Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 410: Bị Trường Sinh cắn



Tôi cố gắng hồi tưởng lại từ khi chúng tôi quen Viên Uy cho đến hiện tại, người có thể chế tạo ra thứ như quái vật đầu người mình rắn này hình như ngoại trừ Nguyên Linh với Trọng Đồng Tử ra thì hình như không còn ai nữa nhỉ?

Mà Trọng Đồng Tử hình như cũng không làm ra được thứ này, quan trọng hơn là Viên Uy giống như bị người ta xử lý trong tối rồi, tất cả mọi người đều bị xử lý hết rồi.

Viên Sĩ Bình với Tịnh Trần đều không có ai sống sót, người kia động thủ vừa nhanh vừa ác độc, tuyệt đối là một nhân vật lợi hại.

Sư thúc bên này thấy tôi thực sự phát hỏa, ông ấy cười ha ha nghiêng thân thể dán sát vào thành chiếc giường bệnh vốn đã chật hẹp, nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: “Con chưa từng nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều đang xoay quanh Âm hà sao?”

“Nào có phải tất cả mọi chuyện?” Tôi nghe xong có cảm giác không đúng lắm, vội quay đầu lại nhìn sư thúc nhưng lại thấy ông ấy cũng đang nhìn tôi: “Thực ra bị bệnh cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, ít nhất thì không làm gì có thể suy nghĩ một số chuyện thông suốt hơn!”

Tôi nghiêm túc gật đầu với ông ấy, còn có Kiến Mộc đã lâu năm kia cũng cần phải giải quyết, chúng tôi cũng hoàn toàn không có ý tưởng gì.

Đừng nói bây giờ chúng tôi đều là người bị thương, kể cả tất cả đều không sao cũng khó mà đối phó với kinh thể cấp khác như Yểm, mà kể cả là chúng tôi có thể đối phó Yểm đi, thì cũng khó mà đấu lại được quái vật đầu người mình rắn.

Vì thế còn chẳng bằng thả lỏng chút, để Vương Uyển Nhu với Sơn Thần đi mà nghĩ cách.

Tôi không tin Sơn Thần có cách phong Kiến Mộc lại chỉ trong vòng ba ngày sau đó thì không quan tâm đến nữa.

Vì thế tôi dứt khoát bàn về chuyện sư thúc nghĩ cả một buổi tối lúc nằm trên giường bệnh, cũng để tôi cảm nhận chút điểm tốt khi suy nghĩ mà bệnh tật mang lại.

Sư thúc lập tức ngồi thẳng dậy, cực kỳ đắc ý điểm tốt khi ông ấy nằm trên giường bệnh.

Nghe xong ý của sư thúc, từ kế hoạch nuôi cổ thần của Điền Đại Thu với Nguyên Linh, đến cả hai vị khách đến từ linh giới là Đại Hồng với Sư Tụy đều có liên quan đến Âm hà.

Theo như ký ức mẹ tôi cũng nhảy xuống từ Âm hà đến Long Hồi, sau đó lại phong thiết quan tài trong mắt suối đá ở nơi Âm hà nối liền để gột rửa oán khí.

Sau đó là cổ động, bên dưới nó cũng nối với Âm hà, hơn nữa Điền Đại Thu còn nuôi rất nhiều thứ động, thực vật kỳ quái bên dưới Âm hà.

Mà ở Điền gia trại, trong nhà sàn mà Miêu y ở từ đời này qua đời khác có lối vào Âm hà, Điền Đại Thi còn từng cố ý đến cướp nhà sàn đó, mặc dù thất bại nhưng cũng đổi lại được tính mạng của ba và mẹ nàng mập.

Mà tôi đi ra từ quan tài đá đã bị dẫn xuống Âm hà, lại còn có người dùng vài tính mạng ý đồ phong ấn chúng tôi bên trong Âm hà nữa.

Càng không thể nói cỗ quan tài đá phong ấn Tiểu Bạch cũng được mở ra bên dưới Âm hà, đến cả Câu Mang Thần cũng được trồng dưới Âm hà.

