Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 122: Thời khắc nguy cấp(2)



Trong cơn mê man, tôi nghe thấy giọng nói của ai đó. Tôi dần lấy lại được ý thức khi cổ họng tôi trở nên khô khốc vì thiếu nước, cùng cảm giác ngứa ngáy truyền đến cơ thể.

"...Han Yi-gyeol-ssi. Tỉnh dậy đi."

Tôi từ từ mở mắt và ngước lên nhìn. Người đang nắm lấy vai tôi và nhẹ nhàng lay tôi dậy không ai khác chính là Edward. Cậu ta lo lắng gọi tên tôi, liền thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi đã tỉnh.

"Edward-ssi."

"Anh ổn chứ?"

"Tôi ổn."

Tôi bình tĩnh trả lời và xem xét tình hình.

Trước khi bất tỉnh, tôi đã lăn lộn trên sàn với cơ thể đầy mồ hôi, nhưng giờ tôi đã được tắm rửa sạch sẽ và thay một chiếc áo phông trắng với quần cotton.

Quanh cổ tôi là một sợi dây xích to và dày, hai tay phía trước bị một chiếc còng sắt trói chặt, nó khóa cứng hai cánh tay tôi. Tác dụng của viên bi tôi nuốt khi nãy vẫn còn nên tôi không thể giải phóng năng lượng. Với tình hình này, tôi không thể kích hoạt năng lực của mình cũng như tẩu thoát được.

May thay, tôi vẫn còn giữ chiếc vòng tay hồi phục năng lượng cấp A và nhẫn vô hiệu hóa trong một lần mà Cheon Sa-yeon đã đưa cho tôi.

Tại sao bọn chúng không lấy nó?

Nếu là Kang Seung-geon thì không nói... Nhưng Samael biết tôi có sở hữu vật phẩm nhưng vẫn không lấy nó đi.

Vừa trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn, tôi quay sang nhìn Edward. Tôi có chút lo lắng việc kiểm soát tâm trí có thể sinh ra một số tác dụng phụ. Rồi tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, khi thấy vết thương trên cổ của cậu cuối cùng cũng đã ngừng chảy máu.

"Edward-ssi, cậu có bị thương không? Còn chỗ nào thấy khó chịu nữa không?"

Edward trả lời với khuôn mặt nhợt nhạt.

"Em ổn."

"Cậu phải cảnh giác và thật cẩn thận. Vì cậu thành đối tượng bị kiểm soát tâm trí rồi."

Edward rùng mình trước cụm từ 'kiểm soát tâm trí', cậu nhướng mày và nói với giọng khàn khàn.

"Em xin lỗi. Chỉ vì em mà..."

"Không đâu. Ngay từ đầu chính tôi mới là người bị chúng nhắm đến."

Tôi cười khổ, ngăn Edward đang tự trách mình.



"Xin lỗi đã làm liên lụy đến cậu."

"Han Yi-gyeol-ssi..."

Bầu không khí giữa tôi và Edward trở nên khó xử. Bây giờ chỉ nên nói điều gì đó giúp cải thiện tình huống hiện tại có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi mở lời hỏi Edward sau một lúc do dự.

"Edward-ssi, tôi có thể hỏi tại sao cậu lại bị kiểm soát tâm trí không?"

"Được chứ."

Edward đảo mắt nhớ lại.

"Sau khi đến sân bay Hàn Quốc, em đã gặp được các vệ sĩ do Cheon Sa-yeon-ssi cử đến. Mọi chuyện khi đó vẫn ổn... cho đến khi có ai đó va vào em và làm em đổ chút đồ uống ra tay mình."

"Ah."

"Không có gì để lau tay và nó quá dính nhớp nên em đã ghé qua phòng tắm gần đó. Lúc đó, em nhớ là..."

Edward do dự không nói thêm gì. Và tôi đã biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào ngay cả khi Edward không nói ra.

Khẽ nhíu mày, tôi nói.

"Cậu đã gặp Samael trong phòng tắm."

"Vâng, em nghĩ vậy."

Edward gật đầu. Sau khi chạm mặt Samael. Cậu ta ngay lập tức bị tấn công bằng năng lực kiểm soát tâm trí của hắn. Và dĩ nhiên hắn đã đến Hội cùng các vệ sĩ sau khi giấu vật phẩm dịch chuyển không gian.

"Em xin lỗi, em đã quá vô tư. Lẽ ra em nên mang vệ sĩ theo."

"Chuyện này, không phải lỗi của Edward."

