Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 124: Thời khắc nguy cấp(4)



Tôi tự hỏi thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, khi đang bị nhốt trong một căn phòng không lấy một ô cửa sổ hay đồng hồ này. Tôi ngẩng đầu dậy khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa.

Nó nghe hoàn toàn khác tiếng bước chân dài rộng của Samael. Có vẻ như có ai khác ngoài Samael đang tiến đến căn phòng này.

Lạch cạch.

Ngay khi cửa được mở và cánh cửa từ từ mở ra. Tôi căng thẳng bỏ tay vào trong túi quần, đầu ngón tay chạm vào một vật cứng ở bên trong.

Người vừa đến là một gã đàn ông cường tráng đeo mặt nạ đen. Hắn nhắm chừng cao khoảng hai mét. Gã đàn ông bước vào mà chẳng thèm đóng cửa lại.

Đó có phải là loại ổ khóa chỉ có thể mở được từ bên ngoài không? Tôi giữ bình tĩnh, chầm chậm quan sát và tạo khoảng cách với gã đàn ông đó.

Gã bước tới mà chẳng đoái hoài nhìn tôi khi đặt quần áo và khăn tắm lên chiếc bàn cạnh giường ngủ. Khoảng cách giữa gã đàn ông và cách cửa là khoảng mười bước chân.

Áp sát lưng vào tường, tôi từ từ di chuyển theo hướng hình tam giác. Giữa tôi, gã đàn ông và cánh cửa.

Gã đàn ông nhận thấy động thái của tôi liền đặt quần áo và khăn tắm xuống bàn, đứng thẳng lên nhìn tôi. Sự căng thẳng đổ ập xuống cả hai trong bầu không khí im lặng đến rợn người.

Tôi có thể làm được không?

Dựa trên thực tế, khả năng cao là sẽ thất bại. Dù tôi có chạy nhanh đến đâu, tôi vẫn nằm ở thế bất lợi vì chúng tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ và cả hai tay lẫn cổ của tôi đều bị trói.

Nhưng tôi vẫn sẽ làm vậy. Hiện giờ, dù có mất bao nhiêu thời gian, cách tốt nhất là vẫn nên hạ gục hắn ta rồi trốn khỏi đây.

Bàn tay dưới ống tay áo sơ mi trắng của hắn có kích thước to bằng cả khuôn mặt tôi. Tôi chầm chậm chớp mắt, một lần nữa cảm nhận rõ sự khác biệt về thể chất giữa chúng tôi khi so bàn tay to dày, rắn chắc như cái vung nồi của hắn. Và cả...

"...!"

Ngay lập tức, tôi chạy thẳng ra phía cánh cửa. Trước động thái nhanh như cắt của tôi, gã đàn ông phả ra hơi thở gấp gáp đằng sau chiếc mặt nạ rồi lao về phía tôi. Đứng ở trước gã đàn ông đang che chắn cánh cửa phía sau, tôi gần như không thể tránh khỏi cánh tay to lớn chuẩn bị vung xuống của hắn.



"Hực!"

Đòn tấn công của hắn ngay lập tức nhắm thẳng vào cổ tôi, cố để tóm lấy được sợi dây bằng da đang buộc quanh cổ tôi. Tôi né được cú bắt ấy, nhưng đầu dây xích dài ngoằng ngoẵng lại mắc dưới chân hắn.

Bị mất thăng bằng, tôi loạng choạng rút thứ tôi đã giấu dưới túi ra và vung một đường. Một đường dao sắc bén, xé toạc vai của đối phương. May thay, sợi dây xích bị chân gã đàn ông giẫm lên đã được thả ra.

Đó là mảnh gương vỡ tôi kiếm được bằng cách dùng ghế đập vào tấm gương. Tôi không muốn sử dụng nó nếu không phải là tình huống bắt buộc, nhưng nếu tôi cần phản công gấp gáp thế này thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc phải xuống tay.

Gã đàn ông nhìn thấy mảnh gương trong tay tôi thì không ngừng lắc đầu và phát ra những tiếng đầy đe dọa. Vì tôi cứ vậy mà cầm lấy nó nên lòng bàn tay tôi cũng bị cứa rách. Máu chảy ra đầy tay, dấy lên một cảm giác đau nhói.

Thật áp lực khi đối đầu với kẻ đang bị Samael điều khiển. Tôi liếm đôi môi khô khốc và nhếch miệng cười.

"Tới đây đi. Sợ rồi sao?"

Gã đàn ông khịt mũi trước lời nói của tôi và lao tới. Chuyển động của hắn khá nhanh so với cơ thể to lớn của hắn. Cẩn thận không để hắn giẫm lên dây xích lần nữa, tôi cúi người xuống và vung mảnh gương qua bàn tay đang lao tới của hắn.

Mảnh gương cứa qua cổ hắn, máu đồng thời bắn ra cùng với tiếng hét trong đau đớn của hắn. Thế này vẫn chưa đủ, nếu muốn hạ gục hắn tôi phải khiến cho hắn không thể di chuyển mà chẳng cần tước đi mạng sống của hắn.

