Lần này Nghiêm Nhược Tuyết không đi theo, chỉ có vị cảnh sát trẻ tuổi kia, cậu ta còn mang đến một tin tức tốt.
“Chính phủ đã quyết định sẽ thu mua tảo, cứ mười ký tảo có thể đổi được nửa ký bánh quy nén, cụ thể là năm miếng.”
“Hai mươi ký tảo có thể đổi được nửa ký gạo.”
Nghe tới gạo, không ít người âm thầm nuốt nước miếng.
Bình thường có rau có thịt, nhiều nước, nhiều dầu nên không ăn hết nhiều cơm nhưng không có rau có thịt thì gạo lại nhanh chóng thấy đáy.
Hầu như nhà nào cũng ăn xong những gì dự trữ trước khi mưa tới.
“Đổi ở đâu?” Có người vội vàng hỏi.
Cảnh sát trẻ tuổi kia trả lời: “Sau này mỗi ngày thành phố sẽ cho một chiếc thuyền lớn đến thu mua tảo, chắc khoảng sẽ đến khu chung cư của mọi người lúc mười một giờ trưa.”
“Tốt quá! Tôi có thể đổi gạo nấu cơm, còn có thể nấu cháo đặc cho con nữa.” Một bà mẹ vừa nói vừa khóc.
Mọi người đều vui mừng khôn xiết, có người còn không thèm nghe đã vội vàng chạy xuống vớt tảo.
Trình Quý Lịch là người vui vẻ nhất, bởi vì mỗi ngày cô ấy đều thừa quá nhiều năng lượng mà không có chỗ dùng, bây giờ cô ấy có thể đổi bánh quy nén bằng cách vớt tảo.
Phải biết lô bánh quy nén này là vật tư quân sự, thời hạn sử dụng tối thiểu là năm năm.
Bọn họ thực sự cần thứ gì đó có thể bảo quản được lâu.
Trình Quý Lịch giữ lấy cánh tay của Nguyễn Ngưng: “Ngưng Ngưng, sau này ngày nào chúng ta cũng ra ngoài vớt tảo, tranh thủ một ngày đổi được nửa ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Cậu còn muốn vớt nhiều như vậy? Sau chính sách này, mọi người sẽ điên cuồng lao vào vớt tảo, một ngày vớt được năm ký đã không tệ rồi.”
“Thử một lần đi, thử một lần cũng không có thiệt hại gì.” Trình Quý Lịch nói: “Ngày mai chúng ta sẽ dậy sớm một chút đi vớt tảo nhé.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Ngày hôm sau, chưa tới năm giờ hai người đã ra khỏi nhà, không ngờ đã có đầy người xuống nước.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta ra xa một chút, bồn tắm bọn họ dùng không thể nổi xa được, đi xa hơn chắc chúng ta sẽ vớt được nhiều hơn.”
Trình Quý Lịch gật đầu.
Hai người chèo thuyền khoảng nửa tiếng, nơi này quả thật có ít người hơn, mặt nước dày đặc tảo.
Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên, vội vàng lấy một con dao ra, nắm lấy một nắm tảo bắt đầu cắt.
Tám giờ, hai người các cô vớt được cả một thuyền.
Nhưng thế này vẫn không đáp ứng được tiêu chuẩn thu gom và bảo quản của chính phủ, trước tiên phải làm khô tảo đã, cả hai vội vã về nhà, dọc đường đi nhận được vô số ánh mắt ghen tị và hâm mộ.
Nguyễn Ngưng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Sau khi quay lại tầng mười tám, hai người đứng ngoài hành lang ép hết nước trong tảo ra, sau đó lấy mấy tấm ván gỗ làm giá phơi rồi treo tất cả tảo lên đó.
Trình Quý Khoan cũng đi ra giúp đỡ, thấy hai người hái được nhiều như vậy nên nói: “Hai người chèo thuyền ra xa hả?”
Trình Quý Lịch cảm thán: “Hết cách rồi, mọi người tụ tập rất đông, giống như mọi người trên khắp thế giới đều đi ra hái tảo.”
Trình Quý Khoan không nói gì thêm, chỉ giúp phơi tảo.
Nguyễn Ngưng nói: “Không phải anh còn muốn ra ngoài lấy củi sao? Chỗ này không cần anh phải lo, chúng tôi có thể tự làm được.”
Trình Quý Khoan suy nghĩ một lát: “Được, lúc ra ngoài đổi vật tư, hai người nhớ cẩn thận một chút.”
Trình Quý Lịch hồn nhiên nói: “Không phải bây giờ có rất ít người giành đồ sao, em thấy Ủy Ban Tự Cứu cũng đã chịu im lặng rồi.”
Trình Quý Khoan lắc đầu, nói với Nguyễn Ngưng: “Phiền cô chăm sóc em ấy nhiều hơn.”
Nguyễn Ngưng bật cười: “Anh mau ra ngoài đi, không có việc gì đâu, hôm nay tôi không định mang tảo đi đổi, đợi đến ngày mai hong khô xong rồi mới đi.”
Trình Quý Khoan gật đầu, chèo thuyền cao su đi.
Trình Quý Lịch dựa sát vào Nguyễn Ngưng, nói nhỏ: “Ngưng Ngưng, thật sự vẫn còn người muốn cướp vật tư hả?”
“Cậu có biết bây giờ gạo quý thế nào không?” Nguyễn Ngưng hỏi.