài.Cô thấy đầu rất đau, từ hôm qua lúc chuẩn bị ngủ đã đau không nghĩ tới ngủ một giấc, lúc dậy nó không biến mất ngược lại còn đau thêm.