Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 152: Anh Sẽ Là Ác Quỷ



Chỉ trong vòng ít ngày cái chết đầy thê thảm của Bạch Tử Kỳ vốn từng là đại thiếu gia của tập đoàn Bạch Ưng tiếng tăm lừng lẫy một thời đã trở thành tiêu điểm trong dư luận cả nước và là trọng án đang được phía cảnh sách dồn toàn bộ lực lượng điều tra phá án.

Kỳ An đưa tay mở lấy chiếc rương sắt trong đó là tệp hồ sơ mà đã từ rất lâu anh không còn muốn để mắt đến,anh hướng mắt nhìn về những dòng chữ viết trong lá thư ngay lúc này:

"Kỳ An,cha hy vọng con sẽ sớm đọc được lá thư này.Cha biết con sẽ không bao giờ muốn tha thứ cho tất cả những việc làm sai trái mà cha đã trót gây ra đối với hai mẹ con con nhưng cha thực sự rất muốn bù đắp cho con.

Cổ phần của Bạch Ưng trước đó con không nhận lấy cha đã quy ra thành bất động sản ở Châu Âu và đã làm tất cả giấy tờ hợp pháp cho con đứng tên sở hữu tất cả.Hệ thống bất động sản gồm hai ngôi biệt thự,một resort và chuỗi nhà hàng khách sạn tại thành phố Geneva Thụy Sĩ đều là tài sản cha để lại cho con tất cả.

Ngay cả Tử Kỳ cũng không biết được điều này,cha muốn phân chia tài sản cho con ở tận Châu Âu cũng vì muốn tránh đi sự đố kỵ nhòm ngó của Tử Kỳ.Cha chỉ có hai người con trai nên nhiều lúc cũng rất khó xử.

Kỳ An à,cha hy vọng con sẽ nhận lấy phần tài sản mà cha để lại cho con.Cha chỉ muốn bù đắp một phần nào cho quãng đời tuổi thơ khốn khó và thiếu đi sự quan tâm của tình phụ tử mà nhẽ ra con xứng đáng được nhận lấy.

Khi con muốn sử dụng phần tài sản này thì hãy liên hệ với Gia Phúc,cậu ấy là trợ lý và cũng là luật sư thân tín nhất của cha,cậu ấy sẽ hổ trợ con trong việc hướng dẫn và bàn giao lại tất cả phần tài sản do cha để lại.

Một lần nữa cha mong nhận được ở con sự tha thứ.Cha của con.Bạch Tử Sâm."

Kỳ An lẳng lặng rơi đầy những giọt nước mắt trên lá thư Bạch Tử Sâm để lại cho mình.

Với tình hình ngày một căng thẳng hơn khi báo đài liên tục đưa tin về cái chết của Bạch Tử Kỳ và toàn bộ lực lượng cảnh sát đang tích cực việc mở rộng điều tra phá án thì Kỳ An tự nhận thức về việc mình sẽ không thể nào nấn ná ở Bắc Kinh lâu hơn được nữa.

Anh siết chặt lá thư trên tay mình ánh mắt long lên nỗi buồn xa thẳm và tự nhủ thầm:

“Bạch Tử Sâm!Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quan tâm đến những phần tài sản mà ông đã để lại!Thế nhưng vì Châu Tuệ,vì tương lai của tôi và cô ấy tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy những thứ này nhưng không đồng nghĩa với việc là tôi đã tha thứ cho ông…”

Qua ngày hôm sau thì Kỳ An đã liên hệ với trợ lý Gia Phúc qua số điện thoại mà Bạch Tử Sâm đã để lại trên tập hồ sơ.

Ngay trong buổi tối hôm ấy Kỳ An cùng Gia Phúc đã có mặt tại sân bay Đại Hưng lên đường bay sang thành phố Geneva Thụy Sĩ.

Gia Phúc kính cẩn cúi đầu trước Kỳ An:

- Kỳ thiếu gia!Tôi sẽ hộ tống cậu đến Thụy Sĩ và hướng dẫn bàn giao lại tất cả những phần tài sản do cố lão gia để lại!Hy vọng cậu sẽ có một khởi đầu mới và cuộc sống thật hạnh phúc như tâm nguyện mà cố lão gia lúc sinh thời vẫn thường hay nhắc đến!

Kỳ An nghe qua những lời Gia Phúc vừa nói thì chỉ khẽ nở nụ cười nhạt.