Vụt.

Cánh tay của gã đàn ông vung loạn xạ. Nó nhanh nhưng dễ nhận thấy, tôi vẫn có thể dễ dàng né được. Nhắm vào sơ hở ấy, tôi liền đâm mạnh mảnh gương vào đùi của hắn.

"Kuaaargh!"

Máu bắn ra ngay khi tôi rút mảnh gương khỏi chân hắn. Chớp lấy thời cơ gã đàn ông vẫn còn đang loạng choạng, tôi nhanh chóng đâm mảnh gương vào bên đùi còn lại của hắn.

Rầm!

Gã đàn ông ngã xuống, không thể trụ vững với hai vết đâm vào đùi. Tôi hít một hơi thật sâu và chầm chậm bước về phía hắn. Khi cắt sợi dây đeo mặt nạ bằng mảnh gương đầy máu, khuôn mặt vô hồn và xa lạ của gã đàn ông hiện ra.

Hắn ta vẫn đang ở trong trạng thái bị kiểm soát tâm trí tương tự như Edward. Như thể có một mệnh lệnh được lập trình sẵn rằng không được để tôi trốn thoát, mặc cho bản thân có bị thương thì hắn vẫn cố gắng đứng dậy.

"Ha..."

Tôi nhìn xuống mảnh gương trong tay, và lau đi mồ hôi chảy xuống cằm. Khi khuôn mặt được phản chiếu trên mảnh gương đẫm máu, tôi mới nhận ra máu đã bắn lên quanh má mình từ lúc nào. Tôi lau mặt bằng chiếc khăn mà gã đàn ông kia mang tới.

Tôi ước mình có một vũ khí tốt hơn.

Tôi đè gã đàn ông đang cố vùng vẫy xuống để kiểm tra xem hắn có món vũ khí nào không, nhưng tiếc là tôi chẳng tìm thấy gì cả. Có vẻ như tôi phải tiếp tục tận dụng mảnh gương này rồi.

"Đây là..."

Thay vì vũ khí, tôi tìm thấy một chiếc tai nghe nhỏ bên tai gã đàn ông. Chắc là có cái này nên hắn có thể nghe được lệnh của Samael từ xa. Nếu vậy, nghĩa là họ không cần phải nhận lệnh trực tiếp từ hắn?

Tôi đã nghi ngờ vì năng lực của hắn tác động được lên hạng S là Kang Seung-geon. Nhưng cũng vì thế mà tôi càng chắc chắn hơn hắn thực sự là một hạng SS.

Thế thì, khả năng cao là kẻ múa rối kia cũng là hạng SS. Chuyện này tệ thật. Tôi tặc lưỡi và lấy chiếc tai nghe.

Vì không có thiết bị hay đầu dẫn nào khác, nó có vẻ là một vật phẩm được tạo ra cho mục đích này. Tôi đeo nó vào tai để đề phòng. Với cái này, tôi có thể nghe thấy mệnh lệnh của Samael thông qua nó.

Lấy được những thứ cần thiết từ trên người gã đàn ông, tôi cầm mảnh gương giấu trong tay rồi rời khỏi phòng.

Không có một bóng người trong hành lang dài trắng xóa. Nhớ lại những gì đã trải qua, tôi dần hình dung ra được căn phòng của Edward đang ở đâu.

Phòng thứ bảy ở tầng một.

Ngay trước khi tôi bất tỉnh, Samael ra lệnh đưa tôi và Edward đến đó. Nếu kể từ lúc đó Edward không bị đưa đến phòng khác, thì cậu ta vẫn sẽ ở căn phòng đó.

Tôi nên thử đi tìm cầu thang trước. Tôi thở dài rồi đi xuống hành lang khi nhìn xung quanh, và thấy những vị khách đi qua đi lại. Nó trông như một cái khách sạn vậy. Tôi bước đi cẩn thận để không bị phát hiện, bỗng phía bên kia phát ra một tiếng thét đến chói tai.

Tôi nhanh chóng nép mình vào tường rồi ngó qua. Tôi thấy một vụ ẩu đả tại cầu thang, nơi cuối dãy hành lang.

Kia là cầu thang đi xuống. Thật may là tôi đã tìm thấy nó đúng như kế hoạch, nhưng tôi phải băng qua những kẻ đó để đi xuống. Có ba người đàn ông mang ngoại hình trung bình hơn so với cái người đến phòng tôi, nhưng một mình tôi không thể xử lý được nhiều người như vậy.

Tôi nuốt nước bọt, cố nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Đột nhiên, có một người phụ nữ với mái tóc dài rối bù bước ra từ cánh cửa ngay sau bọn họ. Ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ta liền hét toáng lên.

"Kyaaak!"

Một tiếng hét khô khan, khàn đặc không giống con người vang lên. Nghe thấy tiếng hét, những tên đàn ông đứng trước cầu thang đồng loạt quay sang nhìn tôi.

"Chậc...!"

