Vì đã đến Brunei khảo sát thị trường nhiều lần nên Châu Tuệ đích thân đảm nhiệm vai trò giới thiệu ẩm thực địa phương cho Phong Lâm Vũ.Cô hào hởi đi cùng hắn tham quan các gian hàng ẩm thực phong phú trong khu chợ đêm rồi cùng lựa chọn thức ăn.
Sau khi chọn được một số món ăn thì cả hai cùng nhau ngồi thưởng thức tại một quầy hàng gần đó.Châu Tuệ đẩy đĩa thức ăn về phía Phong Lâm Vũ rồi hào hứng giới thiệu:
- Anh ăn trước món này đi!Món này có tên là Ambuyat một đặc sản không thể bỏ qua khi đến Brunei!.
Phong Lâm Vũ đưa tay khuấy vào chén nước sốt ra vẻ ngần ngại:
- Sao trông nó cứ sền sệt thế nào ấy!Có thực là ăn được không vậy?
Châu Tuệ cười đáp:
- Chất sệt ấy được làm từ tinh bột cây sago.Anh dùng thử đi!Món này phải ăn lúc còn nóng mới ngon!.
Phong Lâm Vũ đưa tay múc thức ăn cho vào miệng nhai chầm chậm cảm thấy hương vị cũng không đến nỗi nào.Hắn nhìn hai món ăn còn lại trên bàn rồi hỏi tiếp:
- Còn đây gọi là món gì?
Châu Tuệ đáp:
- À!Món này là bánh gạo Katupat được gói trong lá cọ.Còn đây là thịt cừu xào,người dân ở Brunei đa số theo đạo Hồi nên các món được làm từ thịt cừu rất thơm ngon và phổ biến!.
Phong Lâm Vũ vừa gật gù khi nghe lời giới thiệu của Châu Tuệ vừa thưởng thức món ăn.
Hắn đã đi du lịch nhiều nơi trên thế giới,nhưng ẩm thực đường phố ở Brunei vẫn có hương vị gì đó rất đặc trưng và khác lạ với hắn.Hắn tự nghĩ thầm điểm khác lạ ấy không biết chỉ đơn thuần là do khẩu vị mang lại hay đây là chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên hắn không đem theo bên mình các người đẹp,siêu mẫu chân dài mà lại đi cùng ác nữ Châu Tuệ- khắt tinh khiến hắn kinh hồn bạt vía bấy lâu.
Phong Lâm Vũ nhìn thấy nét vô tư nhiệt tình của Châu Tuệ khi cùng hắn thưởng thức ẩm thực đường phố khác xa hình ảnh gai góc mà cô khoát lên hàng ngày khiến hắn chợt thấy lạ lẫm nghĩ thầm.
"Ác nữ cũng có lúc trông như thế này sao?".
Về phía Châu Tuệ thì cô không lạ gì bộ dạng háu ăn như lợn đói của Phong Lâm Vũ.
Trông hắn nhiều lúc cứ như một đứa trẻ to xác thích tự hành xử theo ý của mình nhưng ẩn sâu bên trong luôn khát khao sự quan tâm và chăm sóc của người khác.Châu Tuệ đưa hộp khăn giấy về phía Phong Lâm Vũ rồi mỉm cười:
- Miệng anh dính đầy thức ăn rồi kìa!
Phong Lâm Vũ đón lấy mảnh khăn giấy trên tay Châu Tuệ rồi vừa nhai thức ăn vừa hỏi:
- Cô không biết nấu ăn nhưng lại có nhiều kiến thức về ẩm thực thế à?
- Trên đời này thiếu gì người am hiểu và sành ăn nhưng lại không biết nấu ăn như tôi?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền phản bác:
- Nhưng cô là phụ nữ,ít nhiều gì cũng nên học nấu ăn đi!Sau này còn chăm sóc cho chồng con.Có người đàn ông nào lại không muốn thưởng thức một bữa ngon tràn đầy sự quan tâm do vợ mình nấu sau một ngày đi làm vất vả kia chứ?
Châu Tuệ ngẫm một lúc rồi đáp:
- Công việc của tôi thường ngày rất bận rộn!Tôi lại không biết nấu ăn,thuê người giúp việc là được ấy mà!.
Phong Lâm Vũ nghe cô nói vậy thì thở dài:
- Thôi cô cứ xem như vừa rồi tôi chẳng nói gì!
Châu Tuệ nửa đùa nửa thật nói:
- Mà này!Sao trông anh phản ứng thái quá vậy?Anh định cưới tôi thật đấy à?
Phong Lâm Vũ đang hớp ngụm nước ép trái cây nghe thế liền sặc nước:
- Tôi..Tôi mà thèm cưới cô?Cô không phải là gu phụ nữ tôi thích!Tôi chỉ khuyên cô nên học cách làm vợ thôi!Chả nhẽ sau này kết thúc hợp đồng hôn nhân với tôi cô cứ ở vậy làm bà cô già đến cuối đời à?
