Tôi hỏi: "Chú Âu Dương, chú biết bao nhiêu về chủ tịch Lữ?"
Âu Dương Bác nói: "Tôi chỉ biết, chủ tịch Lữ tên là Lữ Siêu, con trai ông ta là Lữ Dương, là bạn học của vợ cũ tôi. Họ kinh doanh trong chợ đen, không có công ty riêng, nhưng họ có rất nhiều tiền từ việc huy động các công ty khác đầu tư".
"Nhìn bề ngoài, thân phận của bọn họ đều trong sạch, không thể tìm ra bất cứ ‘vết nhơ’ nào, từ trước đến nay họ luôn là những người làm ăn hợp pháp, nhưng bên trong, họ lại làm rất nhiều việc".
"Tôi đã điều tra chi tiết của chủ tịch Lữ, cũng chỉ điều tra được những cái ‘trong sạch’ của họ, còn những chuyện khác, tôi không điều tra ra được".
Ẩn nấp sâu như vậy, bề ngoài thì vô cùng trong sạch, nhưng thực chất lại lén lút làm những việc xấu xa.
Âu Dương Bác nói với tôi rằng, ngoại trừ ông ấy, những thứ khác đều hạ lệnh cho cấp dưới sắp xếp, anh Đao và ông Hướng ở câu lạc bộ cũng không biết sự tình cụ thể.
Âu Dương Bác mấy ngày nay vô cùng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, sợ xảy ra chuyện. Ông ấy vốn định bí mật cho Âu Dương Tiểu Nhiễm đi nước ngoài, nhưng lại bị người của chủ tịch Lữ chặn nửa đường.
Người của chủ tịch Lữ theo dõi Âu Dương Bác và con gái của ông ấy rất sát. Hồi trước tôi gọi điện để gặp Âu Dương Bác, cũng lúc ấy, Âu Dương Bác đang bị người khác theo dõi nên mới không đồng ý ngay lập tức. Âu Dương Bác đã phải tranh thủ thời gian, trốn người của chủ tịch Lữ mới tới gặp tôi.
Âu Dương Bác đã nói hết những điều nên nói, sau khi nói xong mọi chuyện, sắc mặt Âu Dương Bác càng thêm ngưng trọng.
Âu Dương Bác thiếu tự tin hỏi tôi: "Sơn Thành, với thực lực của cậu, cậu có thể so tài với đám người chủ tịch Lữ không?"
Tôi rất chắc chắn nói: "Có thể chứ”.
"Chỉ với sức mạnh của một mình tôi chắc chắn không đối đầu được với họ, nhưng nếu thêm cả sức mạnh của quốc gia thì chắc chắn có thể".
“Quốc gia?”, Âu Dương Bác không hiểu: “Cậu đang nói phía cảnh sát sao?”
"Tôi nghĩ không có tác dụng đâu, đám người chủ tịch Lữ căn bản sẽ không sợ cảnh sát".
Tôi nói: "Chú Âu Dương, quốc gia cũng có các cơ quan đặc biệt để giải quyết những chuyện này và xử lý kẻ mạnh có sức mạnh vượt quá người thường".
“Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý".
Hai mắt Âu Dương Bác như sáng lên: "Quốc gia... chính phủ có cơ quan như vậy sao?"
“Có chứ”, tôi khẳng định lại lần nữa: “Chú Âu Dương, đừng hỏi quá nhiều về những chuyện này. Tóm lại, tôi sẽ sớm liên hệ với Chính phủ để xử lý những chuyện này”.
"Chú Âu Dương, cứ làm những gì chú thường làm. Đừng truyền ra ngoài cuộc trò chuyện của chúng ta, cũng đừng nói cho ai biết chuyện của chúng ta".
Hàng lông mày nhíu chặt của Âu Dương Bác cuối cùng cũng giãn ra, ông ấy hiểu rõ sự lớn mạnh của đám người chủ tịch Lữ, nhưng khi nghe thấy Chính phủ quốc gia có các cơ quan đặc biệt liền không sợ nữa.
Âu Dương Bác cũng muốn hoàn toàn thoát khỏi đám người chủ tịch Lữ, mặc dù chủ tịch Lữ đối xử tốt với Âu Dương Bác, tất cả mọi thứ của Âu Dương Bác đều là chủ tịch Lữ cho ông ấy, nhưng Âu Dương Bác biết, chủ tịch Lữ đưa những thứ này cho ông ấy chỉ là kế hoạch của ông ta, đó là lấy sức mạnh từ bụng của các cô gái.
Từ đầu đến cuối, Âu Dương Bác chỉ là một công cụ bị chủ tịch Lữ lợi dụng.
Đã gần bảy giờ, tôi nên chuẩn bị đi làm rồi, Âu Dương Bác cũng đã rời đi.
Tối nay tôi phải đi làm, vì tiên nữ Thanh Thuỷ phán đoán có một cánh cửa bí mật trong tòa nhà Long Đằng, nên chúng tôi sẽ phải tìm kiếm sát sao.
Chỉ cần có gì đó bất thường, tiên nữ Thanh Thuỷ nhất định có thể cảm giác được.
Sau khi đến phòng an ninh của tòa nhà Long Đằng, tôi và Hàn Thế Trung giao ban với bảo vệ làm ca ban ngày.
Giống như tôi, Lý Dật Phi cũng là một bảo vệ ca đêm,
Chúng tôi thay ca đêm nửa tháng một lần, vì vậy Hàn Thế Trung vẫn làm ca đêm trước khi hết thời gian.
