Sự im lặng thoáng qua mà tưởng chừng như cả thập kỷ vậy. Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền và thấy Samael chỉ lặng yên đứng từ trên nhìn xuống tôi.
"....?"
Gì vậy? Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì đằng sau chiếc mặt nạ trắng của hắn, nó khiến tôi càng thêm lo lắng. Mồ hôi lạnh chảy ướt vai tôi, và sau một lúc lâu Samael bắt đầu nói với giọng đầy phức tạp.
"....Đây có phải lí do thằng đó luôn để cậu bên cạnh không?"
Hắn lẩm bẩm gì đó mà tôi không thể hiểu được.
"Sao cơ?"
"Mấy đứa."
Theo tiếng gọi của Samael, những gã đeo mặt nạ đứng gần đó ngay lập tức lao về phía tôi.
Tiếng hàng tá gót giày vang vọng khắp sảnh. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn qua những chiếc mặt nạ đang dõi xuống tôi.
"Giữ lấy cậu ta."
"Vâng thưa ngài."
Hàng chục tên cùng lúc đáp lại và vươn tay tới. Cánh tay từ mọi hướng lập tức tóm lấy tay và chân của tôi, ghìm chặt tôi xuống nền đất. Chúng giữ tay, chân và eo của tôi như thể tôi là một tiêu bản côn trùng đang được trưng bày.
"Kiểm tra cậu ta kĩ vào. Đừng bỏ lỡ bất cứ thứ gì."
"Vâng thưa ngài."
Theo lệnh, hàng chục bàn tay bắt đầu lần mò trên cơ thể tôi. Những cái chạm lướt qua làm tôi thấy thật buồn nôn và rợn người.
"Bỏ ra, chết tiệt, dừng lại— hức!"
Một bàn tay to lớn thô cứng bịt chặt miệng tôi. Khi tôi lùi lại để trốn thoát, những cánh tay đang nắm lấy chân tôi liền siết chặt hơn. Quan sát một hồi, Samael gõ nhẹ vào mặt nạ của mình và hơi nghiêng đầu.
"Sao thế? Không tìm ra vật phẩm nào à."
"Samael- nim."
Người phụ nữ với mái tóc đen dài đến ngực, đưa thứ gì đó cho Samael. Đó là chiếc vòng tay và nhẫn mà tôi đang đeo.
"Hừm."
Samael nhìn vòng tay và chiếc nhẫn của tôi, rồi nhún vai cười khẩy.
"Trả lại đi. Những thứ này đều vô dụng thôi."
"Vâng ạ."
"Thả cậu ta ra đi. Cậu ta trông vẻ có giá trị hơn ta tưởng."
Trước giọng nói dịu nhẹ đó, những cánh tay đang giữ lấy cơ thể tôi liền lập tức thả ra. Vừa lo lắng, tôi vừa nhanh chóng ngồi thẳng người và vội vàng lùi về phía sau. Sự mệt mỏi cùng cực nhấn chìm tâm trí tôi và làm mất đi khả năng phán đoán. Tôi còn nghe thấy được hơi thở gấp gáp của chính mình.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Samael nhìn xuống tôi đang kiệt quệ, hắn bước lại gần. Dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể di chuyển theo ý muốn.
"Ta không biết tại sao mà năng lực của ta không tác động được đến cậu. Đáng tiếc thật."
" Hrrgh, rgh —eugh!"
Khi tôi cố gắng chạy trốn thì Samael đã đứng trước mặt và giẫm chân lên ngực tôi. Đôi giày đen sáng bóng dưới ánh đèn chùm, như chiếc mặt nạ của hắn.
"Có nhìn kiểu gì thì cậu cũng chỉ là hạng A thôi. Thế mà năng lực của ta lại chẳng có tác dụng gì. Cơ mà bực mình bao nhiêu thì nó lại càng thú vị bấy nhiêu."
Tôi cũng bối rối thay. Hắn nói là bằng cách nào đó mà tôi có thể chặn được năng lực của Samael, thứ mà kiểm soát được cả Kang Seung-geon hạng S?
....Làm thế quái nào được cơ chứ?
Ngay lúc đó, ký ức về những sự kiện trong quá khứ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Như lúc tôi không bị cát nuốt chửng bởi năng lực của Lilith ở cổng cấp SS, hay khi tôi tránh được ma thuật của Banshee đã thăng lên cấp S+. Tình huống kỳ lạ mà ngay cả Cheon Sa-yeon cũng không thể lý giải được lại tiếp diễn.
"Chà, tốt thôi. Thế cũng không tệ. Tất nhiên là sẽ thuận tiện hơn nếu ta có thể uốn nắn cậu theo ý muốn. Nhưng cái này cũng rất thú vị nha."
"Gì cơ...."
"Đưa thằng nhỏ qua đây."