Tình thế nguy cấp. Tôi vội đứng dậy định chạy xuống cầu thang thì bị một bàn tay gầy guộc với móng tay dài túm chặt sau đầu.

Tôi nghiến răng trong đau đớn và vung mảnh gương ra phía sau.

Kyaaak!

Mảnh gương sượt qua sống mũi của ả, khiến cô ả lùi bước và buông tay khỏi đầu tôi— Nhưng cùng lúc đó, một tên đàn ông đã thu hẹp khoảng cách và vung nắm đấm tới.

Rầm!

"Hực!"

Cú va đập khiến đầu tôi bị đập mạnh vào tường, tầm nhìn chao đảo làm chiếc tai nghe đang đeo bị văng ra khỏi tai. Tôi choáng váng, chưa kịp định thần thì lại bị đá một cú. Những tiếng chửi rửa, gào thét khủng bố cứ thế mà ném ra.

Tôi nâng cổ tay bị trói lên, che chắn trước mặt rồi đá vào chân gã đàn ông đang đứng phía trước.

"Kuaaargh!"

Khi hắn ngã xuống, tôi vội vàng luồn lách qua khoảng trống đó và đâm mảng gương vào vai tên bên cạnh.

"Thằng chó!"

"Giết nó!"

Ai đó kéo lấy sợi xích, khiến cả người tôi ngã về phía trước. Gã đàn ông thứ ba khá ít thương tích, mạnh bạo túm lấy tóc tôi và đập đầu tôi vào tường hai lần liên tiếp. Hực, đầu tôi ong ong, tôi thoáng chốc đã ngất đi.

Tay nắm chặt mảnh gương như thể là chiếc phao cứu sinh, tôi dùng hết sức ghì vào cánh tay đang nắm lấy đầu mình. Máu ứa ra từ vết rạch sâu trên mu bàn tay của gã đàn ông.

"Hrgh—hh...!"

Tôi cố gắng trốn thoát thật nhanh, nhưng ai đó đã nắm lấy vai tôi và ném tôi ngã xuống sàn hành lang. Ba tên đàn ông và một ả phụ nữ. Với cổ và tay bị trói, không cách nào tôi có thể thoát ra được. Họ đánh mất lý trí, chỉ còn lại bản năng tàn bạo vốn có, như những con thú hoang dồn con mồi vào đường cùng.

Ống chân tôi bị ghìm xuống đau nhói. Tôi vung mảnh gương về phía hắn đe dọa để khiến hắn sợ hãi, nhưng những thứ như hăm dọa không có tác dụng với những kẻ không biết sợ. Khi tôi tìm cách trốn thoát, những nắm đấm lại tiếp tục giáng xuống mặt tôi.

"Hực..."

Khoang miệng tôi dường như đã bị rách. Tôi có thể nhận thấy rõ mùi vị của máu cùng với cơn đau buốt tột cùng trong khoang miệng. Tôi cố gắng đứng dậy, mặc kệ cơn buồn nôn và tầm nhìn mịt mờ như say xe.

May thay, tôi vẫn giữ tỉnh táo và cố gắng phản công bằng mảnh gương chưa vụt khỏi tay, nhưng đột nhiên tòa nhà rung chuyển dữ dội.

Rầm ầm!

Sau đó, những kẻ đang vung nắm đấm với gương mặt méo mó liền ngừng chuyển động như một cỗ máy hỏng. Tất cả các cơ trên mặt chúng đều giãn ra như thể đang bị thôi miên. Tôi tìm được tai nghe trên sàn và đeo nó lại, trong tai nghe có một giọng nói quen thuộc đang phát ra.

[Có khách đang đến.]

"...!"

Là giọng của Samael. Tôi chạm vào tai nghe, cảm nhận cơn chấn động dữ dội trên sàn nhà.

[Tập trung ở tầng một.]

Ngay khi mệnh lệnh được đưa ra, bốn người trước mặt tôi đi vào căn phòng gần đó, đeo mặt nạ lên và đi xuống cầu thang. Tất cả động tác của bọn chúng đều như một, tựa những món đồ chơi được sản xuất ra khỏi nhà máy.

Bzzz!

"Hực...!"

Chiếc tai nghe nóng dần lên cùng với các tia lửa bắn ra từ nó. Chắc nó đã bị hỏng khi va đập xuống sàn. Tôi tháo chiếc tai nghe đã hỏng xuống và nhìn xung quanh.

Có vẻ tất cả đều đã đến chỗ của Samael, tôi liền đi về phía cầu thang. Mắt cá chân bên phải của tôi nhói lên sau mỗi bước đi, có lẽ là dư âm trận đánh nhau vừa rồi, tôi mặc kệ nó và bước tiếp.

Hiện giờ đang không có ai ở đây, nên nó là một cơ hội tốt. Tôi phải đi tìm Edward càng sớm càng tốt. Nếu tôi tìm được cậu ta, có thể chúng tôi sẽ cùng tìm lối ra và trốn thoát.

Tôi khập khiễng đi xuống cầu thang, vẫn đề cao cảnh giác vì có thể sẽ bị tấn công bất ngờ.