Dòng nước lạnh khiến tôi buộc phải nuốt xuống cổ họng. Đồng thời có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi run lên bần bật.
"Ôi trời."
Đôi mắt bị nước tràn vào trở nên nhức nhối. Samael vẫn giữ chặt mặt tôi khi nhìn tôi ho, hắn vui vẻ nói.
"Cổ họng cậu chắc phải khát khô lắm nhỉ. Thậm chí cậu còn khóc kia mà."
Tên khốn khó chịu. Tôi nắm lấy cổ tay Samael và cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc trên môi.
"Đúng đấy, nhờ có ngươi mà ta bây giờ cảm thấy rất sảng khoái."
"Haha..."
Qua khe hở trên chiếc mặt nạ, tôi có thể nhìn thấy cặp mắt đen láy của Samael. Đồng thời, bàn tay thô bạo của hắn cũng thả lỏng ra một chút.
"Đúng là... càng nhìn càng thích."
Samael lẩm bẩm mấy lời khó hiểu, sau đó nắm lấy sợi dây xích và kéo tôi đứng dậy.
"Thả cậu ta ra."
"Vâng ạ."
Theo mệnh lệnh ngắn gọn đó, người phụ nữ rút trong túi ra một chiếc chìa khóa nhỏ và đi về phía bức tường. Khi cô vặn nó vào ổ khóa trên tường, đầu dây xích liền rơi xuống sàn.
"Uống nước xong rồi, giờ đi lấp đầy dạ dày thôi. Mau đi ăn nào."
"Khoan— Hực..."
Samael lôi tôi đi như đang lôi một con chó vậy. Tôi vội quay đầu lại nhìn Edward.
"H-Han Yi-gyeol-ssi!"
Edward đứng trong góc với khuôn mặt cứng đờ, gọi tên tôi trong sợ hãi.
Rồi như thể nhớ ra sự tồn tại nhỏ bé của Edward, Samael đột ngột dừng bước.
"À, đúng rồi. Ta quên mất."
Samael trầm ngâm nhìn Edward và tôi một hồi, rồi khẽ nhún vai.
"Nếu năng lực giả Han Yi-gyeol còn lo cho con tin, thì hãy nghe lời ta."
"..."
"Cậu không muốn ta cho con tin phiền phức kia đồ ăn đúng chứ? Vì cậu chẳng biết ta sẽ cho thứ gì vào thức ăn đâu nhỉ."
Edward tốt nhất là nên tránh xa tầm ngắm của Samael càng nhiều càng tốt. Khi tôi cắn môi và gật đầu, Samael kéo dây xích một lần nữa như thể hắn biết tôi sẽ đồng ý với điều đó.
Tôi bước ra khỏi phòng, theo chân Samael và hai người đang bị kiểm soát tâm trí, tôi nhìn lại Edward khi cánh cửa đang dần đóng lại. Như đã hiểu ra rằng tôi cần cậu ấy hãy cố chịu đựng, cậu liền đanh mặt lại và gật đầu.
"Ừm, hừm."
Samael ngân nga với giọng hào hứng. Hắn liếc nhìn cánh cửa trước khi nói.
"Đó là một trong số ít những căn phòng được trang bị khóa trong tòa nhà này. Ta đã rất để tâm đến nó đấy, cậu thấy sao?"
"Nếu ngươi đã quan tâm nhiều như vậy, thì sao không rộng lượng thêm chút nữa xem? Sao không thả Edward ra? Ngươi vốn chỉ muốn ta thôi mà."
"Để xem. Nó còn phụ thuộc vào những hành động của cậu trong tương lai."
Như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc, Samael dẫn trước để kéo sợi dây xích đi. Khi loạng choạng theo sau hắn ta, tôi cau mày khi thấy mình đang đứng trước một cái sảnh trải dài đến cuối hành lang.
"Kuaaargh! Kgh!"
"Khhhgh, hrgh, cứ... cứu tôi..."
"Chết tiệt, thả tao ra!"
"Aaaargh!"
Hàng chục con người lao vào đánh nhau không chừa một ai. Bộ đồ trắng của họ dính đầy máu và bụi bẩn, khuôn mặt như thể đã hứng chịu nhiều cú đánh đập. Họ bóp cổ nhau và liên tục chửi rủa người kia, có người vung nắm đấm, có người lại tự đập đầu mình vào tường.
Cảm tưởng như vừa nhìn thoáng qua địa ngục vậy. Máu đỏ bắn văng ra khắp nơi cùng những tiếng la hét đau đớn, tràn ngập tâm trí.
Như thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của tôi thật dễ thương, Samael vui vẻ vỗ vào má tôi vài cái rồi đi đến giữa sảnh. Không ai trong số họ chú ý đến chúng tôi.
