Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 395: Thuê gái



Tôi sững sờ trước hành động quỳ gối của Chu Tiêu, nhiều người như thế, ông ta lại quỳ xuống mặt tôi trước mặt các nhân viên, như này là không để lại nấc thang cho cả tôi và ông ta cùng bước xuống rồi.

“Hừ!” Nguyên Thần Tịch hừ lạnh một tiếng, chỉ hai chị gái tiếp tân sau lưng Chu Tiêu nói: “Còn không mau đỡ giám đốc Chu của các cô đứng dậy!”

“Đừng!” Chu Tiêu trợn mắt với hai người họ rồi lập tức quay đầu nhìn tôi: “Dương Dương, nhiều năm như thế chú Chu chưa bao giờ cầu xin cháu, cháu xem chú Chu chăm sóc mọi người nhiều năm như thế rồi, cháu cứu Chu Lượng đi! Bây giờ thằng bé… bây giờ…”

Tôi thấy Chu Tiêu nói không ra lời nữa, vội vàng đỡ ông ta dậy trước để ông ta tìm một chỗ không có người rồi nói tiếp.

“Không phải đã nói rồi sao?” Nguyên Thần Tịch nhìn Chu Tiêu, cực kỳ mất hứng: “Chuyện của chúng tôi cũng còn đang rất gấp đây này!”

Tôi nhìn sắc trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển sang màu vàng rồi, tôi kéo Chu Tiêu ra ngoài: “Hay là chú cứ quay về trước đã, ngày mai chú dẫn theo Chu Lượng đến nhà họ Đinh tìm bọn cháu nhé!”

Nhưng Chu Tiêu kéo chặt tôi không buông, nói thẳng Chu Lượng không ổn rồi, muốn chúng tôi nhất định phải cứu cậu ta nhưng hỏi ông ta Chu Lượng xảy ra chuyện gì rồi, ông ta mở miệng lại không nói gì, chỉ bảo chúng tôi cứ đến nhà họ Chu là sẽ biết.

Tôi thực sự không thể kéo được ông ta ra, hơn nữa đúng là Chu Tiêu cũng giúp chúng tôi không ít, lúc chúng tôi ở bên ngoài gặp phải chuyện giám đốc Đinh không tiện ra mặt thì đều là do ông ta giải quyết, ví dụ như chuyện chúng tôi vào học cấp ba, còn có chuyện chăm sóc bà Trần nữa.

“Đợi lát nữa chú đi đến bên ngoài nhà họ Lư với bọn tôi để xem thử, sau đó tối muộn, chúng tôi sẽ đi gặp Chu Lượng với chú!” Trường Sinh cũng không chịu được việc bị người ta trực tiếp nhìn như thế, cậu thỏa hiệp với Chu Tiêu.

Chu Tiêu không thể không đồng ý, ông ta lập tức kéo chúng tôi đi đến chỗ nhà họ Lư.

Đám lưu manh kia thực sự không ngờ tới chúng tôi quen biết Chu Tiêu thật, bọn chúng lại đưa thuốc lá cho Chu Tiêu nhưng bị bảo vệ quán ăn đuổi đi.

Nguyên Thần Tịch nói phải đi chuẩn bị, lấy một khoản tiền lớn từ chỗ quầy thu ngân của quán ăn rồi để chúng tôi đến bên cạnh nhà họ Lư xem thử trước, anh ta sẽ lập tức đến ngay.

Tôi nghĩ nếu đã phải đi một đoạn đường, chi bằng dứt khoát nhân lúc bên cạnh không có người để Chu Tiêu nói xem rốt cuộc thì Chu Lượng bị làm sao?

Nhưng Chu Tiêu kiểu gì cũng không mở miệng, cắn chặt môi: “Cái này không dễ nói, cháu đi xem thì sẽ biết thôi! Xem thì chắc chắn sẽ biết!”