Những lời nói của Chloe hiện lên trong đầu tôi— Về cách Edward chu du khắp thế giới, tự nguyện giúp đỡ mọi người, bất chấp những mối lo ngại sẽ xuất hiện xung quanh cậu. Và Edward cũng chỉ hành động và phán đoán như bình thường. Nếu không phải vì cậu ấy đến gặp tôi thì cậu ấy đã có thể rửa tay và an toàn rời khỏi sân bay mà chẳng gặp chuyện gì rồi.

Nghĩ vậy, tim tôi như thắt lại. Nếu Edward mà bị thương thì...

Tôi chẳng còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa.

Dù bất kể là chuyện gì, bằng mọi giá tôi nhất định phải bảo vệ cậu ấy. Cử động cánh tay đang bị trói, tôi tháo chiếc nhẫn ra và đưa nó cho Edward.

"Edward-ssi."

"Vâng?"

"Hãy đeo cái này vào đi."

Edward chớp mắt nhìn chiếc nhẫn trên lòng bàn tay tôi.

"Đây là vật phẩm vô hiệu hóa một lần, cái em đã làm ra đúng không?"

"Đúng vậy, nó là vật phẩm tôi nhận được khi gặp Phó Hội Chloe."

Tôi nắm lấy tay Edward và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cậu. Edward ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, cậu ta hỏi tôi với vẻ mặt bối rối.

"Khoan đã, sao anh lại đưa cho em chiếc nhẫn?"

"Nghe tôi nói này, Edward-ssi."

Đang dựa lưng vào tường tôi liền ngồi thẳng dậy.

"Samael là tên của kẻ đã bắt chúng ta tới đây. Như cậu thấy đấy, hắn ta có năng lực kiểm soát tâm trí và cảm xúc."

Chiếc mặt nạ trắng bóng toát ra sự nguy hiểm dưới ánh đèn chùm chợt vụt qua tâm trí tôi. Tôi căng thẳng mím môi và tiếp tục lời giải thích.

"Hắn sẽ búng tay để kích hoạt năng lực. Cậu phải dùng chiếc nhẫn ngay đúng lúc đó để không bị kiểm soát tâm trí lần nữa."

"V-vậy còn Han Yi-gyeol-ssi thì sao?"

"Năng lực của Samael không có tác dụng với tôi."

Mà ngay cả có tác dụng thì tôi vẫn sẽ đưa chiếc nhẫn cho Edward. Dù sao, đó cũng chính là cách tốt nhất.

"Nếu cậu tránh được sự kiểm soát của hắn dù chỉ một lần, tôi có thể giúp cậu trốn thoát bằng cách nào đó."

"Nhưng..."

"Cậu phải nghe theo những gì tôi nói. Được chứ?"

Edward nhăn mặt mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Cậu ta cũng biết rõ điều đó. Nếu cậu thoát khỏi sự kìm hãm của Samael thì tình hình của tôi ít nhất sẽ dễ dàng hơn một chút.

Việc Samael bắt một nhà chế tác trẻ tuổi không có khả năng phản kháng làm con tin khiến tôi thấy thật ghê tởm. Tôi thở dài nhìn Edward đang lo lắng chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay, bỗng một tiếng hét khủng khiếp vang lên đằng sau cánh cửa màu trắng.

"AAAAAGH!"

"Hah...!"

Edward sợ hãi giật bắn mình. Tôi nhanh chóng đứng dậy, che chắn trước mặt Edward. Sợi xích dày gắn vào tường cũng rung lắc mạnh.

"Geuuu—euugh! Uaaargh!"

"Giết tôi... Giết tôi đi...!"

"Hrhrgh— Biến đi! Euuh!"

Đùng. Xoảng. Đùng Đùng.

Sàn nhà rung chuyển cùng với tiếng xô xát và tiếng đổ vỡ của cái gì đó, thi thoảng lại xen lẫn tiếng ai đó đang gào thét. Nỗi sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy tâm trí chúng tôi— Tuy nhiên, căn phòng không có một khe hở nào để có thể nhìn ra bên ngoài.

"Đ-đấy là tiếng gì vậy?"

"... Tôi không biết."

Tôi siết chặt hai bàn tay đang lạnh cóng và nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, bỗng nhiên mọi tiếng động trong phút chốc liền trở nên yên ắng lạ thường. Tiếng bước chân nhàn nhã đến gần trong sự im lặng quái dị, đủ để tôi nghe được cả tiếng thở gấp gáp của Edward phía sau.

Cộp, cộp.

Một cảm giác sợ hãi chạy dọc toàn thân khi tôi nghe tiếng bước chân rõ mồn một ấy. Cũng như tôi, Edward cảm thấy có cái gì đó khác lạ so với trước đó, với khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi cậu ấy lùi lại phía sau.

Không cần nhìn tôi cũng biết nó là gì. Samael— Hắn đang đến.

