Hôm nay là ngày khai trương quán Bar mà mình đã bỏ ra khá nhiều tâm huyết lẫn công sức để đầu tư nên Châu Tuệ có chút hồi hộp pha lẫn sự phấn khởi.
Từ tối hôm qua đến giờ cô cứ thao thức không sao ngủ được,đến sáng thì chỉ ăn lót dạ qua loa rồi đến quán Bar trực tiếp chỉ đạo hoàn thiện các khâu cuối cùng cho đến giờ này vẫn chưa được nghỉ ngơi.Mô hình kinh doanh quán Bar trên bãi biển của cô thu hút nhiều sự chú ý của giới trẻ lẫn người dân địa phương xung quanh.Đến giờ khai trương chính thức mọi người đổ về quán Bar mỗi lúc một đông để vui chơi.Châu Tuệ quan sát thấy tình hình khả quan thì rất hài lòng.Từ xa Phong Lâm Vũ và vợ chồng Tống Vệ cùng bước đến tặng lẵng hoa cho Châu Tuệ mừng ngày khai trương.Tống Vệ vui vẻ bắt tay Châu Tuệ nói:
- Chúc bà chủ Châu Tuệ khai trương hồng phát!
Phong Lâm Vũ cũng bước đến ôm lấy cô chúc mừng:
- Khai trương hồng phát!Bà xã à!Tối nay trông em thật đẹp!.
Dù rất muốn đẩy Phong Lâm Vũ ra nhưng Châu Tuệ cũng thuận theo nét diễn hạnh phúc hắn đang muốn phô bày trước mắt vợ chồng Tống Vệ mà vỗ lên lưng hắn hưởng ứng:
- Cám ơn ông xã!
Vợ chồng Tống Vệ thấy thế liền trêu:
- Ôi trời!Đến dự khai trương còn được phát cẩu lương ăn ngập mồm!.
Phong Lâm Vũ nghe thằng bạn thân trêu mình thì thúc vào ngực Tống Vệ một cái,mọi người cùng cười lên vui vẻ rồi bước vào bên trong dự buổi khai trương.
Đến hơn 1 giờ sáng.
Lúc này khách đến quán Bar đã thưa bớt,Châu Tuệ mới có thể ngồi ngả lưng trên sofa nghỉ ngơi một chút.Từ tối đến giờ vừa tiếp đãi đối tác vừa điều phối các khâu chuẩn bị để buổi khai trương được diễn ra thuận lợi gắng gượng đến lúc này thì cô cảm thấy đuối sức thực sự.
Tiểu Kê thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô liền bưng ly nước ép trái cây đến gần Châu Tuệ rồi lên tiếng mời mọc:
- Tiểu thư!Uống một chút nước ép cho lại sức!
Tiểu Kê là thuộc hạ dưới trướng của Châu Tuệ bao nhiêu năm nay.Thường ngày hắn vốn là kẻ lầm lì ít nói ai sai bảo gì thì làm đó,đến tối nay lại ra vẻ cởi mở quan tâm như vậy khiến Châu Tuệ cũng khá bất ngờ.Châu Tuệ đón ly nước ép trên tay hắn rồi vui vẻ uống hết một ngụm.Chợt nhận ra điều gì khác thường Châu Tuệ khẽ nhăn mặt nói:
- Nước ép này có vị đăng đắng nhỉ?
Tiểu Kê liền giải thích:
- À!Do đây là nước ép táo thơm kèm rau bina.Tiểu thư uống vào sẽ nhanh hồi phục năng lượng.
Nghe Tiểu Kê nói thế Châu Tuệ không nghĩ ngợi gì thêm mà uống cạn hết một hơi.Tiểu Kê nhìn thấy cô uống hết nước ép thì trong dạ rất đắc ý,hắn nở nụ cười nửa miệng hài lòng vì kế hoạch bước đầu xem như thành công.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Tiểu Kê reo lên khiến hắn phải tìm đến một góc tối bí mật để nghe điện thoại.Đầu dây bên kia là giọng khàn đặc trưng của Bạch Tử Kỳ:
- Thế nào rồi chú em?Kế hoạch vẫn ổn cả chứ?
Tiểu Kê đưa tay che miệng nhằm hạn chế âm thanh ở mức nhỏ nhất:
- Cô ta đã uống cạn cả ly "xuân dược" rồi!Khoảng nửa giờ đồng hồ sau sẽ phát huy tác dụng.Bây giờ Bạch thiếu gia cho người đem xe đến đón là vừa!.
Bạch Tử Kỳ đầu dây bên kia cười sằng sặc lên đắc chí:
- Khà khà!Chú mày làm tốt lắm!Xong việc tao sẽ thưởng hậu hĩnh!.Tao cho xe đến đón "con mèo nhỏ" ấy ngay đây!.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Tử Kỳ thì Tiểu Kê vội vã quay trở lại xem tình hình.Lúc này hắn thấy Châu Tuệ đang nhắm nghiền mắt thở mệt nhọc trên trán thì bắt đầu lấm tấm mồ hôi.Tiểu Kê vờ bước đến Châu Tuệ hỏi han:
- Tiểu thư!Cô có sao không?Trông sắc mặt cô nhợt nhạt quá!.
Nghe giọng Tiểu Kê gọi thì Châu Tuệ cố mở mắt ra nhìn,trước mắt cô là những hình ảnh cứ xoay vòng liên tục.Châu Tuệ đưa tay xoa hai bên thái dương rồi nói:
- Sao bỗng dưng tôi cảm thấy đau đầu quá!
Tiểu Kê ngồi cạnh bên tỏ vẻ quan tâm:
- Tiểu thư chắc đã mệt rồi!Nên về khách sạn nghỉ ngơi thôi!.