Tôi thấy không thể làm ông ấy lay động nên cùng Trường Sinh đi xem Nguyên Thần Tịch chuẩn bị những gì mà phải trốn chúng tôi.

Lúc này trời đã tối, bên đường các cô gái mặc váy ngắn cũng nhiều lên, họ đi qua chúng tôi tiến đến cạnh Nguyên Thần Tịch, không biết nói cười gì đó.

Nguyên Thần Tịch lập tức rút ra mấy tờ giấy nhét cho các cô gái kia, ban đầu các cô ấy còn không đồng ý, sau đó Nguyên Thần Tịch lại rút ra mấy tờ nữa, những cô gái kia từng người từng người nắm tay nhau, còn lại không phải ôm eo nhau thì là đến kéo Nguyên Thần Tịch rồi đi qua chỗ chúng tôi.

Lúc này nhìn từ phía chính diện, mặt tôi với Trường Sinh lập tức đỏ ửng, vẫn là Chu Tiêu – người từng trải – nhăn mặt cười ha ha với Nguyên Thần Tịch, nói trong khách sạn có phòng nghỉ ngơi, ông ta hỏi Nguyên Thần Tịch có cần không.

“Đến nhà họ Lư!” Nguyên Thần Tịch trừng mắt với tôi và Trường Sinh, ấn một cô gái vào trong lòng Trường Sinh: “Cho cậu cảm nhận một chút!”

“Khụ!” Mùi nước hoa trên người cô gái kia rất nồng, ngửi thoáng qua thôi cũng khiến người ta nghẹt thở, tôi ho một tiếng, lùi về sau vài bước để Trường Sinh có cơ hội thưởng thức hương hoa.

Nhưng Trường Sinh lập tức đẩy cô gái kia ra một bên rồi lại đẩy Chu Tiêu ra, sau đó chạy lại kéo tôi: “Cô không sao chứ? Có phải bị sặc rồi không?”

Nhìn mặt cậu ấy đỏ như mông khỉ, tôi trợn mắt nhìn Nguyên Thần Tịch, mặc dù bây giờ tôi cũng có thể hiểu ra anh ta có âm mưu gì nhưng chuyện như đẩy con gái vào trong lòng Trường Sinh mà anh ta cũng có thể làm ra được, anh ta có gan gánh lấy hậu quả không.

Dọc đường những cô gái kia đều hỏi chúng tôi làm gì, sao lại mang theo một cô gái là tôi đây.

Tôi hiếu kỳ, chẳng lẽ bọn họ chưa nghe đến chuyện của nhà họ Lư sao? Biết chúng tôi đến gần nhà họ Lưu, đêm tối như này mà còn dám đi cùng chúng tôi vậy chứ?

Không hỏi thì không biết, vừa hỏi ra đã bị dọa một trận, trong mấy ngày nay, có rất nhiều người không tin tà ma, thường xuyên thuê các cô gái đến bên cạnh nhà họ Lư xem thử, nói là phải nhìn xem là vị hồ ly đại tiên nào ở trong đó làm phép.

Tôi nghe xong cũng có hứng thú, xem ra những cô gái này không phải sợ không dám đi mà là muốn ở hiện trường biểu diễn nên phải lấy nhiều tiền hơn.

Đến bên cạnh nhà họ Lư, có vài người hiểu ý nhìn mấy em gái trong tay Chu Tiêu với Nguyên Thần Tịch rồi cười tủm tỉm.

Tôi thấy những cô gái bên cạnh mặc áo khoác nam, trong lòng thầm thở phào nhưng trái tim lại đập lên thình thịch một trận.

Nguyên Thần Tịch nói bên cạnh nhà họ Lư có *** khí, vì thế các em gái đến gần mới làm chuyện xấu mặt, chuyện này không làm cho người đến bên cạnh nhà họ Lư ít đi mà ngược lại, tối đến, người đến đây còn khá nhiều?

Có người đang lan truyền chuyện này ra sao?

Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch có lẽ cũng không nghĩ đến tình huống này, nhìn bên cạnh tàn tích nhà họ Lư giống như chiến trường ** ban đêm, mấy chục người phân thành vài tốp bao quanh vài cô gái không ngừng gào thét.

Xe đậu bên cạnh còn bật sáng đèn, ánh sáng mạnh mẽ chiếu đến những cô gái trẻ tuổi đã hoàn toàn không còn nhận thức bị mọi người bao quanh, cơ thể uốn éo giống như cực kỳ khó chịu, lại còn kéo mạnh quần áo của bản thân xuống.

Chỉ một thoáng sau trên cơ thể những cô gái đó chẳng còn lại bao nhiêu vải che, dưới ánh đèn sáng rực, có người còn có thể nhìn thấy trên làn da trắng nõn là những vết cào dài.

“Có lẽ sẽ ngày càng lợi hại hơn!” Nguyên Thần Tịch hít sâu một hơi, thả những cô gái kia ra rồi chậm rãi đẩy họ lên trước, sau đó nhìn Trường Sinh: “Chuẩn bị cho tốt bảo bối của cậu đi!”

“A!” Mấy cô gái kia nhìn Trường Sinh rồi kêu lên, đánh Nguyên Thần Tịch sau đó nũng nịu mắng rồi đòi thêm tiền.

Tôi vừa nghe đã biết lối suy nghĩ của mấy cô gái này không giống chúng tôi, Nguyên Thần Tịch nói bảo bối là những lệ cổ Trường Sinh để lại ở nhà họ Lư lúc trước, còn thứ mà mấy cô gái kia nghĩ đến lại là một chuyện khác.

“Nơi này sao lại trở thành như vậy?” Chu Tiêu cũng thắc mắc, kéo chặt Trường Sinh lại: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

“Đợi những người kia rời đi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Nguyên Thần Tịch cười ha hả sau đó thổi một hơi về phía trước.

“Xì! Xì!”

Đột nhiên những con rắn to như cánh tay từ trong đống tàn tích nhà họ Lư bò ra, đầu rắn quấn lấy một em gái đang uốn éo dưới ánh đèn ô tô.

“A! Rắn! Rắn!”

Những người đang hóng trò vui bị dọa kêu toáng lên, có người còn không quan tâm được đến mấy em gái nữa, vội vàng vắt chân lên mà chạy.

Tôi nhìn những con rắn to kia, chẳng qua chỉ là dùng cổ thuật ép lớn thôi, có lẽ vốn dĩ cũng chỉ to như ngón tay, còn có khả năng là Trường Sinh vừa mới ném ra.

Trước sau không quá năm phút, phía trước tàn tích nhà họ Lưu ban đầu giống như hộp đêm đã chỉ còn lại một đống rác.

“Có rắn, chúng tôi đi trước đây!” Sau đó mấy cô gái theo tôi đến đây nhìn thấy mấy con rắn còn đang uốn éo trên nền đất cũng căng thẳng kéo Nguyên Thần Tịch rồi nói.

“Chúng tôi có cao thủ bắt rắn ở đây!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên quay đầu nhìn mấy em gái kia sau đó chỉ lên đầu bọn họ.

Tôi thấy mấy con trùng to như hạt gạo trên đầu ngón tay Nguyên Thần Tịch nhanh chóng bò lên trán những cô gái kia rồi chui vào trong tai họ.

Sau đó hai mắt mấy em gái kia bắt đầu mơ màng, nhấc chân đi về đống tàn tích của nhà họ Lư.

“Xì!”

Trường Sinh dẫn mấy con rắn lớn bò ra ngoài tránh cho những người hóng chuyện kia quay trở lại.

Tôi sợ Chu Tiêu xảy ra chuyện nên chỉ đành cam chịu kéo ông chủ lớn có số mệnh chiêu gọi ngưu quỷ thần xà này, lại còn phải trông chừng các cô gái kia mà không dám chớp mắt.