Ánh mắt anh mang đầy tâm trạng nhìn về dòng người đang tấp nập đưa đón nhau tại sân bay rồi tự nhủ thầm:

“Châu Tuệ…Hãy đợi anh…Anh nhất định sẽ quay về và đưa em theo cùng…”



Ba tháng sau.

Buổi sáng ngày cuối tuần tại trang viên Châu gia.

Phong Lâm Vũ nhìn về phía đối diện rồi khẽ cau mày:

- Sao mày chịu khó nhân giống thế hả?Con gái tao vừa mới sinh đàn cún con chưa bao lâu thì giờ lại phải mang thai nữa rồi!Đến tao còn chưa nhân giống được cho Châu Tuệ mà mày đã sung sức như thế rồi!

Chú chó March không quan tâm lời càu nhàu của Phong Lâm Vũ mà chỉ quay sang liếm láp bộ lông trắng mềm mại của Rita.

Cùng lúc đó Châu Tuệ xoa đầu lên từng chú cún con béo tròn múp míp rồi nở nụ cười thật tươi:

- Chẳng ai như anh cả!Khi không lại rảnh rỗi lại ghanh tỵ đến chuyện sinh sản của thú cưng!Vốn dĩ ban đầu định là khi Rita sinh ra bầy cún con sẽ chia mỗi bên một nửa chăm sóc nhưng đến hôm nay thì tôi phải một mình ôm trọn luôn rồi!

Phong Lâm Vũ liền tiu nghỉu:

- Châu Tuệ à em thông cảm cho anh đi!Em cũng biết là do công việc anh khá bận rộn và thêm phần nhà anh rất neo người!Chỉ có mỗi mình anh ở biệt phủ đi sớm về khuya và chỉ thuê người giúp việc theo giờ nên không có thời gian chăm sóc cho cún con!

Châu Tuệ liền bĩu môi:

- Bởi vì thông cảm nên tôi mới chăm cún con thay cho anh đấy!

Phong Lâm Vũ tiếp tục bắt chuyện:

- Hôm nay là cuối tuần rồi!Chiều tối nay anh sẽ đến đón em đi ăn và sau đó sẽ đưa em đi xem phim!

Châu Tuệ liền nhếch môi đáp:

- Dạo này anh viện cớ qua thăm bầy cún con nên thường xuyên ghé trang viên của tôi với mật độ hơi dày đặt rồi đấy!Tôi chỉ có thể ở cạnh anh những lúc cùng chơi đùa với thú cưng thôi!Còn việc cùng đi ăn tối xem phim thì phải suy nghĩ lại đã!

Phong Lâm Vũ tiếp tục thuyết phục:

- Anh vừa mới biết được nhà hàng buffet chuyên phục vụ các món Âu rất ngon,em hãy niệm tình đi ăn buffet hay xem phim một mình sẽ rất buồn mà đồng ý đi cùng anh tối nay đi!

Châu Tuệ suy ngẫm một hồi rồi đáp:

- Thôi được rồi tôi đồng ý!Nhưng phải nói cho rõ ràng là chỉ vì tôi ngại đi ăn buffet và xem phim một mình nên mới nhận lời đi cùng anh thôi và đừng tưởng bở là tôi đã cho cơ hội hẹn hò đấy nhé!

Phong Lâm Vũ liền nheo mắt cười:

- Ok!Anh biết rồi!



Sau khi đi ăn tối và xem phim cùng nhau thì Phong Lâm Vũ lái xe đưa Châu Tuệ về đến trang viên Châu gia.

Phong Lâm Vũ đứng nán lại trước cổng trang viên trò chuyện thêm một lúc rồi nhìn về Châu Tuệ khẽ nở nụ cười:

- Cám ơn em đã dành thời gian cho anh cả buổi tối nay,anh đang cảm thấy rất vui!

Châu Tuệ hơi ửng hồng đôi bờ má đáp lời:

- Không vấn đề gì!Tôi cũng cảm thấy rất vui!

Phong Lâm Vũ khẽ đặt nụ hôn lên trán Châu Tuệ:

- Em vào nhà đi!Chúc em có một đêm thật ngon giấc!

Châu Tuệ mỉm cười đáp lời:

- Anh cũng vậy!Chúc anh ngủ ngon!

Ngay lúc khi Châu Tuệ quay gót rời đi thì dây đeo đồng hồ của chiếc Richard Mille mà cô tặng cho Phong Lâm Vũ bỗng nhiên rơi ra khỏi cổ tay rồi vỡ toang mặt kính xuống nền đất khiến cho hắn thoáng có dự cảm như điều chẳng lành đang sắp sửa xảy ra.

