Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 394: Chuyện xấu



Tôi nhìn bên trong đống tàn tích đổ nát của nhà họ Lư còn có một cái hố lớn, rồi lại nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nguyên Thần Tịch giống như nhất định phải đi xuống xem thử.

Trong lòng tôi không khỏi hiếu kỳ, hình như anh ta biết bên dưới là cái gì, hơn nữa anh ta vẫn luôn có chuyện gì đó không nói rõ cho chúng tôi biết.

Chính là lúc anh ta chui lên từ dưới cái động ở Ngọc Hoàng cung đã nói có người chạy mất nhưng sau đó thì lại không nói người đó là ai!

“Nhìn tôi làm gì?” Nguyên Thần Tịch liếc tôi một cái rồi lại nói với Trường Sinh: “Trông chừng Trương Dương nhà cậu cho tốt vào, bây giờ cô ấy thuộc cấp bảo vật quốc gia rồi, chút xương của Si Vưu trong tay chúng ta cũng chui hết vào cơ thể cô ấy, lỡ như mục đích của những người trong bóng tối kia thực sự là muốn làm Si Vưu sống lại, vậy chúng ta chỉ cần trông cho kỹ Trương Dương nhà cậu thì những người kia sẽ không còn cơ hội xuống tay nữa.”

Tôi lườm Nguyên Thần Tịch, hình như lần này sau khi anh ta tỉnh lại cứ có cảm giác kỳ quái thế nào ấy.

Bực mình nhất là Trường Sinh vậy mà xem lời anh ta nói là thật, kéo chặt lấy tôi không buông, sau đó nghiêm túc gật đầu với Nguyên Thần Tịch.

Lúc này đã có không ít người đứng bên cạnh đều nhìn chúng tôi, có người còn lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Tôi nhìn những đường rào bảo vệ mới được tháo ra, xem ra đám người cục trưởng Cao chỉ thả lỏng cảnh giác mà thôi, tôi kéo Trường Sinh rồi liếc mắt với Nguyên Thần Tịch, cứ đi trước đã.

Nguyên Thần Tịch nhìn qua những người xung quanh rồi chạy lên hai bước, vỗ mạnh vai Trường Sinh, huýt sáo cợt nhả rồi nói: “Đi ăn cơm trước đã, lát nữa gọi điện thoại cho cục trưởng Cao bảo ông ta phái người đến đây xem!”

Mấy người xung quanh nghe thế hai mắt sáng lên, nhìn dáng vẻ cứng rắn của chúng tôi, có lẽ họ cho rằng chúng tôi là cảnh sát, còn có vài tên lưu manh không có ý tốt nhìn tôi rồi cười hi hi.

Tôi vừa nhìn thấy dáng vẻ cười xấu xa của bọn chúng, trái tim như đập lỡ nhịp.

Trong tường nhà họ Lư trước đây có giấu thi thể của những người phụ nữ có rận mu, sau này Yểm có lẽ được giấu dưới tầng nhà họ Lư nhưng bên trong Yểm cũng là mộng xuân, vậy còn bên trong cái đó?

Trong đầu tôi hình như có một sợi dây gắn kết gì đó, nếu như nói Liễu oa tử nuôi rận mu trên người Điền Thái Hoa để lấy được khí âm dương hòa hợp, vậy thì nhà họ Lư nuôi rận mu trên nhiều thi thể như vậy, đến cả mẹ ruột mình cũng dùng để nuôi nhưng sao không thấy anh ta lấy được chút khí âm dương hòa hợp nào nhỉ?

Vậy người phụ nữ được dùng để nuôi rận mu kia rốt cuộc được dùng để làm gì?

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kéo mạnh Trường Sinh, dùng biểu cảm ôn hòa để cười nhẹ nhàng với những tên lưu manh kia, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước, nói muốn bọn chúng tìm cho tôi chỗ nào đó ăn cơm, mấy người chúng tôi không quen thuộc chỗ này.

