Châu Tuệ vẫn mê man trên giường mà không hay biết Kỳ An đang nhìn về cô với ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự bất lực.Cô đối với anh như vì tinh tú trên trời cao,làm kẻ phàm trần như anh cứ mải ngước lên nhìn ước ao mà không bao giờ có thể đưa tay chạm tới.
Kỳ An đắp lại chăn cho Châu Tuệ,quay nhìn cô một lần nữa trước khi rời khỏi phòng.Dù biết rằng cô đang trong trạng thái vô thức nhưng cứ nghe người mình yêu mải miết gọi tên người đàn ông khác như vậy khiến anh không thể nào giữ điềm tĩnh được.Huống hồ trái tim anh làm từ máu thịt,tuy nó không được phép yêu cô nhưng nó cũng biết đau.Anh tắt hết đèn trong phòng rồi đóng cửa rời đi.Lúc này điều khiến Kỳ An bận tâm chính là nhóm người của Bạch Tử Kỳ và Tiểu Kê.Không rõ bọn chúng có mối quan hệ gì với nhau mà tên Tiểu Kê lại dính dáng đến vụ việc bắt cóc Châu Tuệ ngày hôm nay?.Kỳ An quyết sẽ điều tra ra chân tướng bắt những kẻ hãm hại Châu Tuệ phải trả giá thật đắt. ....................
Phong Lâm Vũ loạng choạng những bước đi không vững tìm đến cửa phòng khách sạn.
Tối nay gặp được vợ chồng Tống Vệ tại buổi mừng khai trương quán Bar của Châu Tuệ khiến hắn rất hứng khởi.Hiếm khi có dịp cùng thằng bạn thân chén tạc chén thù như vậy nên Phong Lâm Vũ cứ uống cạn từ ly này qua ly khác như nước lã đổ vào người cho đến khi say khướt nhếch nhát như thế.Hắn khâm phục bản thân mình đã uống say bí tỉ mà vẫn tự tìm được đường về khách sạn rồi tự đứng trước cửa phòng của mình như lúc này.Phong Lâm Vũ đưa tay đẩy cửa phòng,chất giọng lè nhè cất ra khỏi vòm họng:
- Về đến phòng rồi!Đã nói là bổn thiếu gia chưa có say!Tự uống rượu được thì tự mình về phòng được!
Trong bóng tối lờ mờ không thể nhìn rõ xung quanh,Phong Lâm Vũ cố lần tìm đến giường ngủ và ngã nhào xuống đó.Có điều khác lạ là dường như hắn cảm giác mình đang nằm đè lên thân thể mềm mại của ai đó.Tiếng rên khẽ từ người phía dưới cất lên: - Ưʍ..
Phong Lâm Vũ đầu óc quay cuồng không thể phân biệt được gì nữa,cứ thế mà lè nhè hỏi:
- Ai vậy?Ai đang nằm trên giường của bổn thiếu gia?.
Đáp lại lời hắn vẫn là chất giọng phụ nữ vang lên khe khẽ:
- Nóng!..Nóng quá!
Phong Lâm Vũ cố với tay mở công tắc đèn ngủ cạnh giường.Nhìn thấy Châu Tuệ đang nằm cạnh mình thì hắn cất giọng lè nhè hỏi:
- Châu Tuệ!Sao cô lại nằm trên giường của tôi?
Ngay lúc này hiệu quả của "xuân dược" trong cơ thể Châu Tuệ đã dần phát tán mạnh mẽ.
Toàn thân cô đỏ bừng kèm theo cảm giác nóng ran rất khác lạ.Cô mơ màng kéo lấy cánh tay của Phong Lâm Vũ như khẩn cầu sự giúp đỡ:
- Tôi..Nóng quá!..Giúp tôi với!.
Phong Lâm Vũ lúc này cũng không còn giữ được đầu óc tỉnh táo.Hắn đã đi nhầm sang phòng của Châu Tuệ mà vẫn đinh ninh là phòng của mình.Hắn kéo tay của Châu Tuệ rồi nói: - Cô về phòng của mình đi!Trả giường cho bổn thiếu gia nghỉ ngơi!
Vì chếnh choáng men say nên Phong Lâm Vũ định kéo tay của Châu Tuệ rời khỏi giường ai dè lại ngã nhào lên thân cô một lần nữa.Lúc này toàn thân Phong Lâm Vũ đã đè sát lên người Châu Tuệ,đôi môi trong vô thức cũng chạm khẽ vào nhau như luồng điện xẹt qua.
Cơ thể mềm mại cùng giọng nói của Châu Tuệ đang thì thầm vào tai mình khiến Phong Lâm Vũ không tránh khỏi rạo rực khắp thân thể.Hắn ghé sát vào tai cô thì thào phả ra mùi rượu vẫn còn nồng nặc:
- Châu Tuệ cô đừng trở nên câu dẫn như vậy chứ!Tôi sẽ không tự làm chủ được mình đâu!.