Kiến Mộc này ngoại trừ bị nhà họ Nguyên làm thành vài miếng bài vị ra, những mảnh khác đều được phát hiện bên trong Âm hà, đến cả thôn thân cũng ở cạnh cái hồ của Âm hà.

Mấy người chúng tôi không dễ dàng gì, bị thương mới có thể từ dưới Âm hà đi lên, đến Côn Lôn một chuyến lại đụng phải quỷ Thái Tuế kéo xác trong Âm hà, hơn nữa tôi nằm mơ đều có thể mơ thấy quái vật đầu người mình rắn có liên quan đến tôi xuất hiện dưới Âm hà.

Sư thúc vừa nói thế, tôi đột nhiên phát hiện ra Kiến Mộc, quan tài đá, còn có cả cổ thần gì đó hình như đều là một hạt cát trong Âm hà, tất cả mọi chuyện đều xoay quanh Âm hà, sau đó dòng sông này lại chảy về phía chúng tôi, chỉ là nước Âm hà sâu quá, chúng tôi không nhìn thấy những hạt cát bị đẩy đến, vậy mà không nhìn rõ nước Âm hà trong hay là đục.

Nhưng bên dưới Âm hà là Hoàng tuyền, trong đó còn có một vài con trùng trong suốt có thể khiến cho người chết hay là cả người sống hóa thành nước thi nhưng những con trùng kia rốt cuộc thì từ đâu mà có? Hoàng tuyền thực sự thông đến địa phủ sao?

Tôi vừa nghĩ đến mê trận bên ngoài thôn thần và những con trùng trong suốt trên linh thể mà Vương Uyển Nhu lấy ra đưa chúng tôi xem, tôi có cảm giác không tốt lắm.

“Mấy người tìm tôi à?” Tôi đang ngẩn ra nghĩ về Vương Uyển Nhu thì đột nhiên bên tai vang lên giọng nói vui vẻ.

Tôi bị dọa vội quay đầu lại thì thấy Ngụy Yến hưng phấn đứng bên cạnh tôi, mím môi với tôi: “Lần sau không thèm trang điểm thành cô nữa, chuyện gì cũng chưa làm đã bị người ta cho đông lạnh thành búp bê rồi ném trong tủ lạnh rồi!”

“Cái gì cơ?” Tôi nghe Ngụy Yến nói xong cũng sửng sốt, cô ấy mất trí nhớ rồi?

Lại còn mất có chọn lọc, mặc dù từ sau khi cô ấy tỉnh lại ở trên núi Côn Lôn, hoàn toàn là bởi vì có người trong bóng tối ép Tiểu Bạch nhả ra tất cả linh thể để Ngụy Yến nuốt vào nhưng cô ấy cũng tỉnh táo qua đoạn thời gian đó mà nhỉ? Sao bây giờ cả người lại quay lại lúc tỉnh dậy ở trong tủ băng nhà họ Lư thế này? Hay là cô ấy cũng đang giả vờ?

“Thôi được rồi, em vừa mới tỉnh lại, đừng có làm om sòm lên thế!” Vương Uyển Nhu nhìn Chu Tiêu đang há miệng nhìn các cô ấy ở một bên, rồi lại liếc mắt cho tôi ý bảo tôi đừng hỏi gì, sau đó cười: “Thầy Đinh thi pháp cho giám đốc Chu chưa?”

“Ừm!” sư thúc kéo Vương Uyển Nhu cười ha hả, chắc chắn cô ấy không sao xong, lúc này ông ấy mới chỉ Chu Tiêu: “Để ông ta xem xem mỹ nữ thế nào sẽ đến ẩn mình trong cơ thể của con trai ông ta, kết quả người ta là mỹ nữ thật!”

Ông ấy vừa nói xong, hai linh thể xinh đẹp đang mặc quần áo cho Chu Lượng lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích.

Chu Tiêu cũng ngại ngùng, mấp máy miệng, xua tay muốn nói gì đó nhưng sau lại nuốt lại.

