Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 120



Những đồ không có hạn sử dụng đặt ở trong phòng, những đồ khác nữa đều được bỏ vào trong không gian.

Sau một ngày cố gắng, lại rộng thêm năm mươi bảy mét khối.

Nguyễn Ngưng xoa bóp cánh tay nặng trĩu của mình rồi đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau hệ thống đã nhắc nhở: “Ký chủ, ký chủ, mau thức dậy đi.”

Cánh tay của Nguyễn Ngưng vẫn rất nhức mỏi, cô bất lực nói: “Ngươi làm gì vậy, bây giờ còn có dịch vụ gọi dậy vào buổi sáng sao?”

“Không phải, ta chỉ muốn đánh thức ngài, Nghiêm Nhược Tuyết không đi gặp Sở Định Phong, ngài sẽ nhận được một phần thưởng.”

Hai mắt của Nguyễn Ngưng lập tức mở to: “Thật sao?”

“Theo như hệ thống tính toán, ngài sẽ nhận được năm trăm mét khối không gian nữa.”

Nét mặt của Nguyễn Ngưng lóe lên vui vẻ, nhưng sau đó lập tức cau mày: “Chẳng phải lần trước là một ngàn mét khối sao, sao giờ giảm xuống vậy?”

Hệ thống nói: “Lần trước là cả hai chị em nhà họ Châu, cho nên mới được khen thưởng gấp đôi.”

“Được thôi.” Nguyễn Ngưng ngồi dậy khỏi giường, vừa súc miệng vừa tính diện tích không gian.

Tối qua tiết kiệm ra được bốn trăm năm mươi bảy mét khối, được thêm mười mét khối, tổng cộng là bốn trăm sáu mươi bảy.

Bởi vì tủ lạnh vật tư được tăng thêm gấp đôi, chiếm số lẻ, đa số vẫn còn lại chưa tới bốn trăm sáu mươi mét khối.

Lại thêm phần thưởng ngày hôm nay nữa, bốn bỏ lên năm cũng được gần một ngàn mét khối.

Hôm nay lại đi lên núi, chí ít cô vẫn còn muốn tích trữ thêm năm trăm tấn nước.

Dọn dẹp xong, Nguyễn Ngưng qua nhà bên cạnh, nói với Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch là mình muốn đi ra ngoài một chuyến.

Trình Quý Lịch tò mò hỏi: “Ngưng Ngưng, cậu muốn đi đâu? Chúng ta cùng nhau đi.”

“Từ sau khi mưa lớn mình vẫn chưa đi ra ngoài lần nào, lần này bảo anh trai mình trông nhà.”

Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan, Trình Quý Khoan nói: “Quý Lịch, không được làm loạn.”

Trình Quý Lịch buồn bực: “Sao em lại làm loạn, hai người đi khắp nơi thu thập vật tư, còn em ngày nào cũng ru rú trong nhà, bây giờ mỗi ngày có nhiều tàu thuyền ra ra vào vào như vậy, em muốn ra ngoài cũng bình thường mà.”

Nguyễn Ngưng mở miệng nói: “Lần sau, nhất định lần sau sẽ cho cậu đi.”

Trình Quý Khoan lắc đầu thở dài, nói với Nguyễn Ngưng: “Nhưng mà cô ra ngoài một mình thì có an toàn không?”

Lần này Nguyễn Ngưng không chỉ muốn lấy nước, cô còn muốn đi lên ngọn núi kia xem thử, cho nên hành động một mình vẫn tiện hơn.

“An toàn, tôi cũng không đi quá xa, chỉ muốn ra ngoài xem tình hình thế nào.

Trình Quý Khoan: “Vậy chúng tôi không miễn cưỡng cô nữa, cô nhớ cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh: “Không vấn đề gì.”

Mở cửa thoát hiểm ra, Nguyễn Ngưng đang chuẩn bị đi xuống lầu, không ngờ Nghiêm Nhược Tuyết lại đang ngồi ở cầu thang.

Thấy Nguyễn Ngưng đi ra, cô ấy đứng dậy hỏi: “Cô mở cửa ra làm gì?”

Có lẽ đêm qua cả đêm không ngủ, sắc mặt của cô ấy có hơi mệt mỏi, tinh thần ủ rũ.

Nhưng người đẹp vẫn là người đẹp.

Nguyễn Ngưng đưa chiếc thuyền cao su của mình ra cho cô ấy xem: “Tôi tính đi ra ngoài tìm đồ ăn, sĩ quan à, cô cũng thấy rồi đó, hai ngày nay có rất nhiều người dùng thuyền ra ra vào vào.”

Nghiêm Nhược Tuyết im lặng một lát: “Khu này của các người sao lại có nhiều thuyền như vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đây cũng chính là câu hỏi của tất cả những người khác, tôi cũng không biết.”

Nghiêm Nhược Tuyết mím môi: “Tôi muốn đi ra ngoài cùng với cô, được không?”

Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Không được đâu, sĩ quan à, chúng tôi đi ra ngoài rất nguy hiểm, cô theo tôi làm gì?”

Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Hôm qua quên không để lại bánh quy nén, bây giờ tôi đã đói cồn cào rồi, muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn với cô, được không?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Cũng không phải là không được, chỉ là ở khu của chúng tôi đều là thuyền cho thuê, sĩ quan à, cô…”

Nghiêm Nhược Tuyết cúi đầu nhìn mình, bởi vì ra ngoài làm nhiệm vụ nên cô không đeo trang sức:: “Tôi cũng có lương, nhưng tôi sẽ trả bằng vật tư cho cô sau khi tìm được, được không? Hơn nữa có tôi đi cùng cô, cô không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.”