Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 122



Khoảng ba phút sau, Nghiêm Nhược Tuyết bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước, vị trí của cô ấy cách thuyền của Nguyễn Ngưng có hơi xa.

Nguyễn Ngưng vội vàng chèo thuyền qua đó: “Sao rồi? Có muốn lên thuyền nghỉ một chút không.”

Nghiêm Nhược Tuyết lắc đầu: “Dưới nước quá phức tạp, tạm thời tôi vẫn chưa tìm được đồ.”

Nguyễn Ngưng nói: “Không sao, an toàn là trên hết.”

Nghiêm Nhược Tuyết lại xuống nước thêm lần nữa, thời gian lần này dài hơn.

Khoảng năm phút sau, Nguyễn Ngưng cảm thấy đầu dây thừng bị kéo xuống nước, cô nhanh chóng lôi sợi dây lên.

Cũng may sức lực của cô đã tăng lên, nếu không thì không thể kéo lên nổi.

Mất khoảng ba mươi giây, Nguyễn Ngưng cuối cùng cũng kéo được đồ buộc bằng sợi dây lên mặt nước, không ngờ hóa ra lại là một bình ga nhỏ.

Cô hơi sửng sốt, nhìn thấy Nghiêm Nhược Tuyết nổi lên ở bên kia: “Cái này chắc là có ích đó chứ, đủ để trả tiền đi thuyền của tôi không?”

Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Đương nhiên là có ích rồi, chỉ là không biết có thể dùng được nữa không, sẽ không phát nổ chứ “

Nghiêm Nhược Tuyết nhấc bình ga hóa lỏng lên khỏi mặt nước, sau đó hít một hơi thật sâu rồi cố sức trèo lên thuyền.

Nguyễn Ngưng nghĩ một chút rồi nói: “Lần này để tôi xuống đi.”

Nghiêm Nhược Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa tìm thấy đồ ăn.”

Nguyễn Ngưng lấy ra một cái bánh quy nén: “Loại khí hóa lỏng này có rất nhiều tác dụng, cái bánh quy nén này coi như là thù lao.”

Nghiêm Nhược Tuyết phát hiện ra đây chính là đồ mà cô ấy phát ngày hôm qua, do dự một chút rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô ấy im lặng ăn bánh quy.

Nguyễn Ngưng lấy ra một cái bình giữ nhiệt: “Đây là nước nóng mà tôi đã chuẩn bị, nếu cô không chê thì có thể uống.”

“Cảm ơn.” Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Tôi tên là Nghiêm Nhược Tuyết, Nghiêm trong nghiêm khắc, Nhược trong nhược kiền, Tuyết trong hạ tuyết, tên của cô là gì?”

Nguyễn Ngưng đơn giản đáp: “Nguyễn Ngưng.”

Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu.

Sau khi ăn gần xong, cô ấy trả cốc nước lại cho Nguyễn Ngưng: “Lần này vẫn là để tôi xuống đi, dù sao cũng tôi đã bị ướt rồi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Để tôi xuống, mọi người cùng nhau lấy vật tư, không thể để một người xuống được.”

Nghiêm Nhược Tuyết: “Được.

Nguyễn Ngưng buộc dây thừng vào người mình, sau khi nhảy xuống nước cô phát hiện tất cả các cửa sổ ở trung tâm thương mại đều bị người ra đập vỡ.

Bơi vào bên trong, có rất nhiều bàn ghế nổi trên trần nhà, có lẽ còn có những thứ khác nữa, nhưng đều bị ngâm trong nước một thời gian dài, cũng không thể ăn được.

Chỉ có thể tìm những thức ăn được đóng gói kỹ càng.

Điều này quả thực không dễ dàng, siêu thị nằm ở tầng hai, không có đồ lặn thì không thể đi sâu vào bên trong, cho dù có may mắn đến được, thì cũng chưa chắc toàn mạng trở về.

Nguyễn Ngưng tìm đại một cửa hàng, cuối cùng cô suy nghĩ một chút rồi lấy ra một ít đồ ăn vặt cho vào trong túi, cột lại, sau đó buộc vào một cái cột.

Có được phát hiện ra hay không, được người xấu hay người tốt phát hiện, chỉ có thể xem số mệnh của nó.

Sau đó, Nguyễn Ngưng bắt đầu nổi lên.

Nghiêm Nhược Tuyết ngồi trên thuyền cảm nhận được sức lực của sợi dây thừng, mau chóng giật dây hai lần giúp cô trồi lên.

Nguyễn Ngưng nổi lên dưới mặt nước: “Tiếc ghê, không tìm thấy đồ gì cả, tầng sáu vốn bị người ta lục soát hết cả rồi.

Nghiêm Nhược Tuyết “ừ” một tiếng: “Cô có muốn lên không?”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Cô nói xem tôi có nên đi đến tầng năm tìm thử không?”

“Thông thường tầng năm là tầng bán quần áo, không thể tìm ra thứ gì ăn được đâu.” Nghiêm Nhược Tuyết nói.

Nguyễn Ngưng giả vờ thở dài, leo lên thuyền cao su: “Vậy chuyến này chúng ta ra ngoài chỉ lấy được một bình ga hóa lỏng, mà thôi, vậy cũng được rồi.”

Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Nói chính xác hơn, cô còn mất thêm một bịch bánh quy nén và nửa cốc nước sôi.”

Nguyễn Ngưng không khỏi bật cười, thật không ngờ nữ chính này lại hành xử cứng nhắc như vậy.

Cô biết Nghiêm Nhược Tuyết đi theo mình là muốn thăm dò cô sâu hơn, nên cô nói: “Chúng ta có nên tiếp tục không? Tôi thấy nước khá bẩn, muốn quay về tắm, nếu không sợ bị bệnh mất.”