Dùng tay vỗ sư thúc sau đó xua tay với hai linh thể kia ý bảo không sao, lúc này tôi mới nói mọi chuyện với Vương Uyển Nhu nhưng ánh mắt lại không dám đặt lên người Ngụy Yến.

Còn đang nghĩ nếu như tỉnh rồi thì chúng tôi có thể hỏi chút chuyện sao cô ấy lại phát điên trên đỉnh Côn Lôn kìa! Không nghĩ tới cô nàng này lại mất trí nhớ, còn bắt chúng tôi phải dấu cô ấy, sao số người này lại tốt thế nhỉ?

Vương Uyển Nhu không nói chuyện, Ngụy Yến vừa nghe nói muốn dùng đến cô ấy, hai tay lập tức sờ theo người Đại Hồng rồi lấy chiếc mặt nạ xuống.

Có điều may mà dưới Âm hà, Ngụy Yến đã nhìn thấy sự lợi hại của Âm hà nên không dám trực tiếp đeo lên mặt mà nhìn chúng tôi rồi hỏi chúng tôi phải làm sao.

Tôi nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên lúc mở quan tài đá ra cũng không phải làm gì, chỉ để Ngụy Yến lấy mặt nạ * lên người Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch.

Sau đó tôi kéo Vương Uyển Nhu chỉ chiếc mặt nạ và Ngụy Yến đang nghiêm túc cọ chiếc mặt nạ lên người Trường Sinh, thì thầm hỏi cô ấy có chuyện gì.

Vương Uyển Nhu cũng chỉ lắc đầu nói cũng chỉ như những gì chúng tôi nhìn thấy thôi, Ngụy Yến không nhớ gì cả, cô ấy sợ Ngụy Yến nghĩ nhiều nên không dám nói chuyện trên núi Côn Lôn cho cô ấy.

Sư thúc mấp máy miệng rồi lắc đầu: “Người mệnh tốt không giống chúng ta!’

Tôi đồng ý gật đầu, mệnh của Ngụy Yến là lúc chúng tôi còn đang cực kỳ ham mê với nghề nghiệp quỷ sai này nên đã tính thử, muốn xem xem mệnh lý như thế nào mới có thể làm quỷ sai nhưng tính thế nào cũng không chuẩn.

Hình như bát tự của Ngụy Yến hoàn toàn không đúng, xem tướng tay cũng không giống như đoản mệnh mà mệnh số của cô ấy chúng tôi hoàn toàn không hiểu được, có điều sau này nghĩ đến dù sao thì cô ấy cũng là người bên phía chúng tôi, đối với chúng tôi chỉ có lợi chứ không có hại nên cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ xem ra mệnh số của Ngụy Yến có khả năng liên quan đến lý do tại sao cô ấy trở thành như này.

Còn có người ông mà cô ấy chưa từng gặp mặt nữa!

“Có thời gian ta với con đi gặp cha dượng của cô ấy, dù sao thì ta cũng phải đi gặp mặt một chút!” Sư thúc tỉnh bơ nhìn tôi rồi lại nhìn Ngụy Yến ở bên kia, cẩn thận nói.

Đối với chuyện của bọn họ, tôi cũng khá đồng ý, đã là thời đại nào rồi, người quỷ khác biệt, tuổi tác gì đó đều không thành vấn đề, có lẽ sư thúc chết rồi cũng sẽ ôm chặt đùi Vương Uyển Nhu để đi làm quỷ sai gì đó.

Tôi cũng thế, kể cả không thành quỷ sai được, tôi cũng có thể tìm một nơi có âm khí tu hành với Âm Long, đương nhiên tiền đề là tôi có thể chết một cách tự nhiên.

Đột nhiên tôi bị suy nghĩ sau đó của bản thân dọa sợ!

Tôi sẽ không chết một cách tự nhiên?

Có điều có thể đi xem thử người cha kế cực kỳ vô dụng của Ngụy Yến cũng là một ý kiến hay, từ trong miệng ông ta, ít nhất có thể hiểu thêm về chút chuyện của mẹ Ngụy Yến.

