Vốn dĩ thời gian học bình thường đối với Dương Nguyệt An đã trôi qua rất chậm rồi, giờ học với cái bụng rỗng tuếch này thời gian trôi lại càng chậm hơn.
Thật vất vả mới chời được tới giờ về, Dương Nguyệt An như dùng hết sức lực còn lại của mình để đi về nhà. Đoạn đường vốn dĩ phải đi hai mươi phút nay bị bước chân gấp gáp của cô rút gọn còn khoảng mười năm phút.
Phải nói, đói cũng làm người ta có thêm sức mạnh.
Khi về tới nhà, điều đầu tiên Dương Nguyệt An làm sau khi tháo đôi giày không phải là đeo dép trong nhà hay tháo cặp mà là lao tới tủ lạnh. May thay cái tủ lạnh tuy không có nhiều đồ nhưng vẫn có thứ để cô chống đói: một quả táo. Như vậy với Nguyệt An là đủ rồi, còn hơn là tiếp tục làm bạn với cái bụng đói meo này, cùng nó nấu cơm.
Sau khi nấu và ăn no nê, lấp đầy cái bụng kêu gào từ sáng tới giờ, Dương Nguyệt An cuối cùng cũng có thời gian nghĩ về dự định sắp tới.
Công việc cũ đã mất, cần tìm một công việc mới là điều hiển nhiên. Bây giờ tuy tìm một công việc bán thời gian không khó, nhưng cái khó là bề ngoài của nguyên chủ hiện tại có vẻ không phù hợp với những công việc dễ tìm.
Công việc trước đó nguyên chủ được nhận là do ông chủ là bạn của bố mẹ cô ấy, lại thêm ông ấy cũng thương cho hoàn cảnh nguyên chủ nên ngoài việc nhận nguyên chủ, cho cô ấy làm công việc nhẹ nhàng thì con trả nguyên chủ mức lương đủ để đóng học phí và tiêu xài tiết kiệm.
Còn bây giờ, Dương Nguyệt An dĩ nhiên sẽ không có đãi ngộ như vậy, khả năng cô phải làm nhiều hơn một công việc là rất lớn. Điều này vốn nằm trong suy đoán của cô nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Về việc học hành, thật ra lại là một vấn đề lớn với Dương Nguyệt An. Đời trước, khi cô học đại học mới bắt đầu đi làm thêm, lúc đó thì thời gian khá dư giả. Ngoài giờ làm thêm thì vẫn linh động được thời gian trong ngày để học, tuy học không phải xuất sắc nhưng cô cũng thuận lợi tốt nghiệp.
Còn nguyên chủ hiện tại vẫn còn học lớp 11, thời gian ban ngày đều ở trên trường, tối làm thêm một công việc cũng chưa chắc có nhiều thời gian học, huống chi giờ hoàn cảnh yêu cầu không chỉ là một công việc.
Trong trường cũng có nhiều học sinh đi làm thêm, nhưng đại đa số mọi người đều có thành tích tốt hoặc rất tốt, đi làm thêm vốn dĩ không ảnh hưởng tới việc học của họ.
Nguyên chủ lại khác, cô ấy vốn dĩ là "trường hợp đặc biệt" được tác giả đặt cách học ở ngôi trường này. Vốn dĩ thành tích không được tốt lắm, cũng phải cố gắng rất nhiều mới bảo trì thành tích ở tầm trung.
Nếu bây giờ Dương Nguyệt An bỏ bê, không đặt tâm tư hay giành thời gian cho việc học thì thành tích của nguyên chủ vốn rất khó khắn mới ổn định được sẽ giảm dần đều.
Như vậy tuyệt đối không được! Nếu việc này xảy ra, lương tâm của cô có vứt cho chó gặm cũng không xứng.
Tuy không biết tại sao mình xuyên tới đây, nhưng cho dù là vô tình thì sự thật là cô đang chiếm thân thể nguyên chủ, không có lí nào lại bỏ mặc tất cả.
Không phải Dương Nguyệt An không nghĩ cách trở về, nhưng cách nào cũng bất khả thi. Vậy nên đối với cuộc sống của nguyên chủ, cô vẫn phải tiếp tục, chịu trách nhiệm.
Có lẽ cần phải tranh thủ giờ ra chơi trên lớp để làm bài tập, hơn nữa từ giờ trên lớp cô cũng cần phải nghiêm túc nghe giảng hơn. Tối lại thức khuya thêm một chút hoặc sáng lại dậy sớm hơn một tí, linh động thời gian cho hợp lí.
Dương Nguyệt An cô cho dù đời trước cũng chưa từng quyết tâm học hành như thế này. Nhưng bây giờ cô cần cưỡng ép mình cố gắng học, nếu không cô thấy rất có lỗi với nguyên chủ. Chỉ hi vọng khi nào đó, mọi thứ trở về vị trí của nó, nguyên chủ không trách cái người chiếm thân thể mình.
Nghĩ ngẫm vậy thôi mà cũng tốn nhiều thời gian. Đồng hò đã điểm 7h45'. Đắn đo một lúc, Dương Nguyệt An vẫn quyết định ra ngoài tìm việc bây giờ. Nghĩ ngẫm, cô vẫn cầm tiền ra ngoài để cắt tóc trước.
Ngoại nguyên chủ vốn không xấu, chỉ là tóc tai không được gọn gàng, tính cách ngoài ít nói thì vẫn là ít nói nên nhìn vào trông không giống người có thể làm những công việc cần một cái miệng nhanh nhau. Mà hầu hết bây giờ, công việc nào cũng đều cần cái đó.
Thật ra đời trước cô cũng giống nguyên chủ, sau một thời gian chật vật không tìm được việc làm thêm, có người chỉ điểm cô mới nhận ra mình cần thay đổi, cũng cần biết nói năng, nhanh miệng hơn nữa.
Như vậy, Dương Nguyệt An cô cũng từng là một người khá khéo miệng, luôn cười đúng tiêu chuẩn của người làm dịch vụ trong một thời gian, nhưng đó là do hoàn cảnh bắt buộc. Cho đến khi có công việc văn phòng ổn định, cô mới dần trở lại làm chính mình-một con người ít nói.
Còn bây giờ, có lẽ cô cũng cần phải thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ryu: Chăm chỉ của mình là như thế này đây 😂 Bản thân cũng thấy kinh ngạc hết sức:>