Châu Tuệ vẫn ôm chặt cổ Phong Lâm Vũ,giờ đây cô chỉ cảm thấy toàn thân mình như có hàng ngàn con kiến đang bò ngổn ngang cùng cảm giác nóng hừng hực như muốn được ngọn lửa của ái dục thêu đốt ngay bây giờ.Cô đưa ánh mắt mơ màng nhìn Phong Lâm Vũ,trên môi run khẽ lời khẩn cầu:
- Tôi nóng..Nóng lắm!..Giúp tôi với!.
Nhìn thấy đôi môi hoa đào mềm mại đang cất lên âm giọng yếu ớt cùng gương mặt ửng đỏ trông thật quyến rũ của Châu Tuệ khiến Phong Lâm Vũ không tài nào kháng cự được nữa.
Hắn nhanh chóng hôn lên môi cô thật gấp gáp,đưa lưỡi luồn vào thật sâu khám phá dư vị ấm nóng dâng tràn trong khoang miệng.
Dưới tác dụng của chất xuân dược đã ngấm vào cơ thể,Châu Tuệ cứ thế ôm chặt lấy Phong Lâm Vũ cùng hòa vào sự khao khát đang bủa vây lúc này.
Phong Lâm Vũ không ngừng những nụ hôn gấp gáp lên đôi môi cô rồi từ từ hạ xuống chiếc cổ thanh thoát.Hai tay hắn vân vê khắp đôi gò đảo căng mọng của cô rồi hôn lên khe ngực cố hít lấy hương nước hoa ngọt ngào còn vương lại.Y phục ngăn trở giữa hai cơ thể mau chóng được cởi bỏ và vứt mỗi thứ một góc xung quanh phòng.Giờ đây giữa Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ chỉ còn là sự trần trụi đang quấn chặt vào nhau cùng những tiếng thở gấp hoan ái.Phong Lâm Vũ siết chặt cổ tay Châu Tuệ rồi từ từ đưa cự vật vào nơi sâu thẳm nhất trong cô.Châu Tuệ nhăn mặt khẽ rên lên vì đau đớn:
- Ưʍ..
Phong Lâm Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi cô như muốn xoa dịu rồi tiếp tục đưa cự vật vào bên trong bắt đầu từng nhịp đẩy đưa dứt khoát và mạnh mẽ.Châu Tuệ tựa hồ như toàn cơ thể mình đang phiêu diêu vào những tầng mây vô định.Lúc thì lướt êm ả trên mặt hồ in bóng trăng thu,lúc lại cuồn cuộn lên muôn ngàn con sóng dữ từ đại dương xa thẳm.Cứ thế không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, đến khi Phong Lâm Vũ gầm vang tiếng thỏa mãn khi đã đạt đến cực khoái và lắp đầy chất lỏng sóng sánh vào nơi sâu thẳm trong cô thì cuộc mây mưa dần kết thúc.Phong Lâm Vũ ôm lấy Châu Tuệ cùng cô cuộn mình trong chăn ấm ngủ thật say.Một đêm nồng nhiệt không biết đã lập lại cuộc yêu bao nhiêu lần khiến cơ thể cả hai đều cảm thấy rã rời.
....................
Tiếng chuông điện thoại di động reo lên inh ỏi khiến Châu Tuệ phải tỉnh giấc.Cô nheo mắt nhìn danh bạ đang nhấp nháy tên của Kỳ An rồi ấn nút trả lời:
- Tôi nghe đây!
Đầu dây bên kia là giọng Kỳ An vang lên:
- Tiểu thư!Cô đã tỉnh giấc rồi à?Cô thấy trong người thế nào?
Châu Tuệ lúc này vẫn còn hơi xây xẩm đầu óc nhưng vẫn gượng trả lời:
- Tôi không sao!Mà tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?Anh là người đưa tôi về đến khách sạn tối qua đúng không?.
Kỳ An đáp:
- Tối qua do tiểu thư không được khỏe nên tôi đã đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.Bây giờ nghe thấy tiểu thư không sao là tôi yên tâm rồi,2 giờ chiều nay tôi sẽ lái xe đến đón cô!.
Châu Tuệ đưa tay xoa thái dương rồi nói:
- Được!Vậy 2 giờ chiều gặp anh!.
Châu Tuệ buông điện thoại xuống rồi ngước mắt nhìn đồng hồ.Bây giờ đã là 12 giờ trưa rồi,cô cứ thế mà ngủ miên man từ tối hôm qua đến giờ sao?.Khi Châu Tuệ nhón chân định bước xuống giường thì phát hiện ra có điều gì đó thật khác lạ,thân thể cô từ trên xuống dưới không có lấy một mảnh vải che thân.Nhìn xuống đống quần áo đang vứt bừa bộn dưới sàn nhà rồi nhìn qua bên cạnh thấy thứ gì đó đang cuộn mình trong chăn khiến Châu Tuệ tá hỏa la lên ầm ĩ.Phong Lâm Vũ lúc này mới thò đầu ra từ trong chăn rồi bực mình lèm bèm:
- Sao ồn quá vậy?Mới sáng bảnh mắt đã ồn ào như thế?
Châu Tuệ hoảng loạn trùm kín chăn vào người rồi hét lên:
- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại nằm ở trên giường của tôi?