“La Trường Sinh, cậu tỉnh lại rồi!” Ngụy Yến vui vẻ reo lên trong phòng bệnh.

Tôi vội chạy qua đó thì thấy Trường Sinh đang cực kỳ khó chịu nhìn tôi, xoa đầu muốn nói gì đó nhưng lại bị sư thúc kéo qua chào hỏi Ngụy Yến rồi đi gọi Nguyên Thần Tịch tỉnh lại.

Tôi vốn còn cho rằng sư thúc sẽ trực tiếp để Trường Sinh chuẩn bị Thực Thi trùng, kết quả ông già này lại giao phó cho Trường Sinh, bảo cậu không được nói chuyện ở đỉnh Côn Lôn với Ngụy Yến.

Trường Sinh còn đang mơ hồ kìa, tôi vội kéo cậu, thì thầm nói chuyện của Ngụy Yến, chuyện của Chu Lượng, còn có cả quyết định của chúng tôi cho cậu biết nữa.

Kết quả cả Vương Uyển Nhu vừa nghe thấy xong cũng bị tôi với sư thúc to gan dọa sợ, cô ấy nói thẳng ra là cách này không được.

Trường Sinh thì không tỏ thái độ gì, chỉ chống đầu hỏi tôi quái vật đầu người mình rắn đó thế nào?

Vừa nghĩ đến thứ đồ kia tôi đã thấy phiền lòng, chuyện trong mộng thực sự quá mức chân thật, chỉ sợ tôi ngủ rồi lại đến Âm hà rồi biến thành quái vật đầu người mình rắn.

Trường Sinh nghe nói quái vật đầu người mình rắn kia chạy rồi, sắc mặt khẽ thay đổi, duỗi tay kéo tôi rồi cắn lên cánh tay tôi.

Tôi đau đến hít sâu, vết thương trên người đã đủ nhiều rồi, không nghĩ tới Trường Sinh lại còn đến tranh một phân… cậu cắn tôi một miếng?

Cậu ăn xong lá cây của Kiến Mộc hơn nữa nói xương Si Vưu trên người cũng bị dẫn lên người tôi rồi mà, cậu với Nguyên Thần Tịch đều sẽ không còn cổ tính chỉ muốn cắn nuốt nữa mà.

Sao Trường Sinh lại cắn tôi một tiếng to như thế?

“Thằng nhãi Trường Sinh kia!” Sư thúc cũng kinh ngạc kéo Trường Sinh ra.

Nhưng răng Trường Sinh hình như trực tiếp cắm vào thịt tôi rồi, bị sư thúc kéo như thế, máu thịt còn có gân cốt cũng như bị kéo cả ra, đau đến mức tôi thở hổn hển và không còn cả sức để đặt cánh tay.

“Đừng cử động!” Vương Uyển Nhu ấn tay sư thúc lại rồi chỉ cảnh tay tôi: “Trường Sinh đang giúp Trương Dương đó!”

Tôi đau đến đổ mồ hôi lạnh, cánh tay đã bắt đầu đen lại, Trường Sinh nhắm mắt, trên mặt cũng đen như cánh tay tôi, giữa hàm răng lạnh lẽo có gì đó thuận theo răng cậu đi vào trong cơ thể tôi.

“Có chuyện gì thế?” Sư thúc nhìn Trường Sinh còn cắn tôi không buông, không yên tâm hỏi: “Thằng nhãi Trường Sinh này có không ít độc vật trên người đâu, cậu ta cắn con bé Dương, con bé không bị cậu ta cắn chết thì cũng chết vì độc của cậu ta!”

Tôi cũng không dám gật đầu, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cảm giác răng ngứa ngáy, hình như muốn cắn gì đó lắm mà hai chân cũng bắt đầu bị đau, cực kỳ muốn động đậy.

Trường Sinh muốn tôi cũng biến thành quái vật đầu người mình rắn sao?