Lúc đầu Trường Sinh còn thấy lạ nhưng sau khi tôi liên tục nháy măts ra hiệu, cậu ấy cũng chỉ đành phối hợp.

Mấy tên lưu manh này ban đầu móc nối với mấy cô gái trẻ, ở cổng trường học mở sạp nhỏ bán chút hoa quả hay là chút đồ lặt vặt, thuê phòng với giá cao của mấy chủ nhà vô lương tâm ở cạnh cầu Tam Kiều.

Lúc này nghe chúng tôi nói muốn tìm chỗ ăn uống, lại còn có ý mời bọn chúng ăn cùng, ỷ vào đám bọn chúng cũng có không ít người nên chúng nhìn nhau rồi lập tức đồng ý.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi quay sang gọi Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch, thì thấy một dòng khí đen quanh quẩn trên tay Trường Sinh, đất cát dưới chân cũng hơi rung động, nghe thấy tiếng tôi gọi, cậu ấy nở nụ cười dịu dàng với tôi sau đó đưa mắt nhìn Nguyên Thần Tịch rồi rời đi.

Nhìn dáng vẻ giống như đã có kế hoạch từ trước của Nguyên Thần Tịch, tôi biết hai tên này đã làm gì đó sau lưng tôi rồi nhưng những tên lưu manh kia còn ở đây, tôi cũng không tiện hỏi, chỉ có thể mặc kệ mấy tên lưu manh ấy đi tìm một quán ăn.

Kết quả bình thường những tên kia hay qua lại gần đây, quán ăn nào chúng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chúng thực sự tìm cho chúng tôi một quán cao cấp.

Dù sao thì nhà sư thúc cũng không thiếu tiền, Nguyên Thần Tịch không thể dùng tiền của nhà họ Nguyên còn tôi thì chẳng có chút áp lực nào, chỉ cần ném thực đơn cho mấy tên lưu manh để chúng tự chọn món.

Mấy tên kia cười ha hả, lấy thực đơn rồi gọi, chúng còn không ngừng nói với chúng tôi món nào ngon, có lẽ bình thường chúng đều muốn ăn từ lâu rồi.

Gọi món xong, tôi cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi gần nhà họ Lư có phải phát hiện ra chuyện gì đó kỳ lạ hay không?

Mấy tên lưu manh kia đến đây ăn cơm là đã tính trước được chúng tôi sẽ hỏi chuyện này, không nói hai lời mà đáp lại luôn.

Chúng nói phòng của nhà họ Lư thực sự tà môn, mấy căn phòng đều đột nhiên đổ sụp xuống, sau đó cảnh sát đào được từ bên trong ra rất nhiều thi thể, lại còn không cho người ta xem.

Hơn nữa nửa đêm còn có tiếng lạch cạch vang vọng, hình như có thứ gì đó muốn bò ra khỏi đó.

Tà môn nhất là chỉ cần có phụ nữ đi qua trước những căn phòng đổ nhà họ Lư ấy sẽ không nhịn được mà làm mấy chuyện mất mặt.

Nói đến đây, những tên lưu manh kia không ngừng nhìn tôi, ánh mắt sáng lên giống như đang đợi tôi làm mấy chuyện mất mặt đó.

“Khụ!” Trường Sinh trợn mắt nhìn bọn chúng, sau đó cười ha hả: “Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?”

“Từ cái đêm nhà họ Lư bị sụp đổ, những người đến hóng chuyện cũng có không ít, già trẻ trai gái có đủ cả, chỉ là phụ nữ thì đều sẽ ha ha!” Trong đó một tên lưu manh tóc nhuộm đỏ, híp mắt cực kỳ hưởng thụ: “Nếu như không tin, các người có thể đến bên cạnh hỏi thử, người nhìn thấy chuyện đó không ít đâu! Trong học viện có một vài em gái không tin tà quỷ, hẹn nhau đến đó thử, kết quả đều cởi…”

“Được rồi!” Tôi nhìn biểu cảm cùng với động tác của tóc đỏ, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh tởm, tôi trợn mắt nhìn bọn chúng: “Ngoại trừ thấy người ta làm chuyện xấu mặt ra, các người không nghe thấy chuyện gì khác nữa sao?”