Phong Lâm Vũ vội chạy đến ôm Châu Tuệ từ phía sau gọi tên cô trong sự thổn thức:

- Châu Tuệ!Khoan đi đã!

Châu Tuệ cảm thấy thắc mắc trước biểu hiện khác lạ của Phong Lâm Vũ:

- Anh làm sao vậy?

Phong Lâm Vũ không thể giải thích được những dự cảm bất an đang ngập tràn trong trái tim hắn lúc này nên chỉ mỉm cười đáp:

- Anh chỉ muốn ôm em thêm một lúc nữa thôi!

Châu Tuệ liền xoay người lại mỉm cười:

- Được rồi!Anh về đi!Nhớ lái xe cẩn thận!

Sau đó Phong Lâm Vũ đứng lặng nhìn Châu Tuệ từng bước tiến vào trang viên Châu gia không quên để lại cái vẫy tay và nụ cười thật vui vẻ.

Không hiểu sao nhìn theo bóng lưng của Châu Tuệ lúc này Phong Lâm Vũ lại có cảm giác như mình sắp phải đánh mất đi điều gì đó thật quý giá và sẽ rất lâu mới có thể tìm gặp lại lần nữa.

Ngay khi Châu Tuệ đang định mở toang cánh cửa bước vào nhà thì bóng đen đang lẩn khuất đã bất ngờ lao về phía cô và bịt chặt khuôn miệng cô bằng chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê trước đó khiến cho Châu Tuệ chỉ kịp cất lên vài tiếng ú ớ vô nghĩa rồi rơi vào hôn mê ngay lập tức.

Bóng đen khẽ đặt nụ hôn lên gương mặt đã chìm vào bất tỉnh của Châu Tuệ rồi khẽ thì thầm bên tai cô:

- Châu Tuệ!Anh đã trở về rồi!



Khi Châu Tuệ tỉnh lại thì đã phát hiện ra mình đang nằm trên giường tại một không gian xa lạ và hai tay đã bị trói chặt bằng dây thừng cố định vào hai góc ở thành giường.

Cô càng bàng hoàng hơn khi người đàn ông đang ngồi ở bộ sofa phía đối diện không ai khác lại chính là Kỳ An.

Trông thấy gương mặt hoảng sợ của Châu Tuệ đang nhìn về phía mình thì Kỳ An vừa nhàn nhã rít ra từng làn khói thuốc vừa nở nụ cười sắc lạnh:

- Em dậy rồi?

Châu Tuệ cố vùng vẫy hai tay đang bị trói chặt bởi dây thừng rồi hoảng loạn la lên:

- Kỳ An!Sao anh lại xuất hiện ở đây?Sao anh lại trói giữ tôi như thế?

Kỳ An từ từ tiến đến bên Châu Tuệ rồi đưa tay khẽ vuốt lên tóc cô:

- Chỉ mới mấy tháng không gặp mà em đã sụt cân hơn trước nhiều rồi đấy!Anh thực sự rất nhớ em và mạo hiểm trở về Bắc Kinh để tìm em!

Châu Tuệ cố gắng lấy lại sự bình tĩnh:

- Kỳ An!Cảnh sát Bắc Kinh đã điều tra được anh chính là hung thủ sát hại Bạch Tử Kỳ và đã khởi tố lệnh truy nã anh trong suốt thời gian vừa qua!Tôi khuyên anh nên sớm ra đầu thú để hưởng được chính sách khoan hồng của pháp luật!

Kỳ An liền nhếch môi cười:

- Châu Tuệ!Em không việc gì phải khuyên anh những điều vô ích như thế!Anh trở về đây chỉ với một mục đích duy nhất là mang em đi cùng với anh!

Châu Tuệ liền ngỡ ngàng:

- Kỳ An anh điên rồi!Anh định đưa tôi đi đâu kia chứ?Mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!

Kỳ An nở nụ cười nửa miệng:

- Em muốn kết thúc nhưng anh đã đồng ý chưa?

Châu Tuệ nhìn Kỳ An với ánh mắt nghẹn ngào:

- Kỳ An!Anh vốn dĩ biết rõ những nguyên nhân khiến hai chúng ta không thể nào tiếp tục mối quan hệ nên đã phải dừng lại!Tôi xin anh đừng ngoan cố thêm nữa!