Khi tôi thấy một chiếc mặt nạ đen rơi trên sàn, tôi lại nghĩ đến Kang Seung-geon, kẻ bạo lực không bình thường. Con búp bê Karen từng nói rằng đó là do tác dụng phụ của việc kiểm soát cảm xúc.
Lúc đó tôi mới hiểu ra ý định của Samael. Hắn ta cố tình cho tôi xem cảnh này.
Để tôi không thể chống cự trong liều lĩnh. Hắn đang tạo áp lực cho tôi khi biết rằng những người bị dính tác dụng phụ có thể gây hại cho Edward, hoặc Edward cũng sẽ trở nên như vậy.
Tôi quay đầu đi ngay khi thấy người đàn ông bị đá vào bụng phun ra một ngụm máu. Rõ ràng, điều này hiệu quả hơn bất kỳ hình thức đe dọa nào.
Khi chúng tôi đi đến cuối sảnh và đứng trước một cánh cửa lớn, cánh cửa từ từ mở ra. Có một chiếc bàn dài đầy ắp thức ăn ở đó.
"Ta không biết cậu thích món gì nên ta đã gọi hết tất cả. Mời ngồi."
Samael ra hiệu cho tôi ngồi xuống một trong hai chiếc ghế được đặt sẵn bộ đồ ăn. Cơn buồn nôn dâng lên tận miệng, nhưng tôi cố kìm lại và ngồi xuống theo lời hắn.
Một người đàn ông đeo mặt nạ mang tới một giỏ bánh mì còn nóng hổi và đặt nó bên cạnh. Hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi, nhưng ngạc nhiên thay là tôi không cảm thấy thèm ăn.
Khi tôi thẫn thờ nhìn chiếc bánh mì, Samael hòa nhã nói.
"Thức ăn không vừa miệng cậu sao?"
"... Không."
Nghĩ vậy, tôi cầm ổ bánh mì lên trong khi hai cổ tay tôi vẫn đang bị trói. Cảm giác khó chịu như thể đang cầm một con sâu thay vì là bánh mì, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ngay cả khi thứ trong tay tôi thực sự là một con sâu, tôi vẫn phải ăn nó nếu Samael muốn vậy.
Samael khoanh tay dựa lưng vào ghế. Ánh mắt hắn dán chặt vào tôi. Tôi cứ tưởng hắn sẽ tháo mặt nạ ra, nhưng có vẻ ngay từ đầu mục đích hắn đến đây chỉ để theo dõi tôi thôi.
Tôi nhìn vào mắt hắn và buộc mình phải bỏ nó vào miệng. Tôi đói vì cả ngày chưa có gì bỏ bụng, nhưng bề mặt của ổ bánh mì khiến tôi thấy nó không khác gì một lớp đất thô ráp.
"Hừm."
"Gì."
Thấy tôi như vậy, Samael chống cằm và hơi nghiêng đầu. Tôi gần như không thể nuốt trôi nổi miếng bánh mì, cứ như đang ăn một đống giấy nhám vậy.
Samael đáp lại bằng một giọng vui vẻ.
"À, cũng không có chuyện gì đâu. Ta chỉ ngạc nhiên là cậu ăn nó thật thôi."
"Ngươi bảo ta ăn còn gì?"
"Cậu biết là ta có thể làm gì đó với thức ăn, vậy mà vẫn bình thản ăn nó chẳng chút nghi ngờ gì?"
Sau khi ăn hết những lát bánh mì, lần này là một món súp trắng được đặt trước mặt tôi. Cầm chiếc thìa và khuấy súp, tôi nói.
"Chỉ vì năng lực của ta mà đi xa đến mức bắt giữ cả con tin, nếu ta không ăn thì sớm muộn gì ngươi cũng nhét nó vào miệng ta thôi."
"Ồ, cậu nhanh nhạy đấy. Ta ngày càng thích cậu hơn rồi."
... Gì vậy trời. Tôi lại làm mấy chuyện không đâu nữa rồi. Lẽ ra tôi nên giả vờ không hiểu gì và cứ ngồi ăn như một thằng ngốc. Thậm chí bây giờ tôi còn chẳng muốn ăn nữa.
Từ từ đặt chiếc thìa xuống, tôi nói với Samael.
"Như này còn chưa đủ sao? Đứa trẻ ấy... Thả con tin đi."
"Đề nghị nghe chẳng hấp dẫn gì cả."
Samael bắt đầu cắt miếng bít tết của mình một cách tao nhã và gọn gàng. Máu đỏ chảy ra ngoài lớp thịt mềm khi con dao cắt ngang qua và lan khắp đĩa, hoà quyện cùng với dầu.
"Chỉ với một con tin mà thái độ của cậu đã khác hẳn, vậy sao ta phải thả con tin đi? Có ích lợi gì chứ?"
Cạch.
Samael đẩy đĩa bít tết đã được cắt thành miếng vừa ăn về phía tôi. Không phải hắn muốn ăn, mà là hắn cắt cho tôi ăn.