“Không có!” Tóc đỏ uống một ngụm nước sau đó lớn tiếng nói: “Nhà họ Lư rất giàu có, tiền nhiều nhưng bây giờ thực sự không còn nhiều người nữa, họ hàng thân thích còn lại cũng chỉ có đứa cháu đang làm quản lý cho nhà anh ta, mấy ngày trước cũng đến đây một chuyến, đứng trước căn phòng sập xuống rất lâu, nói còn phải tìm thứ gì đó bên trong!”

“Quản lý Lư?” Não tôi co rút, trước mắt lập tức hiện lên dáng vẻ quản lý Lư đau lòng ôm Mao Phán ngồi trước sân nhà họ Đinh cầu xin sư thúc tôi ra tay giúp đỡ.

Sau đó đầu bếp Ngụy ra tay cứu Mao Phán? Không phải nói không cứu quản lý Lư sao? Sao anh ta vẫn còn sống?

Lúc này đồ ăn cũng được mang lên, mấy tên lưu manh giống như được phá khỏi lệ nhịn ăn, lao vào tranh giành với nhau.

Tôi nhìn cả hai người Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch đều không có khẩu vị ăn uống, xua tay rồi nói: “Vậy phía trước phòng ở nhà họ Lư không phát hiện ra cổ hay thứ đồ dơ bẩn gì khác sao?”

“Cao thủ cổ thuật có đến nhưng không để lại thứ gì!” Trường Sinh cũng nhíu mày, trong mắt đều là sự khó hiểu: “Những người phụ nữ kia vừa đến nhà họ Lư là bắt đầu làm chuyện mất mặt nhưng rận mu thì không thể rời xa cơ thể con người, mà Yểm cũng ở cạnh đám người đội trưởng Triển, chắc chắn sẽ không cảm thấy buồn chán đến mức ra tay với những cô gái không liên quan, cô nói xem những người đó trúng phải thứ gì?”

“Là khí!” Nguyên Thần Tịch nhìn tướng ăn khó coi của đám lưu manh, trầm giọng nói: “Là *** khí mà Yểm đã để lại!”

“Anh biết à?” Đến bây giờ tôi vẫn còn bận tâm đến lời Nguyên Thần Tịch trêu chọc tôi là bảo vật quốc gia vừa nãy, tôi nhìn anh ta hỏi: “Là khí gì, anh thử qua rồi à?”

“Thử thì chưa thử bao giờ, nhưng nhìn thì biết thôi!” Ánh mắt Nguyên Thần Tịch đờ ra, sau đó chạy ra ngoài.

Tôi cũng muốn nhìn xem Nguyên Thần Tịch làm thế nào để chứng minh những người phụ nữ làm chuyện mất mặt ở trước nhà họ Lư là bởi vì trúng phải *** khí, nhưng chân còn chưa bước ra cửa tiệm, hai tiểu thư tiếp tân mặc sườn xám xanh đen đã cản tôi lại: “Mời vị tiểu thư này thanh toán rồi hẵng đi!”

“Sao cơ?” Tôi nhìn đám lưu manh còn tranh nhau ăn trong phòng, hiếu kỳ hỏi: “Sao cô biết là tôi thanh toán?”

“Mấy tên kia chúng tôi đều quen!” Một người nhìn có vẻ làm tiếp tân đã nhiều năm, nhìn tôi cười khó xử, sau đó nói: “Mấy người này đến đây là để ăn chùa, mời tiểu thư này thanh toán giúp, nếu không chúng tôi cũng không dễ giải thích!”

Tôi gật đầu, cũng không tính quỵt chút tiền này nhưng vừa đưa tay vào ba lô, vậy mà lại không thấy ví tiền đâu!