Tôi nắm lấy sợi xích và giật mạnh, nhưng các khớp nối với bức tường thậm chí còn không nhúc nhích. Cái vòng da dày trên cổ tôi cũng vậy.

Edward không bị trói, vậy nếu tôi có thể đánh lạc hướng hắn ta thì có thể tạo cơ hội cho cậu ấy trốn thoát.

Nuốt ngụm nước bọt và nhìn ra phía sau. Nhìn Edward với thân hình nhỏ bé ấy, lòng tôi nặng trĩu như thể đặt chì. Tôi cũng cảm thấy mình ghê tởm như Samael vì đã khiến một đứa trẻ trải qua chuyện kinh khủng thế này.

"Edward-ssi, chiếc nhẫn."

Nghe tôi nói vậy, Edward vội vàng giấu bàn tay đeo nhẫn ra sau lưng. Tiếng lạch cạch vang lên đằng sau cánh cửa, sợi xích chùng xuống dưới sàn, cánh cửa mở ra và Samael xuất hiện đúng như dự đoán.

"Cậu tỉnh rồi."

Hắn nhàn nhã bước vào.

Khác với lúc trước khi tôi bất tỉnh, Samael mặc một chiếc áo phông trắng và một áo vest đỏ sẫm. Tim tôi đập nhanh với sự căng thẳng dâng lên tận cổ.

"Quả nhiên, chúng hợp thật đấy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, ta đã luôn muốn cậu bị trói như này."

Samael lảm nhảm và vỗ tay hai lần bằng đôi tay đeo găng trắng của hắn, rồi nghiêng đầu. Mái tóc đen mượt khẽ đung đưa qua chiếc mặt nạ.

"Sao... Sao ngươi lại làm vậy?"

Samael im lặng một lúc trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, hắn cười lớn như thể đã hiểu ra chuyện gì.

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, Mối quan tâm duy nhất của ta chỉ có năng lực giả Han Yi-gyeol thôi."

"..."

"Nếu không cần tình huống bắt con tin như đứa nhóc vô dụng kia, ta cũng chẳng phải bắt nó."

Đôi giày đen của Samael càng lúc càng gần hơn. Khi hắn đến gần, tôi nhanh chóng đẩy Edward ra phía sau rồi trừng mắt nhìn Samael.

Ánh mắt tôi chuyển sang bàn tay của Samael. Có phải hắn muốn dùng năng lực mình lên Edward...?

"Ta không có hứng thú với cậu ta đâu."

Samael hếch miệng cười trước vẻ mặt cứng đơ của tôi, đút tay vào túi quần và hất cằm lên.

"Quỳ xuống."

"Cái gì?"

"Ta nói, quỳ xuống."

Hắn cười và ra lệnh.

Tôi đứng đơ người vài giây, đang không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, rồi từ từ chớp mắt. Tôi chậm rãi huỵu gối xuống, nghiến chặt quai hàm.

"H-Han Yi-gyeol- ssi..."

Giọng nói của Edward vang lên phía sau tôi. Kháng cự bây giờ là vô ích. Cho đến khi tìm ra cơ hội trốn thoát, tôi phải ngoan ngoãn làm theo lời Samael.

Khi tôi tuân lệnh quỳ xuống, Samael khẽ ngân nga khi gõ ngón trỏ vào chiếc mặt nạ, lên tiếng.

"Mang nước đến đây."

Vừa dứt lời, một nam một nữ mở cửa bước vào, trên tay cả hai đều cầm một chai nước.

"Hức!"

"..."

Khi nhìn thấy khuôn mặt không đeo mặt nạ của họ. Edward thở dốc kinh ngạc. Tôi theo phản xạ cau mày lại.

Trán của người phụ nữ bầm tím và đang chảy máu như thể bị vật gì đó đập vào nhiều lần. Người đàn ông bên cạnh, tất cả móng tay trên bàn tay đang cầm chai nước đều bị rút sạch.

Samael nắm lấy cằm tôi và lấy chai nước từ người phụ nữ mang vẻ vô cảm đang bị kiểm soát tâm trí.

"Grgh...!"

"Cậu thấy khát chứ, năng lực giả Han Yi-gyeol?"

Ngón tay cái của Samael trượt vào miệng tôi ngay lập tức, buộc miệng tôi phải mở ra như thể hắn sẽ nhổ sạch răng tôi bất cứ lúc nào. Hắn dốc ngược chai nước trên tay.

"Hức, khụ! Ực— khụ!"

Nước cứ thể chảy xuống thẳng cổ họng, qua miệng và cả mũi.

Chân đang quỳ xuống không thể phản kháng, tôi ho dữ dội trong khi cằm vẫn đang bị nắm chặt.