"Hãy biết ơn vì ta để yên cho cậu và con tin đi."
"..."
"Kế hoạch ban đầu là năng lực giả Han Yi-gyeol..."
Một người đàn ông đeo mặt nạ đen đứng đợi phía sau liền tới rót rượu vào chiếc ly rỗng của tôi. Nhìn rượu đang dần đầy lên, Samael nhẹ giọng nói tiếp.
"... Để nghiền nát tâm trí của cậu cũng như con tin. Ngay cả khi ta chỉ liếc cậu một cái, cậu sẽ lập tức quỳ xuống và bò đi."
"... Thật đáng tiếc là nó đã không diễn ra như kế hoạch."
"Thế này cũng không tệ. Nó vẫn khá thú vị."
Samael đưa tay chỉ vào miếng bít tết.
"Ăn đi. Đừng nói nhảm nữa."
Môi tôi bất giác nhếch lên. Và Samael mỉm cười trước sự miễn cưỡng của tôi.
"Ta đã thất bại trong việc kiểm soát tâm trí cậu, nhưng đừng quên rằng ta vẫn còn con tin."
Con tin á. Nghe vậy tôi liền cầm chiếc nĩa lên.
"Cậu sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy một nhà chế tác vật phẩm trẻ tuổi với tinh thần và cảm xúc sụp đổ tự đập đầu vào tường?"
Chiếc nĩa cắm xuống miếng bít tết vừa được cắt. Tôi đưa lên miệng, nó đậm vị máu tanh và dầu ô liu, tôi nhai và nuốt nó xuống. Chỉ riêng việc đó cũng khiến tôi đau đớn như có một mũi kim lớn đâm xuyên qua ngực, bụng thì quặn thắt lại.
Nhìn tôi chậm rãi ăn, Samael vẫn từ tốn nói.
Đừng buông lỏng cảnh giác. Nhớ rằng ta ác độc ra sao, hãy không ngừng nghi ngờ và lo lắng đi.
Chỉ khi đó con tin mới có thể sống sót. Nếu cậu phạm sai lầm hay làm trái ý ta chỉ trong một khắc, con tin sẽ quên tên cậu và chết.
Tôi cố gắng ăn hết miếng bít tết khi cố kìm nén ý định muốn bịt tai lại và đứng dậy bỏ đi. Quãng thời gian khủng khiếp này kéo dài cho đến khi tôi uống cạn ly rượu và ăn xong đĩa bít tết.
- ----------------------
"Nghỉ ngơi đi nhé, năng lực giả Han Yi-gyeol."
Sau bữa tối, Samael đưa tôi đến một căn phòng mới mà không có Edward. Không như căn phòng trống trước đó, trong phòng này có một cái giường, một phòng tắm và một cái bàn màu trắng.
"Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Samael cúi đầu giễu cợt và đẩy tôi vào phòng trước khi đóng cửa lại và rời đi. Tôi đứng ngây ra một lúc, không chịu nổi cơn buồn nôn đang dâng lên, liền vội vã chạy vào phòng tắm.
"Uugh, rgh...!"
Tất cả những thứ tôi ăn đều trào ngược ra ngoài khi tôi nôn xuống bồn cầu. Da gà nổi lên toàn thân, từ đầu đến chân tôi đều lạnh toát. Sau khi tống hết những thứ trong bụng ra ngoài, tôi loạng choạng vặn vòi nước trong bồn.
"Haa..."
Khuôn mặt Han Yi-gyeol phản chiếu trên tấm gương trông thật khốn khổ. Làn da nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Mặc dù vừa mới nôn xong nhưng tôi vẫn cảm thấy cơn buồn nôn chưa dứt. Tôi nhìn xuống hai cổ tay bị trói của mình.
Năng lực của tôi... Vẫn không hoạt động.
Quả nhiên, loại thuốc bị ép uống lúc đó là một vật phẩm màn chắn rất mạnh. Tôi thở dài.
Tình huống này thật tồi tệ— tôi không thể sử dụng năng lực của mình và thậm chí còn bị tách ra khỏi Edward. Samael nên ở cạnh tôi, ngay cả khi có bị giết thì ít nhất hắn ta sẽ không động tay đến Edward...
Tôi súc miệng và rửa mặt rồi đi thẳng ra cửa. Tôi thử vặn tay nắm cửa, tiếng lạch cạch vang lên như thể đã bị khóa.
Tôi nên làm gì đây? Tôi mở tất cả các ngăn kéo kiểm tra, nhưng tất thảy đều chẳng có gì. Tôi đau đầu, bất lực nhìn chằm chằm vào căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc giường và phòng tắm.
Tôi rất lo cho Edward, nhưng tôi không thể phá cửa và gây náo loạn được. Tôi cắn môi và bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"..."
Lúc đó, bộ bàn ghế lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi nhìn chằm chằm chiếc ghế một lúc, rồi quay vào lại phòng tắm.