Tôi vô thức giật mình trước mệnh lệnh đó. Nhưng lần này, đám người đeo mặt nạ không tập trung quanh tôi mà lại là Edward đang bất tỉnh.
Có linh cảm không lành, tôi hét lớn.
"Đừng động vào cậu ấy!"
Chúng mặc kệ tôi và tóm lấy cánh tay của Edward, buộc cậu ta phải đứng dậy. Samael quay đầu về phía Edward bất tỉnh đang bị kéo đến và giẫm xuống tôi mạnh hơn.
Hắn nói với tôi.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol, cậu có muốn cứu nhà chế tác vật phẩm kia không?"
Dù hắn chỉ giẫm một chân lên người tôi, nhưng tôi vẫn không thể thoát ra được. Thở hổn hển vì cơn đau đè trên ngực, tôi nhìn lên cái miệng hình lưỡi liềm màu đen khắc trên mặt nạ.
"Cậu biết đấy, ta có thể kết liễu cuộc đời của nhà chế tác vật phẩm ngay bây giờ. Nhóc đó có khi còn dễ giết hơn cả cậu đang khó khăn hít thở đấy."
"....Ng—Ngươi muốn gì."
"Ta cũng đang tự hỏi."
Samael khẽ trả lời. Hắn hỏi với giọng như thể thích thú lắm vậy.
"Vậy thậm chí cậu có thể liếm giày ta chứ?"
"Gì?"
"Quỳ xuống, khom lưng.... ngoan ngoãn liếm giày ta. Ai mà biết có khi ta sẽ ấn tượng trước thành ý của cậu mà tha cho nhà chế tác trẻ tuổi kia chăng."
Tôi cười sằng sặc trước những lời ấy. Liếm giày của hắn á?
Tôi nắm lấy mắt cá chân của Samael và bình tĩnh trả lời.
"Được thôi."
"...."
"Chỉ cần ngươi giữ lời là sẽ thả Edward ra, thì bảo ta làm bao nhiêu lần đều được."
"Hừm."
Samael nhìn tôi một lúc lâu mà không nói lời nào. Có lẽ hắn ta đang cố nghĩ xem mục đích của tôi là gì. Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài nằm yên khi hắn chăm chăm nhìn tôi qua lớp mặt nạ.
Tôi không hề nói đùa. Nếu tôi có thể bảo vệ người khác bằng cách liếm giày của hắn, tôi sẽ không ngần ngại làm vậy. Đặc biệt là với Edward, người đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nên việc chịu khổ thay cậu ấy là lẽ đương nhiên.
Ngay từ đầu, nếu Edward không dính dáng đến tôi thì chẳng việc gì cậu phải ở đây.
Càng đắm chìm trong hoàn cảnh này, nỗi bất an trong tôi càng ăn mòn lý trí. Khi sự trầm uất nhấn chìm cả cơ thể mệt mỏi đến rã rời, tôi chỉ muốn bỏ cuộc và cắn đứt lưỡi hoặc cắt cổ tay.Một sự thôi thúc mà tôi đã không có trong một thời gian dài. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng bản thân sẽ làm ra những chuyện gì nếu không có Edward.
"....Chán thật. Chà, tốt thôi."
Samael lẩm bẩm, không quan tâm đến việc tôi đã cúi mình, rồi bỏ chân ra khỏi ngực tôi.
"Đưa cậu ta đến phòng thứ bảy ở tầng một."
"Vâng, thưa ngài."
Samael ra lệnh xong liền quay lưng rời đi. Hắn bỏ đi để lại tôi với những kẻ đeo mặt nạ đen đang đi tới xốc tôi dậy. Cả người tôi ướt sũng mồ hôi lạnh, qua mái tóc bết dính tôi nhìn thấy Edward cũng đang bị lôi đi sau tôi.
Tôi phải xem.... Chúng định đưa cậu ta đi đâu.
Vì có thể Edward sẽ bị nhốt vào một nơi khác nên tôi không thể rời mắt khỏi cậu ta được— Tuy nhiên, trái lại với ý muốn, cơ thể tôi đã đạt đến cực hạn khiến tôi mất dần ý thức. Cuối cùng, tôi không thể giữ được mí mắt trĩu nặng của mình và ngã gục, chấp nhận để bóng tối nhấn chìm.
- -------------------------------
Lộp cộp.
Tiếng gót giày của nhiều người vang lên ầm ĩ đến chói tai. Băng qua hành lang bệnh viên trắng xóa là điểm đến. Cheon Sa-yeon mở toang cánh cửa phòng bệnh.
"Hội trưởng."
Park Geon-ho đang đứng khoanh tay với vẻ nghiêm trọng quay lại nhìn. Không chỉ mình Park Geon-ho— mà Min Ah-rin, Kim Woo-jin, và Chloe cũng ngẩn đầu lên nhìn Cheon Sa-yeon.