Tôi trò chuyện với Hàn Thế Trung một lúc, tôi bắt đầu gọi cho Mộc Dịch, đúng như tôi nghĩ Mộc Dịch không trả lời cuộc gọi của tôi.
Vì vậy, tôi đã gửi một tin nhắn đến Zalo của Mộc Dịch, nói cho Mộc Dịch biết chi tiết mọi chuyện.
Tôi đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi xảy ra quan hệ với Quách Hương là để điều tra và cũng là để cứu mạng cô ta.
Tôi nói với Mộc Dịch rằng rất nhiều việc tôi làm đều không tự nguyện, tôi không phải loại người chơi bời theo cảm xúc, và tôi cũng không phải loại đàn ông vô trách nhiệm.
Tôi đã gửi hơn sáu mươi tin nhắn liên tiếp cho Mộc Dịch, tôi đã nói tất cả những gì nên nói. Tôi đang đợi Mộc Dịch trả lời tôi.
Tôi tin rằng Mộc Dịch nhất định sẽ quay về với tôi.
Trước kia chúng tôi là bạn tốt, không chuyện gì là không chia sẻ, chúng tôi đã cùng nhau trải qua sinh tử, tôi cứu cô ta, cô ta cũng cứu tôi.
Hơn nữa, khi Lâm Ngọc Lam xảy ra chuyện, tôi đã bất chấp nguy hiểm tính mạng, ôm Lâm Ngọc Lam, sẵn sàng chết cùng cô ấy.
Mộc Dịch đều biết tất cả những chuyện này.
Đơn giản mà nói, cho dù Mộc Dịch không muốn làm bạn với tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể sẽ có hơn một trăm cô gái sẽ chết, Mộc Dịch rất tốt bụng, chắc chắn sẽ giúp tôi.
Ban đầu, Mộc Dịch vì muốn cứu tôi đã tự đâm mình ba nhát, rồi cầu cứu Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Tôi không tin rằng Mộc Dịch nhẫn tâm nhìn hơn trăm người chết, hơn nữa, cho dù Mộc Dịch không giúp tôi, tôi cũng sẽ tự mình liên hệ với Cục trưởng Cục Cảnh sát, dùng quan hệ với Cục trưởng để báo những chuyện này cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Tôi đang xem phim bằng điện thoại di động, chờ tin tức của Mộc Dịch, tiện thể giám sát Lý Dật Phi.
Tôi muốn điều tra tòa nhà Long Đằng, đợi đến khi mọi người đã ngủ, hơn hai giờ sáng, tôi sẽ bắt đầu hành động.
Hơn mười giờ tối, Mộc Dịch rốt cuộc cũng gọi lại cho tôi.
Tôi cầm điện thoại, đi vào nhà vệ sinh.
Mộc Dịch nói: "Tôi đã đọc tất cả tin nhắn anh gửi. Tôi tạm thời tin anh, tôi tin tất cả những gì anh nói".
"Ý của anh là tôi báo cáo chuyện này, sau đó để cho những người có thực lực mạnh của Cục điều tra hiện tượng huyền bí trực tiếp can thiệp?"
Tôi nói: "Với thực lực hiện tại của tôi và cô, hoặc có lẽ thêm cả sư huynh của cô, ba người chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của kẻ địch. Hơn nữa, muốn cứu những cô gái này cũng rất khó".
Mộc Dịch nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu tôi báo cáo cho cấp trên một chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ khiến các lãnh đạo cấp cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phải kinh ngạc. Lúc đó, người được cử đi thấp nhất sẽ là pháp sư cấp bốn".
"Người của chúng tôi trước tiên sẽ tìm anh và Âu Dương Bác. Sau khi hiểu rõ mọi tình huống, họ sẽ lập tức bắt đi tất cả những cô gái có bào thai quỷ và bí mật giết chết họ".
"Sau đó mới đối phó với đám người của chủ tịch Lữ".
"Vì bào thai quỷ rất khủng khiếp, nếu chúng được sinh ra, chúng sẽ giết chết rất nhiều người vô tội".
Lời nói của Mộc Dịch cũng giống như phân tích của tiên nữ Thanh Thuỷ, nếu báo cáo chuyện này cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, những cô gái này đều sẽ phải chết.
Tôi nói: "Lẽ nào không thể thảo luận với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và cứu những cô gái này sao?"
“Cứu kiểu gì?”, Mộc Dịch nói: “Bào thai quỷ gắn kết với người mẹ, không ai có thể tách ra được, trừ phi bào thai quỷ sinh ra tự nhiên, rời khỏi cơ thể mẹ. Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí tuyệt đối không cho phép xảy ra loại chuyện này”.
"Bào thai quỷ khác với những đứa trẻ bình thường. Chúng có chu kỳ sinh trưởng ngắn, chúng chính là ác quỷ. Những đứa trẻ bình thường có thể được sinh ra bằng phương pháp mổ lấy thai, nhưng những bào thai quỷ thì không thể. Việc cưỡng bức mổ lấy thai sẽ giết chết hai mạng người".
"Vì vậy, để đề phòng phiền phức sau này, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chắc chắn sẽ thiêu sống những cô gái này!"
Tôi hít vào một hơi, cách làm của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không có gì sai, bởi vì bào thai quỷ quá lợi hại, họ không cách nào cứu được những cô gái này.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với những kẻ đứng sau chuyện này, họ sẽ chỉ cố gắng hết sức để bắt hết chúng.
Nếu tôi muốn cứu những cô gái này, tôi không thể để cho Mộc Dịch báo cáo.
Nhưng... nếu chúng tôi không báo cáo, tôi và Mộc Dịch chắc chắn không phải là đối thủ của chủ tịch Lữ.