Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 493: Thụ Yêu giúp đỡ



Âu Dương Bác nói: "Tôi không biết Tiểu Nhiễm đang ở đâu. Mấy ngày nay không có tin tức gì về Tiểu Nhiễm, đám người chủ tịch Lữ sợ tôi làm lộ bí mật nên đã bắt Tiểu Nhiễm đi".

Mộc Dịch đã thực hiện kế hoạch rồi, kế hoạch của chúng tôi vẫn sẽ được tiến hàng bất kể đêm nay Âu Dương Tiểu Nhiễm có ở đây hay không.

Xem ra sau khi kế hoạch của chúng tôi được thực hiện, chúng tôi chỉ có thể tìm cách cứu Âu Dương Tiểu Nhiễm.

Tôi cũng lo lắng cho Âu Dương Tiểu Nhiễm, nhưng không thể nghĩ rằng Âu Dương Tiểu Nhiễm lại từ bỏ kế hoạch.

Tôi phải lấy đại cục làm trọng.

Tôi nói: "Chú Âu Dương, không dám giấu giếm gì chú, cháu đã tìm ra giải pháp để giải quyết vấn đề, tối nay chúng cháu sẽ bắt đầu hành động. Cháu mời mọi người ăn tối vì muốn ngày mai đưa mọi người đi để mọi người được an toàn tuyệt đối… "

"Đừng nói nữa ...", Âu Dương Bác đột nhiên ngắt lời tôi: "Tiểu Nhiễm đang ở trong tay bọn họ, tôi chắc chắn không thể rời đi được, nếu cậu có kế hoạch gì thì cứ thực hiện đi, đừng nói với tôi, bởi vì đám người chủ tịch Lữ rất lợi hại, họ có thể biết được liệu tôi có nói dối họ hay giấu giếm họ điều gì đó không".

"Cậu có kế hoạch gì thì cũng đừng nói cho tôi biết, tôi sẽ không đi đâu cả, đám anh Đao và ông Hướng cũng không biết nội tình chuyện này, bọn họ cũng không nhất thiết phải rời đi".

"Hơn nữa, càng nhiều người biết kế hoạch của cậu thì chúng ta càng nguy hiểm, ít người biết mới không có nguy hiểm".

"Nên làm gì thì cậu cứ làm đi, không cần phải lo lắng cho chúng tôi. Chúng tôi hiểu rất rõ con người chủ tịch Lữ, chỉ cần chúng tôi không biết sự tình, chuyện cũng không phải do chúng tôi làm thì ông ấy sẽ không bao giờ động tới chúng tôi".

"Bởi vì nếu động vào chúng tôi thì cũng không có lợi ích gì cho ông ta cả".

"Chỉ cần chúng tôi không biết sự tình thì chúng tôi có thể bảo toàn tính mạng của mình".

"Về công việc của cậu ở công ty tôi, ngay từ đầu tôi đã nói với chủ tịch Lữ là Trương Sơn Thành nghi ngờ tòa cao ốc Long Đằng có vấn đề gì đó, nhưng cậu ấy cũng chỉ vì lo cho tôi nên mới vậy, cho nên cậu ấy sẽ không biết được chuyện hợp tác của tôi với ông".

Âu Dương Bác nói một mạch.

Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không đề cập đến kế hoạch và hành động của chúng tôi nữa, Âu Dương Bác nói cũng rất có lý, nếu có Âu Dương Tiểu Nhiễm ở đó thì tôi chắc chắn Âu Dương Bác sẽ đi cùng tôi.

Nhưng Tiểu Nhiễm đã bị bắt, Âu Dương Bác đi theo tôi hoặc những người khác, đi theo tôi thì tính mạng của Tiểu Nhiễm sẽ bị đe dọa. Đối phương biết được Âu Dương Bác có tham gia vào kế hoạch này thì sẽ vô cùng bất lợi cho Tiểu Nhiễm.

Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho giáo sư Vương và nhờ ông ta lấy giúp tôi một vài máy thở oxy cầm tay để mang theo, tôi cần tổng cộng một trăm năm mươi máy.

Thực ra những đồ này rất rẻ, bệnh viện có rất nhiều, tôi mua máy thở oxy cho mấy người phụ nữ kia.

Tôi sẽ đưa bọn họ xuống vách núi, trên đường đi phải qua vùng có khí độc, nếu hít phải khí độc dù chỉ một chút thì bọn họ cũng sẽ chết ngay lập tức!

Đương nhiên, da bị ăn mòn một chút cũng không phải là vấn đề lớn, linh khí bên hồ nước có thể hóa giải được.

Tôi để Trần Kế Tần làm những việc này, tôi bảo anh ta mua một vài cái lều, đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ ăn thức uống, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Đồng thời tôi còn thông báo với những người phụ nữ trong thị trấn là bọn họ không phải đi làm nữa, bây giờ xin nghỉ về nhà đợi tôi. Bây giờ tôi sẽ quay về để sơ tán những người phụ nữ của mình trước, tôi sẽ đích thân hộ tống họ lên núi, khi tất cả đều an toàn tôi mới làm những thứ khác.

Tôi thậm chí còn bảo viện trưởng Lưu và gia đình ông ấy ra ngoài thị trấn ở nửa tháng, giọng điệu của tôi rất nghiêm trọng, tôi nói tôi đã gây chuyện và rất có thể kẻ địch sẽ động tới những người có quan hệ thân thiết với tôi.

Sau khi bàn bạc, gia đình viện trưởng Lưu đã chuyển ra vùng ngoại ô, vốn dĩ tôi muốn Lưu Thiến đi cùng tôi, nhưng Lưu Thiến lại muốn ở cùng gia đình cô ấy.

