Nguyễn Ngưng biết người này nhất định muốn đi cùng mình, chỉ đành nói: “Được thôi.”
Sau khi đến tầng sáu, hai người cùng ngồi lên thuyền cao su, Nghiêm Nhược Tuyết cầm lấy mái chèo, phụ trách chèo thuyền.
Kế hoạch ra ngoài lấy nước của Nguyễn Ngưng hết hy vọng rồi, cô ngồi ở mạn thuyền buồn thúi ruột.
Bỗng Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Cô dự định đi đâu để tìm vật tư?”
Nguyễn Ngưng nói: “Đâu cũng được, người khác đi đâu, thì tôi đi đó.”
Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Vậy chúng ta đến siêu thị đi, biết đâu còn có thể kiếm được chút đồ ăn.”
Nguyễn Ngưng chẳng ừ hử gì cả: “Sĩ quan, chắc hẳn mấy cô cũng ở trong tổ chức cứu hộ phải không?”
Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Bây giờ tất cả thuyền của tỉnh Hắc Hải đểu được sử dụng để cung cấp vật tư, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Tình hình hiện tại rất cấp bách, tất cả các kho đều bị ngập, mà phía chính phủ cũng không còn vật tư dự trữ.”
Nguyễn Ngưng “ờ” lên một tiếng: “Vậy kỹ năng bơi của cô có tốt không, muốn đi vào bên trong siêu thị, không phải chuyện đùa đâu.”
Nghiêm Nhược Tuyết nhìn Nguyễn Ngưng một cái: “Cô thì sao?”
Nguyễn Ngưng bắt đầu khoe khoang: “Cũng thường thôi, thường xuyên chi tiền để đi lặn. Tôi thấy sĩ quan không giống như người có kỹ năng bơi tốt, chắc đây cũng là lần đầu tiên cô chèo thuyền đúng không.”
Nghiêm Nhược Tuyết ngẩn người.
Nguyễn Ngưng bật cười: “Tư thế của cô không đúng, vừa tốn quá nhiều sức vừa không có tác dụng, hay là để tôi chèo cho.”
Nghiêm Nhược Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đưa mái chèo cho Nguyễn Ngưng: “Vậy cô chèo đi, tôi sẽ học.”
Nghiêm Nhược Tuyết nghe xong thì gật gù, sau đó nói: “Tôi thấy con người cô cũng không xấu, cũng còn nhỏ tuổi, thế tại sao người trong khu của các cô đều sợ cô đến vậy?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với cô ấy, đưa mái chèo trong tay cho cô ấy: “Đôi lúc không hẳn là sợ con người của tôi, mà là sợ chính tưởng tượng của mình.”
Dáng vẻ của Nghiêm Nhược Tuyết có hơi trầm tư.
Hai người tiếp sức cho nhau, chớp mắt đã đến địa điểm đã chọn là siêu thị.
Có vẻ như tất cả những người có thuyền đều ưu tiên đến đây.
Nguyễn Ngưng cũng không quen biết tất cả mọi người, không biết thuyền nào ở khu của bọn họ, thuyền nào ở khu khác, tóm lại thì ở đây có khoảng bảy tám chiếc thuyền.
Những người kia nhìn thấy đồng phục của Nghiêm Nhược Tuyết, ngay lập tức đều lộ ra vẻ chột dạ.
Thấy cô ấy không quan tâm đến bọn họ, bọn họ lập tức tiếp tục tìm kiếm vật tư.
Nghiêm Nhược Tuyết quan sát những người đó một lúc: “Bọn họ hầu như đều có người ngồi trên thuyền, cử vài người xuống nước, người xuống nước sẽ quấn dây thừng lên người mình, cô đi một mình có an toàn không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Khi tôi ra ngoài một mình sẽ không đến siêu thị, mà đi tìm trong các tòa nhà văn phòng.”
“Hóa ra là vậy à.” Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Cô có dây thừng không? Tôi sẽ xuống nước.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, đưa mắt đánh giá Nghiêm Nhược Tuyết một lúc: “Xuống nước rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên để tôi xuống thì hơn.”
Nghiêm Nhược Tuyết lắc đầu: “Xuống nước thì có gì nguy hiểm, người khác không sợ, chả lẽ tôi lại sợ?”
Nguyễn Ngưng không tiện nói nhiều nữa, lấy một cuộn dây cứu hộ từ trong túi vải dù che mưa ở trên thuyền ra.
Nghiêm Nhược Tuyết cảm thấy rất ngờ: “Chất lượng sợi dây thừng này rất tốt.”
Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên, cái này là tôi và Trình Quý Khoan… cũng chính là anh hàng xóm nhà tôi cùng ra ngoài tìm được, cho nên mới chọn được cái lượng tốt nhất.”
Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu, lấy sợi dây buộc vào eo, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống nước.
Nguyễn Ngưng đợi ở trên thuyền.
Thời gian nín thở của một người bình thường sẽ không quá lâu, vậy nên việc tìm kiếm vật tư đặc biệt khó khăn, đòi hỏi phải xuống nước liên tục.
Nửa ngày sau, Nghiêm Nhược Tuyết trồi lên, vì ngâm mình dưới nước quá lâu khiến lớp da phồng lên, nhăn nhúm nhưng cuối cùng vẫn không tìm được nhiều đồ.
May mắn là siêu thị này nằm trong trung tâm thương mại, mà trung tâm thương mại có tổng cộng sáu tầng, dù không thể đi vào sâu bên trong siêu thị, nhưng vẫn có thể được chút vật tư ở tầng sáu.