Châu Tuệ dần thức tỉnh khi trời đã hừng đông,nhận ra mình vẫn còn nằm trên giường với hai tay vẫn còn bị trói giữ bởi dây thừng nhưng cơ thể đã được thay vào trang phục sạch sẽ tươm tất.
Cô nhìn về Kỳ An đang đứng xoay lưng về phía mình chầm chậm nhả từng làn khói thuốc bay lơ đễnh rồi hoảng hốt thốt lên:
- Kỳ An!Anh mau thả tôi ra!Anh định trói giữ tôi đến khi nào?
Kỳ An bình thản bước về phía Châu Tuệ rồi nhoẻn miệng cười:
- Em dậy rồi à?Anh có chuẩn bị cho em ít thức ăn!Tối qua em chưa ăn uống gì cả!
Nói đoạn Kỳ An cầm trên tay hộp cháo nóng rồi nhè nhẹ đưa lên miệng thổi sau đó đút thìa cháo về phía Châu Tuệ dịu giọng:
- Ngoan!Em ăn ít cháo đi!
Châu Tuệ vội xoay mặt đi nơi khác:
- Tôi không ăn!Anh mau thả tôi ra ngay!Sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế?
Kỳ An khẽ vuốt lên bờ má của Châu Tuệ:
- Chính vì em đã khiến anh trở thành như thế!Em luôn muốn trốn chạy khỏi anh rời xa anh kia mà!
Châu Tuệ tuôn rơi giọt nước mắt nghẹn ngào:
- Kỳ An!Anh nghĩ là làm theo cách này tôi sẽ nguyện ý ở bên anh và yêu anh sao?Anh càng làm như thế thì tôi càng cảm thấy kinh tởm anh hơn mà thôi!
Kỳ An nở trên môi nụ cười lạnh lùng:
- Châu Tuệ!Đến giờ phút hiện tại anh đã không còn trông mong gì ở em tình yêu hay trái tim của em nữa rồi!Nhưng cho dù chỉ còn là thân xác em cũng phải gắn chặt với anh cả đời này!
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của Châu Tuệ ở góc giường báo cuộc gọi đến.
Kỳ An phát hiện ra danh bạ điện thoại đang nhấp nháy tên Phong Lâm Vũ thì liền nhanh tay bắt máy.Đầu dây bên kia liền cất vang giọng:
- Châu Tuệ à!Tối đêm qua em ngủ có ngon không?
Kỳ An nhếch môi đáp:
- Mày yên tâm!Tối đêm qua Châu Tuệ ở bên cạnh tao dĩ nhiên là ngủ rất ngon!
Phong Lâm Vũ bất chợt thảng thốt:
- Kỳ An!Sao mày lại nghe điện thoại của Châu Tuệ?Mày đã làm gì cô ấy rồi?
Châu Tuệ biết được cuộc gọi đến của Phong Lâm Vũ liền sợ hãi gào thét vang vọng:
- Phong Lâm Vũ cứu em với!Kỳ An đang giam giữ em!Cứu em với!
Nghe thấy giọng Châu Tuệ vang lên trong sự sợ hãi tột cùng Phong Lâm Vũ càng thêm hoảng loạn:
- Thằng khốn kiếp Kỳ An mày đang định làm gì Châu Tuệ?Mày mau thả cô ấy ra ngay!
Kỳ An nhếch môi cười:
- Đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng mày có thể liên lạc với cô ấy!Kể từ giờ phút này Châu Tuệ sẽ đi cùng tao!Mày cũng đừng tốn công vô ích tìm kiếm thêm nữa!Trước đây tao đã từng nói với mày từ tâm hồn và thể xác của Châu Tuệ nhất định sẽ thuộc về tao và tao đang chứng minh lời mình nói trước đó đã trở thành hiện thực!
Bên kia đầu dây giọng Phong Lâm Vũ vô cùng hoảng loạn:
- Kỳ An mày điên rồi!Châu Tuệ có quyền tự do lựa chọn của mình!Mày không thể ép buộc cô ấy theo cách như thế!Thằng khốn kiếp!Mày mau thả cô ấy ra ngay!
Ngay lúc này Kỳ An giận dữ đập nát chiếc điện thoại vỡ tan tành dưới nền đất thành nhiều mảnh vụn khiến cho Phong Lâm Vũ không thể nói thêm điều gì.
Kỳ An tiến gần đến cạnh giường Châu Tuệ dùng kim tiêm đè lên cổ tay cô khiến cho Châu Tuệ giãy giụa trong sợ hãi:
- Kỳ An!Anh đang định làm gì?