Tôi phải bảo vệ những người xung quanh tôi, những người thân thiết với tôi.

Tôi sẽ không để cho đối phương nắm được bất cứ điểm yếu nào!

Tôi đã nghĩ tới tất cả những khả năng có thể xảy ra, hành động lần này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Tôi và Triệu Vũ bắt taxi trở lại thị trấn, những người phụ nữ của tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi và đang chờ tôi ở nhà, họ cũng mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ ăn thức uống vì trước đó tôi cũng đã căn dặn họ.

Triệu Linh Nhi và Trương Lệ biết tôi đang gặp rắc rối, Lý Tuyết Diễm thì không biết gì cả.

Tôi và những người phụ nữ bắt đầu xuất phát, Trương Lệ lái xe chở chúng tôi đến nhà của Trần Kế Tần.

Trần Mãn Quang hiện là trưởng thôn, quản lý mọi việc trong thôn rất tốt, tiến độ các công trình trong thôn đã hoàn thành một phần ba.

Gần đây chị Văn Nhã ở ngoại thành, vì vậy tôi không cần phải lo lắng.

Tôi đưa mọi người và vợ chồng Trần Mãn Quang lên núi, Trần Mãn Quang biết tôi đang gặp rắc rối, nhưng không hỏi gì nhiều.

Sau hơn một giờ đồng hồ, chúng tôi đã đến bên vách núi.

Sắc mặt tôi lúc này cực kỳ nghiêm túc, tôi nhìn lướt qua mọi người và nói: "Tôi muốn đưa mọi người xuống vách núi một thời gian để đàm bảo an toàn cho tất cả mọi người, ở đó đã có đầy đủ đồ dùng thiết yếu hàng ngày và đồ ăn thức uống, mọi thứ đều đã sẵn sàng".

Tôi đã giải thích cặn kẽ cho mọi người một hồi, Trương Lệ không ngừng hỏi tôi xem chuyện gì đã xảy ra, tôi bảo sẽ nói sau.

Tôi bảo Triệu Linh Nhi đeo máy thở oxy vào sau đó cõng Triệu Linh Nhi đi xuống dưới, nửa chừng gặp phải luồng khí độc, thể chất của Triệu Linh Nhi không sợ khí độc chút nào, cho dù hít phải một chút khí độc cũng không sao.

Tôi đưa Triệu Linh Nhi xuống ven hồ nước rồi bảo cô ấy đợi tôi ở đây.

Triệu Linh Nhi rất biết nghe lời, dù rất tò mò nhưng cô ấy chỉ nhìn xung quanh một lượt mà không hỏi nhiều.

Tôi đang định rời đi để cõng những người khác xuống thì đột nhiên, từng đợt sóng nước nổi lên trên mặt hồ phẳng lặng, năm sáu dây mây lớn vươn lên khỏi mặt nước, cột nước cao vút, vọt lên không trung.

Triệu Linh Nhi sợ hãi kêu lên, kéo lấy cánh tay tôi rồi nép người vào tôi, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Tôi nắm chặt tay Triệu Linh Nhi, cười nói: "Đừng sợ, đây là Thụ Yêu, bạn của anh".

“Bạn ư?”, Triệu Linh Nhi vẫn còn hoảng sợ.

Tôi gật đầu rồi gào to về phía nhánh dây mây màu xanh lục kia: "Thụ Yêu, đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?"

Một đầu dây mây cúi xuống, như thể đang trả lời câu hỏi của tôi.

Nhìn thấy dây mây to lớn, cành lá tươi tốt như vậy, xem ra Thụ Yêu đã hồi phục rất tốt, thấy vậy tôi cũng rất vui mừng.

Tôi cười nói: "Thụ Yêu, gần đây tôi gặp phải một chút phiền toái, tôi muốn đưa rất nhiều người xuống đây để tránh nạn".

"Cậu không phiền chứ?"

Thụ Yêu tiếp tục gật đầu, đung đưa dây mây.

Tôi cười nói: "Thụ Yêu, lát nữa gặp nhé!"



Tôi đi về phía trước, dây mây to lớn của Thụ Yêu cũng đi theo sau tôi, xuất hiện ở bên cạnh tôi.

Tôi thật kỳ lạ, đột nhiên có một dây mây như một con trăn khổng lồ cuốn lấy tôi và nhấc bổng tôi lên không, nó di chuyển trên mặt đất và xông về phía trước cực nhanh.

Chuyện gì vậy?

Tiên nữ Thanh Thủy ngạc nhiên nói: "Không ngờ Thụ Yêu lại mạnh như vậy. Sau hai tháng hồi phục, phần lớn sức mạnh của nó đã được khôi phục rồi".

Những dây mây của Thụ Yêu dường như dài vô tận. Chúng cứ cuốn quanh người tôi đến tận vách núi rồi dừng lại. Sau đó, cành cây rung rinh như đang muốn nói gì đó với tôi.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Thụ Yêu đang hỏi ngươi đi đâu, nó sẽ đưa ngươi đi".

Tiên nữ Thanh Thủy cũng thuộc loài yêu nên cô ấy có thể giao tiếp với Thụ Yêu!

Tôi vui vẻ nói: "Tôi phải lên trên vách núi đưa người ở trên đó xuống đây".

Nghe vậy dây leo của Thụ Yêu lan ra, cuốn quanh người tôi rồi đưa tôi lên vách núi cực nhanh, chỉ mười giây sau chúng đã đưa tôi lên trên vách núi.