Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 127



Nghiêm Nhược Tuyết lắc đầu: “Chỗ này là do mấy người tìm thấy, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”

Cô ấy dừng lại một chút: “Nhưng chỉ nốt ngày mai thôi, ngày mốt quay lại tôi sẽ nói với bọn họ, đến lúc đó tôi sẽ nói cho bọn họ biết ở đây có cá.”

Vưu Đại Phúc vội vàng nói: “Được!”

Nguyễn Ngưng có hơi ngạc nhiên, từ trước đến giờ Nghiêm Nhược Tuyết vẫn luôn rất kiên nhẫn, sao lần này lại đột nhiên bỏ cuộc?

Mang về quá nhiều đồ lặt vặt sẽ hơi phiền phức, hơn nữa còn phải cần đến nhiều nước nên Vương Linh Hạ lấy một con dao ra, bắt đầu giết cá ngay tại chỗ.

Nguyễn Ngưng thấy thế vội vàng đi lấy thêm hơn một trăm tấn nước.

Bằng cách này, tổng dung tích chứa nước của cô đạt tới một ngàn ba trăm bốn mươi tấn, cộng thêm khả năng làm mới của tủ lạnh, chắc là đủ dùng.

Ngày thứ ba, Nghiêm Nhược Tuyết được máy bay trực thăng đón đi.

Nguyễn Ngưng lại quay về với cuộc sống nhàn nhã, mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, tập thể dục và luyện cách sử dụng các loại vũ khí.

Mưa dần nhỏ lại.

Sau khi tầng sáu bị ngập, lượng nước nhìn chung không hề tăng lên nhưng chắc chắn cũng không hề giảm xuống.

Đây là một tin vui cho tất cả mọi người, họ hy vọng mưa sẽ tạnh, người dân tiếp tục dùng các loại “thuyền” ra khơi tìm kiếm nhu yếu phẩm.

Cả thành phố dường như đã biến thành bãi nhặt rác, còn mọi người đều là người nhặt rác.

Nhiều người như vậy, Nguyễn Ngưng không muốn chạy xa hơn, kẻo gặp rắc rối.

Theo thời gian trôi qua, dưới cơn mưa bão tàn khốc, mọi người phát hiện thiên nhiên lại ban tặng cho họ một món quà.

Bọn họ tìm thấy thức ăn.

...

Sau khi dòng nước bớt chảy xiết, mọi người phát hiện trong nước có một loại tảo mới.

Lúc đầu không ai dám đụng vào thứ này, dù sao nước cũng khá bẩn, tất cả rác thải đều bị vứt xuống nước, ngay cả xác chết cũng không ít.

Cho đến khi có người đói đến rã ruột, ôm tâm lý dù có chết cũng không thể làm ma đói mà hái một ít về ăn thử.

Kết quả chỉ bị tiêu chảy, chỉ cần đi ra ngoài hết là ổn.

Tin tức tảo trong nước có thể ăn được nhanh chóng truyền đến tai mọi người.

Tuy sẽ bị tiêu chảy nhưng tiêu chảy mấy lần thì dạ dày sẽ quen, hơn nữa thứ này là thực vật nên cũng có thể bổ sung vitamin phải không?

Như thế này còn tốt hơn là bị chết đói.

Phải ăn mì gói, bánh quy nén và cháo trong một thời gian dài, hiện tại mọi người đều rất thèm “rau” xanh.

Trong thời gian ngắn tảo trở thành đề tài nóng hổi, mỗi ngày trời còn chưa sáng mọi người đều ra ngoài tìm tảo, đến muộn sẽ không còn.

May mắn khả năng sinh trưởng của loại tảo này rất tốt, chỉ trong một đêm đã mọc ra cái mới.

Bên cạnh đó, trời mưa quá lâu, không khí ẩm ướt dẫn đến nấm mọc ở hành lang.

Loại nấm này còn được ưa chuộng hơn cả tảo, khiến cho hàng xóm tranh nhau đến vỡ đầu.

Ngày nào hai anh em Trình Quý Lịch cũng ra cắt tảo, Nguyễn Ngưng cũng đi theo, hai anh em bọn họ sẽ biến thức rau thừa thành rau khô để đề phòng lỡ có ngày loại tảo này bị tuyệt chủng.

Tâm lý của Trình Quý Khoan luôn ở trạng thái lo lắng, ngày nào anh cũng sẽ ra ngoài một mình để tìm một số đồ nội thất bằng gỗ hoặc chặt bỏ một số cành cây và thân cây.

Sau khi mang nó về, anh sẽ chia cho Nguyễn Ngưng một phần, bảo cô cất đi trước, cẩn thận lỡ dùng hết gas hóa lỏng thì không còn để dùng.

Sau một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng cũng đến giai đoạn phát thức ăn lần thứ hai.

Lần trước phát quá ít bánh quy nén nên có rất nhiều người đã ăn xong từ lâu, hàng ngày họ đều phải ăn tảo luộc và húp cháo loãng để sống qua này rồi đếm đầu ngón tay xem còn bao lâu nữa sẽ đến đợt phát thức ăn tiếp theo.

Sáng sớm hôm nay, người dân ra ngoài từ sớm để vớt tảo, rồi háo hức ngắm nhìn bầu trời.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng trên bầu trời cũng vang lên tiếng máy bay trực thăng, mọi người vội vã chạy lên, tập trung quanh tầng cao nhất.