“Ừm!”

Đột nhiên cô gái đi đầu tiên hừ một tiếng, sau đó mồ hôi trên mặt đổ ra như mưa, cả người không ngừng run lên.

“Mười hai bước!” Trường Sinh nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn tôi: “Thứ đồ đó nằm cách đây  mười hai bước ở trong đống tàn tích của nhà họ Lư!”

Tôi vội kéo giám đốc Chu lên trước, chóp mũi đột nhiên hơi ngứa, một mùi thơm ngọt lại có vị hơi tanh chui vào trong mũi, sau đó đầu tôi nóng dần lên.

Tôi vậy mà lại nhìn thấy Yểm đáng ra còn đang ở trong túi vải đỏ, lúc này nó đứng cách tôi không xa, ngón tay thon dài giống như quét qua thân thể của những cô gái kia sau đó dùng sức hút đi âm khí của bọn họ.

“Trương Dương!” Trong đáy lòng tôi nghe thấy một tiếng gọi tên của chính mình, sau đó dùng sức kéo cánh tay tôi lại.

Yểm trước mặt không thấy đâu nữa, chỉ là trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương thơm ngọt đó.

Tôi vội kéo Trường Sinh rồi kể cho cậu ấy nghe chuyện vừa rồi, chỉ sợ Yểm căn bản không rời khỏi nơi này hoặc là nói thân thể của Yểm vẫn còn ở đây.

Sợ lại có chuyện xảy ra, tôi để Chu Tiêu vào trong xe đợi chúng tôi, sau đó đưa tay lấy mấy là bùa từ trong ba lô rồi đi tới chỗ những cô gái kia, lúc này tôi lại hít phải thứ gì đó thơm ngọt, hai mắt tôi híp lại giống như có thể nhìn thấy Yểm.

Yểm giống như phải hút thứ gì đó trên người những cô gái kia để duy trì cho bản thân mình, vì thế mới không phát hiện ra những người ngoài cuộc là chúng tôi đây.

Tôi với Trường Sinh chậm rãi tiến lại gần mà Trường Sinh hoàn toàn không nhìn thấy Yểm, nhìn dáng vẻ của người bị Yểm khống chế cậu ấy mới có thể đoán ra nó.

Tôi vừa tiếp cận nó, vừa lên tiếng gọi Nguyên Thần Tịch, nhưng cái tên này chẳng có phản ứng gì, chỉ lạnh mặt nhìn những cô gái kia đang đau khổ rên rỉ.

Mà Yểm cũng ngày càng nóng vội, tay cũng dừng sức túm lấy thân thể của những cô gái kia, thậm chí còn cào vào quần áo khiến chúng bị rách, nhưng cô ta vẫn không có được thứ mình cần nên lại ngẩng đầu hét lên.

Sau đó tôi nhìn thấy hai mắt của Yểm cứ thế rụng xuống, môi, da mặt, toàn bộ đều biến thành dáng vẻ lúc chết của nó.

Dù vậy Yểm vẫn điên cuồng hít khí từ trên người những cô gái kia, máu đỏ thấm ra cả quần áo của những cô gái đó nhưng Yểm lại ngày càng nóng nảy hơn.

Yểm gào lên một tiếng, ngón tay dài ra giống như sắp nổi giận nhưng sau đó bên dưới tàn tích nhà họ Lư lại truyền tới một câu thần chú trầm thấp, giống như đang an ủi Yểm càng ngày càng sốt ruột hơn.

Tôi nghe thấy tiếng niệm chú có hơi quen tai nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đây là giọng của ai, đang niệm thần chú gì.

Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, Yểm giống như đã ổn định lại, hai mắt chậm rãi mọc ra, cái đầu vốn còn đang nhìn chằm chằm những cô gái kia chầm chậm quay ra nhìn tôi sau đó cười nhẹ: “A Lạc, tôi đã đợi cô từ rất lâu rồi! Cô đến với tôi rồi sao?”