Châu Tuệ đáp:
- Thực ra tôi không có ý định làm bà cô già như anh nói.Chỉ cần gặp lại anh ấy,chỉ cần biết anh ấy vẫn còn độc thân tôi sẽ lập tức cầu hôn và đi học nấu ăn để chăm sóc cho anh ấy mỗi ngày!
Phong Lâm Vũ nghe cô nói thế thì càng ngạc nhiên hơn:
- Vậy ra cô đã có người trong lòng rồi à?Gã đàn ông nào vô phúc được cô để mắt đến vậy?
Châu Tuệ bĩu môi đáp:
- Anh không cần biết nhiều vậy đâu!Hai ngày nữa là quán bar King Of Night khai trương,anh muốn nán lại tham dự cùng tôi hay quay về Bắc Kinh sớm hơn?
Phong Lâm Vũ đáp:
- Dù gì tôi cũng đã cất công đến Brunei xa xôi như vậy ở thêm ít ngày tham dự khai trương cùng cô sẵn tham quan các điểm du lịch cùng vợ chồng Tống Vệ cũng chẳng sao!.
Châu Tuệ tỏ vẻ hài lòng sau đó nhìn lên đồng hồ rồi nói:
- Cứ quyết định vậy đi!Bây giờ đã hai giờ sáng rồi!Tôi lái xe đưa anh về khách sạn!.
....................
Tại khách sạn 5 sao The Empire Brunei.
Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ bước vào sảnh khách sạn.Sau khi nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân thì cô bấm thang máy cùng hắn đi nhận phòng.Châu Tuệ đặt hai phòng khách sạn riêng biệt liền kề nhau.Cô đưa thẻ phòng cho Phong Lâm Vũ rồi nói:
- Cầm lấy và nhớ cho kỹ số phòng!Của tôi là phòng 612 còn anh là phòng 613.Nhớ vào cho đúng phòng đừng đi nhầm đấy!
- Biết rồi đại tiểu thư!Cô khéo lo quá!Vào đến phòng cô là mùi sát khí lan tỏa rợn cả tóc gáy rồi tôi không thể nào đi nhầm được đâu!.
Nói xong thì Phong Lâm Vũ ngoe nguẩy cầm chìa khóa mở cửa vào phòng.Hắn bước vào bên trong thấy nội thất bày trí tinh tế nhưng không kém phần sang trọng thì lấy làm hài lòng,đánh giá cao khiếu thẩm mỹ của Châu Tuệ.Phong Lâm Vũ nằm ngửa lên chiếc giường êm ái rộng lớn rồi nhìn lên chùm đèn trang trí mà trong lòng cảm thấy dường như có gì đó hơi trống trải.Đúng rồi!Hắn thấy thiếu hơi người bên cạnh,lần đầu tiên ở khách sạn mà lại thiếu mỹ nhân làm cho hắn có chút không quen.Đã thế mang tiếng đi du lịch cùng vợ nhưng thực tế là "có tiếng mà không có miếng!".Phong Lâm Vũ bức bối một hồi lâu rồi vang tiếng ngáy đều đều,quên cả việc đi tắm và tắt đèn phòng ngủ.
.....................
Tại phòng khách sạn của Bạch Tử Kỳ.
Lúc này Bạch Tử Kỳ đang chăm chú soi gương gắn lại mấy chiếc răng giả lên hàm trên một cách tạm bợ.
Hắn nhớ đến cú đấm thép của Châu Tuệ khiến hắn bay mất một lượt mấy cái răng cửa mà luôn miệng chửi thề vì hậm hực.Lúc này thuộc hạ của Bạch Tử Kỳ dẫn vào một thanh niên dáng người cao dong dỏng rồi trình báo với hắn:
- Đại ca!Người cần tìm đã có mặt!
Bạch Tử Kỳ bắt chéo hai chân trên bàn.Vừa ngậm lấy điếu thuốc trong miệng vừa nói:
- Nghe bảo chú em đang cần tiền lo viện phí cho mẹ mình!Giúp bổn thiếu việc này trót lọt bổn thiếu sẽ không để chú em phải chịu thiệt!.
Người thanh niên nghe thế vội hỏi:
- Không biết Bạch thiếu gia có nhiệm vụ gì muốn giao phó?.
Bạch Tử Kỳ móc từ trong túi áo một gói nhỏ chất bột màu trắng rồi cười nham hiểm nói khẽ vào tai người thanh niên:
- Giúp bổn thiếu có một đêm vui vẻ bên Châu tiểu thư nhà mày là được!
Bạch Tử Kỳ quẳng một cọc tiền lên bàn rồi nói tiếp:
- Cầm trước nhiêu đây lo viện phí đi!Phần còn lại sẽ đưa đầy đủ cho chú mày khi xong việc!.
Người thanh niên nhanh tay chộp lấy cọc tiền rồi ríu rít cúi đầu:
- Bạch thiếu gia yên tâm!Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này!
Trông thấy người thanh niên hớn hở cầm lấy tiền rồi đi khuất dạng thì lúc này Bạch Tử Kỳ liền há hốc mồm cười một tràng dài,đáy mắt hắn long lên tia lửa đầy thù hận:
- Châu Tuệ mày đợi đấy!Xem lần này bổn thiếu gia có chơi chết con mẹ mày không!?