Châu Tuệ lúc này đã choáng váng cả đầu óc liền tán thành lời đề nghị của Tiểu Kê:
- Vậy phiền anh giúp tôi lái xe về khách sạn The Empire!Tôi đau đầu quá không tự lái xe được!.
Chỉ chờ nghe có thế nên Tiểu Kê vội vã đồng ý:
- Vâng thưa tiểu thư!.
Lúc này thì Kỳ An đang đứng gần đó quản lí nhân viên phục vụ,trông thấy bộ dạng lấm la lấm lét của Tiểu Kê dìu Châu Tuệ bước đi vội vã thì anh cảm thấy có gì đó bất thường liền đuổi theo ngay sau đó.
Lúc này thì Tiểu Kê đã dìu Châu Tuệ bước xuống Gara đậu xe.Châu Tuệ dường như càng ngày càng mất dần ý thức mà tựa hẳn đầu lên vai của Tiểu Kê liên tục nhăn mặt vì khó chịu.Từ xa một chiếc xe hơi bảy chổ đã đậu sẵn chờ đợi trước đó.Tiểu Kê dìu Châu Tuệ bước đến nhóm người đang ngồi trên xe rồi nhếch môi cười:
- Giao hàng!
Nhóm người trên xe bảy chổ định chộp lấy cánh tay Châu Tuệ lôi lên xe thì lúc này Kỳ An từ đằng xa vội vã chạy đến la lên ngăn cản:
- Các người là ai?Định đưa tiểu thư đi đâu?
Nhóm người trên xe trừng mắt nhìn về phía người đang phát ra âm thanh.Lúc này tên Tiểu Kê biết mọi việc sắp bại lộ nên đã nhanh chóng co giò chạy thục mạng.Chỉ còn lại Kỳ An và nhóm người lạ mặt đấu mắt nhau hầm hầm.
Không chờ đợi lâu thêm,một tên đầu trọc trong bọn chúng bước xuống xe trừng mắt quát về phía Kỳ An quát lớn:
- Mày là thằng nhãi nào?Tránh ra đừng rách việc của bọn ông!
Kỳ An siết chặt nấm đấm trong tay rồi gằn giọng:
- Bọn mày thả tiểu thư ra ngay!Nếu không thì đừng trách tao!.
Tên đầu trọc phá lên cười sằng sặc:
- Haha!Mày nghĩ một thằng đói cơm ốm yếu như mày thì làm đéo gì được bọn tao?
Dứt lời tên đầu trọc vung mã tấu đang giấu phía sau lưng bất ngờ lao về hướng Kỳ An đang đứng.Rất nhanh chóng Kỳ An đã tránh được hung khí của hắn và tung cú đạp hiểm hóc lên mặt hắn mà nghe răng rắc như tiếng xương bị nứt.Tên đầu trọc nhận đòn đau nằm gục mặt một đống kêu rên thảm thiết trên nền đất.Thấy đồng bọn mình thất thế,thêm bốn tên đang ngồi trên xe cùng ùa xuống vây quanh Kỳ An rồi tung hung khí sắt nhọn ra uy hiếp.Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi,Kỳ An một chọi đến bốn dạy dỗ từng tên côn đồ kia một trận nhớ đời.
Từng tên lần lượt gục xuống trước những đòn chí mạng từ cao thủ Judo Kỳ An.Tổng cộng năm tên nằm la liệt ra đất,trên khắp thân thể là những vết bầm tím không thể nhận ra hình dạng con người!.Kỳ An đè một bên mặt của một tên trong bọn chúng dưới gót giày của mình rồi nghiến giọng hỏi:
- Nói!Tụi bây định làm gì tiểu thư?Ai sai tụi bây làm những việc này?
Tên côn đồ tái xanh mặt mày lắp bắp trả lời:
- Tha..Tha mạng cho tôi!Tôi chỉ là làm theo yêu cầu của Bạch thiếu gia thôi!.
Kỳ An siết chặt tay thành hình nắm đấm nghiến chặt răng đầy phẫn nộ:
- Bạch Tử Kỳ!Lại là con chó thích cắn người đó!
Kỳ An tức giận đá liên tục lên nhóm côn đồ đang la liệt trên mặt đất,lúc này tiếng gọi yếu ớt của Châu Tuệ vang lên khiến anh dừng lại:
- Kỳ An!Tôi thấy trong người khó chịu quá!.
Kỳ An bước đến dìu lấy Châu Tuệ rồi lo lắng hỏi:
- Tiểu thư cô không sao chứ?Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?
Châu Tuệ nhăn mặt lắc đầu:
- Không cần đâu!Anh lái xe đưa tôi về khách sạn ngay đi!.
Nghe theo lời Châu Tuệ,Kỳ An nhanh chóng dìu cô bước vào trong xe rồi nhanh tay đánh lái về hướng khách sạn The Empire.
...................
Tại khách sạn The Empire.
Về đến phòng khách sạn Kỳ An vội dìu Châu Tuệ nằm xuống giường rồi đưa chăn đắp lên người cô.Anh lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau lên trán cô những giọt mồ hôi lấm tấm,lúc này Châu Tuệ nửa tỉnh nửa mê nhìn người nam nhân trước mắt mình mà mê man gọi tên:
- Cá voi xanh..Là anh đúng không?Cá voi xanh?
Kỳ An nghe thấy tên người nam nhân Châu Tuệ vừa gọi không phải là mình thì anh vô cùng bức bối xen lẫn sự chua xót.Nhưng lúc Châu Tuệ rơi vào trạng thái không tỉnh táo anh đã bạo dạn hơn hàng ngày mà đặt lên trán cô một nụ hôn rồi thì thầm:
- Châu Tuệ!Em để ý đến tôi một chút có được không?