"Tình hình sao rồi?"
Cheon Sa-yeon hỏi khi tháo chiếc cà vạt màu đen đang đeo xuống.
Min Ah-rin u buồn nói.
"Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp, nhưng vì cậu ấy bị đâm bởi một vật phẩm thay vì một con dao thường, cậu ấy bị mất quá nhiều máu nên khó có thể nói khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại."
Woo Seo-hyuk đã cử các nhân viên ra ngoài và phong tỏa bệnh viện, báo cáo lại.
"Trưởng Hội The Four Seasons đã phản hồi lại. Anh ta đang ngay lập tức đến đây."
"Vậy hãy giao Kwon Jeong-han cho Hội trưởng Kwon Ji-hoon khi anh ta đến."
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Chloe nhìn Cheon Sa-yeon với đôi mắt ngấm lệ. Sự căng thẳng lo lắng hiện hữu hết trong đôi mắt xanh lục của cô, nó sáng rực dưới ánh đèn trong phòng bệnh.
"Nó đúng như những gì tôi nghĩ phải không?"
"...."
"Anh vắng mặt, Eddy xuất hiện— tất cả đều được lên kế hoạch hết cả...."
"Đúng vậy."
Cheon Sa-yeon đáp lời.
Sau khi được thông báo cổng khu N11 gặp sự cố, hắn liền đi đến nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thay vào đó, Cheon Sa-yeon bối rối trước cảnh người nhân viên bị mất trí trong ba giờ đồng hồ chào đón hắn.
Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút gợn sóng của Cheon Sa-yeon, Chloe nắm chặt lấy đôi tay run rẩy của cô.
"Cậu đã đoán được từ trước rồi? Rằng chuyện này sẽ xảy ra?"
Không gian như ngưng đọng. Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk nhíu mày lo lắng nhìn qua nhau.
"Tôi nói sai sao? Hay là do tôi hiểu lầm?"
Cheon Sa-yeon yên lặng nghe Chloe nói với vẻ mặt không rõ đáp lại.
"Nếu lời cô nói là đúng, thế thì đã sao."
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon!"
Chloe với khuôn mặt cau lại đau khổ hét lên.
"Làm sao....Làm sao mà chuyện như vậy xảy ra được? Và đó không phải bất cứ ai, mà lại là Eddy— thằng bé còn bị kiểm soát tinh thần—!"
"Khi bị kiểm soát tinh thần, Han Yi-gyeol đã chạy thẳng đến trước mặt kẻ thù để cứu thằng bé."
Cheon Sa-yeon cắt lời Chloe, nhìn vào cô với đôi mắt lạnh lùng.
"Ngay cả tôi có đoán trước được, thì tôi cũng không thể ngăn mọi chuyện. Hãy nhớ, Phó Hội Chloe, sự lựa chọn mà Han Yi-gyeol đưa ra là để bảo vệ cậu em trai quý giá của cô."
"...."
Chloe chớp mắt nặng nề. Cheon Sa-yeon quay lưng lại với Chloe đang cắn chặt môi với khuôn mặt tái nhợt.
"Hãy ở lại phòng bệnh cho đến khi Hội trưởng Kwon Ji-hoon đến. Woo Seo-hyuk liên hệ đến Hội và cử một năng lực giả thần trí tới bệnh viện."
"Hội trưởng? Anh định đi đâu?"
Park Geon-ho lùi một bước để xem xét tình hình lên tiếng hỏi.
"Có phải bây giờ anh định đi tìm năng lực giả Han Yi-gyeol phải không?"
Kim Woo- jin ngồi im nãy giờ, liền đứng bật dậy trước những lời đó.
"Hội trưởng, tôi....!"
"Không."
Bàn tay trắng muốt rắn chắc dứt khoát nắm lấy tay nắm cửa. Không quay đầu lại nhìn Kim Woo- jin, Cheon Sa-yeon nói tiếp.
"Một mình tôi sẽ đi đón Han Yi-gyeol về."
"Nhưng Hội trưởng!"
"Đủ rồi, Kim Woo- jin."
Park Geon-ho chặn Kim Woo- jin đang muốn đi theo lại.
Woo Seo-hyuk hít một hơi thật sâu và nói.
"Đi một mình liệu có ổn không ạ? Nếu anh mang theo ít nhất một người...."
"Quá vướng chân."
Đối phương là năng lực giả thần trí, kẻ đã kiểm soát tâm trí của Hội trưởng Kang Seung-geon. Hiển nhiên nếu có ai khác đi cùng sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm phiền phức thôi.
Woo Seo-hyuk gật đầu.
"Xin hãy bình an trở về."
Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Trước khi đi, Cheon Sa-yeon nhìn lại Chloe lần cuối rồi nhanh chóng rời khỏi.