Kỳ An vẫn tiếp tục tông giọng sắc lạnh:

- Châu Tuệ!Em luôn đề cập đến mối quan hệ giữa anh và Triệu Nhiên hoặc do thân phận của anh là con trai của Bạch Tử Sâm chỉ để làm cái cớ quay về bên tên Phong Lâm Vũ khốn kiếp đó!Em nghĩ rằng anh không hiểu được lòng dạ của em hay sao?

Châu Tuệ nghẹn ngào đáp lời:

- Kỳ An!Tôi không lựa chọn quay về bên Phong Lâm Vũ càng không thể lựa chọn ở bên anh!Anh hãy nhìn xem anh đang đối xử với tôi theo cách như thế nào?Anh càng làm như thế càng khiến cho tôi cảm thấy quyết định chia tay với anh là điều hoàn toàn đúng đắn!

Kỳ An giương ánh mắt giận dữ nhìn về Châu Tuệ:

- Em một mực không thừa nhận mình muốn quay về bên Phong Lâm Vũ vậy thì ngay bây giờ hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói em không yêu hắn ta!Em có dám nhìn vào mắt anh và nói như thế không?

Châu Tuệ chỉ khẽ lăn dài giọt nước mắt không đáp lời Kỳ An,trông thấy những giọt nước mắt của cô lúc này Kỳ An thêm phần chua xót:

- Châu Tuệ!Em thật tàn nhẫn với anh!Nếu như không có được em thì anh cũng sẽ không để cho bất kỳ gã đàn ông nào khác cướp em đi khỏi vòng tay anh!Chỉ còn cách khiến cho em trở thành người phụ nữ của anh thì em mới trở nên ngoan ngoãn và phục tùng anh!

Kỳ An tràn đầy sự phẫn nộ áp sát lên bờ môi của Châu Tuệ những nụ hôn thật thô bạo.

Châu Tuệ chỉ có thể ngạt thở cố né tránh:

- Ưm…Kỳ An buông tôi ra…

Kỳ An điên tiết xé toạt những lớp quần áo trên cơ thể Châu Tuệ để lộ ra những mảng da thịt trần trụi.

Ánh mắt của anh nhìn về cô vừa điên cuồng lại vừa si mê.Nhìn những chiếc cúc áo sơ mi trên người Kỳ An đang lần lượt được anh tự cởi bỏ khiến Châu Tuệ hoảng sợ la lên thất thanh:

- Kỳ An!Anh định làm gì?

Kỳ An sau khi cởi bỏ hết quần áo của mình thì đè nghiến lên cơ thể của Châu Tuệ rồi thì thầm vào bên tai cô:

- Châu Tuệ!Chỉ khi nào em hoàn toàn thuộc về anh thì em mới không còn ương bướng được nữa!

Châu Tuệ hoảng loạn la lên thất thanh:

- Không!Kỳ An!Từ bé cho đến ngày hôm nay anh đều tỏ ra tôn trọng tôi và cư xử dịu dàng với tôi!Anh không thể làm những điều tồi tệ như thế với tôi!

Kỳ An liền nở nụ cười vô hồn:

- Anh không thể nào tiếp tục làm thiên thần nhìn em hạnh phúc cùng người đàn ông khác! Kể từ giờ phút này anh sẽ trở thành ác quỷ để trói buộc em bên mình mãi mãi!

Kỳ An bóp chặt lấy khuôn miệng của Châu Tuệ áp vào đó những nụ hôn thật sâu để cô không thể tiếp tục kêu la.

Đồng thời thân dưới đã cố lần dò vào nơi tư mật tìm chỗ hợp nhất và bắt đầu từng đợt tấn công mạnh mẽ.

Châu Tuệ vừa giãy giụa vừa kêu gào trong sự vô vọng:

- Kỳ An!Anh không được làm thế đối với tôi!Kỳ An!

Những tiếng than khóc đau đớn của Châu Tuệ không thể kìm hãm lại được con mãnh thú đang trỗi dậy mạnh mẽ bên trong Kỳ An lúc này.

Anh vẫn không ngừng hì hục trên thân thể Châu Tuệ trong hàng giờ liền đến khi cô đã ngất đi vì kiệt quệ.

Kỳ An lúc này mới dừng lại buông tha đắp chăn lên người cho Châu Tuệ và lẳng lặng mặc lại quần áo vào người,anh nhìn về Châu Tuệ với ánh mắt long lên sự buốt lạnh đến thấu xương tủy rồi khẽ thì thầm bên tai cô:

- Châu Tuệ!Trừ khi anh chết hoặc em chết!Em đừng bao giờ hy vọng có ngày sẽ thoát khỏi vòng tay anh!