Không có ví tiền!

Lúc này tôi mới nhớ ra, lần trước lúc tôi dùng tiền đã không biết là khi nào nữa, mọi khi đều là sư thúc trả tiền!

Khuôn mặt còn mang nụ cười nhạt của chị gái tiếp tân lập tức dài ra, đôi mắt ban đầu vừa to vừa sáng cũng híp lại, chỉ thấy hàng lông mi dài được chuốt mascara.

Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch hai tên này thấy tôi còn chưa đi đều quay lại cứu cánh, kết quả cũng đều không có tiền lúc này mấy tên lưu manh kia phát hiện ra có gì đó không đúng, la hét chúng tôi làm cảnh sát nhân dân mà lại muốn ăn cướp.

Trong lòng tôi thầm mặc niệm mấy lời xin lỗi cục trưởng Cao, sau đó tôi lấy điện thoại ra muốn gọi cho giám đốc Đinh để ông ấy phái người đến đưa chúng tôi chút tiền, thấy ngày càng nhiều người trong quán ăn đang nhìn chúng tôi, thực sự không thể nói là dễ chịu được.

Vừa lấy điện thoại ra, vừa giả vờ không có chuyện gì nhìn xung quanh một lượt, tôi phát hiện ra phía sau quầy thu ngân có treo văn hóa doanh nghiệp của công ty, người mập ở chính giữa bức ảnh chính là Chu Tiêu, Chu mập.

Tôi vừa nhìn thấy vậy đã vui lên, tắt cuộc điện thoại vốn định gọi cho giám đốc Đinh, tôi chuyển sang gọi điện thoại cho Chu Tiêu.

Ông già này vừa nghe thấy tôi ăn cơm trong quán nhà ông ta mà không có tiền trả, ông ta vậy mà không hủy hóa đơn cho bọn tôi trước mà lại bảo tôi đứng trước cửa tiệm chờ.

Tôi còn muốn nói thêm một câu nhưng ông già này lại tắt máy mất rồi.

Tôi đưa điện thoại cho nhân viên bảo vệ đang vây quanh rồi nói tôi đã gọi điện thoại cho giám đốc Chu của bọn họ nhưng người ta nào có tin, trực tiếp mời chúng tôi quay lại, nói bao giờ có người đến thanh toán thì mới được rời đi.

Nói thực lòng, ba người chúng tôi ăn mặc cũng không tệ, sao lại không tin chúng tôi là người tốt chứ? Hơn nữa những tên lưu manh kia không phải đã nói chúng tôi là cảnh sát nhân dân sao?

“Khụ!” Chị gái tiếp tân kia nhìn qua đỉnh đầu của ba chúng tôi, ngại ngùng nói: “Làm phiền ba vị ngồi đợi một lát!”

Tôi xoa đầu, trọc lóc trơ trọi, tôi đã quên mất chi tiết này!

Ba cái đầu trọc!

Trước vô số ánh mắt hóng trò vui còn có cả ánh mắt coi thường bên cạnh, chúng tôi chỉ đành quay về ngồi lại.

Trong lòng tôi đã bắt đầu hỏi thăm người vợ chưa từng gặp mặt của Chu Tiêu và người mẹ chết thảm của ông ta rồi.

May mà lão già này đến cũng nhanh, vừa vào cửa đã gào lên hỏi tôi ở đâu, chị gái tiếp tân cũng bị dọa, cho rằng các cô ấy còn chưa xử lý xong bọn ăn cướp chúng tôi thì ông chủ đã đến rồi nên các cô ấy vội vàng dẫn ông ta vào.

Mấy tên lưu manh kia lập tức hú lên chuẩn bị xem trò hề của bọn tôi.

Kết quả lão già này vừa vào, cũng không quan tâm đến nhân viên bên cạnh, ông ta quỳ thẳng xuống trước mặt tôi: “Trương Dương, cháu với Chu Lượng là bạn học nhiều năm như thế, cháu nhất định phải cứu nó!”