Kỳ An vừa đưa tay bơm ống kim tiêm vào cổ tay Châu Tuệ vừa lạnh giọng đáp:
- Không còn nhiều thời gian nữa!Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!Thằng khốn Phong Lâm Vũ sẽ sớm truy tìm được địa chỉ khách sạn nơi chúng ta đang ở!Em yên tâm!Lượng thuốc gây mê này sẽ khiến cho em trở nên ngoan ngoãn và có một giấc ngủ thật ngon cho đến khi em tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi thật xa Bắc Kinh!
Châu Tuệ càng trở nên hoảng sợ hơn:
- Kỳ An anh điên rồi!Anh định đưa tôi đi đến đâu?Tôi không đi đâu cả!Thả tôi ra!
Mặc cho Châu Tuệ giãy giụa gào khóc ống tiêm từ Kỳ An vẫn đâm sâu vào cổ tay cô một cách dứt khoát và không lâu sau đó Châu Tuệ đã rơi vào trạng thái hôn mê không còn khả năng tiếp tục phản kháng.
Kỳ An nhanh chóng bế bồng Châu Tuệ rời khỏi khách sạn ngay sau đó.Anh điều khiển xe đến bãi đất trống cách đó không xa và ngay lúc này chiếc phi cơ lướt gió cũng đã hạ cánh đáp xuống mặt đất.
Không lâu sau đó Gia Phúc từ phi cơ bước xuống kính cẩn cúi đầu:
- Kỳ thiếu gia!Chuyên cơ riêng của chúng ta đã sẵn sàng khởi hành rời khỏi Bắc Kinh ngay bây giờ!
Kỳ An dìu Châu Tuệ ra khỏi xe bế bồng cô nằm gọn trên cánh tay mình vừa bước lên phi cơ vừa nhìn về Gia Phúc nghiêm giọng:
- Anh hãy hạ lệnh cho thuộc hạ phá hủy toàn bộ camera an ninh trong bán kính 1000m!Bọn cớm đánh hơi rất tốt đừng để chúng lần theo dấu vết của chúng ta!
Gia Phúc liền cúi đầu:
- Vâng lệnh Kỳ thiếu gia!
Chỉ ít phút sau đó chiếc chuyên cơ nhanh chóng khởi hành cất cao đôi cánh khổng lồ vươn mình xé gió qua những tầng mây rồi mất hút dần xa phía chân trời.
Kỳ An đưa mắt nhìn qua ô cửa trên máy bay ngập đầy những tầng mây trắng xóa dần xa địa phận Bắc Kinh rồi ôm chặt Châu Tuệ đang hôn mê vào lòng thầm thì:
- Em ngủ ngoan anh sẽ đưa em về nhà!Một nơi không có số phận hay định mệnh nào có thể chia cắt chúng ta được nữa!
…
Tại phòng điều tra cục cảnh sát Bắc Kinh.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi cuối cùng từ Kỳ An thì Phong Lâm Vũ đã ngay lập tức liên hệ với phía cảnh sát báo tin Châu Tuệ đã bị bắt cóc và giam giữ.
Đến nay đã hơn 24 tiếng đồng hồ trôi qua phía lực lượng cảnh sát vẫn chưa truy tìm được những dấu vết về hành tung của Kỳ An khiến cho Phong Lâm Vũ ngày càng trở nên bấn loạn hơn.
Phong Lâm Vũ điên tiết nắm chặt cổ áo của viên cảnh sát trưởng long lên tia mắt giận dữ rồi quát lớn:
- Đã hơn 24 tiếng đồng hồ nhưng phía cảnh sát các người vẫn chưa truy tìm ra được hành tung của Kỳ An!Châu Tuệ ngay lúc này chưa biết an nguy như thế nào!Sao phía cảnh sát các người ngày càng trở nên tắc trách vô dụng như thế?
Viên cảnh sát trưởng liền tìm cách trấn an:
- Phong thiếu gia xin hãy bình tĩnh!Chúng tôi đã tích cực điều động toàn bộ lực lượng điều tra nhưng hành tung của Kỳ An quả thật là xuất quỷ nhập thần rất khó truy tìm ra dấu vết!
Phong Lâm Vũ tiếp tục quát lớn:
- Hắn ta là con người chứ không phải là không khí mà có thể bốc hơi không tìm ra dấu vết như thế!Lũ cảnh sát các người chỉ làm việc qua loa cho có lệ và chờ đến ngày nhận lương thì mới tỏ ra hăng hái được thôi!
Hạo Quân trông thấy cơn giận dữ bùng phát dữ dội của Phong Lâm Vũ lúc này thì lựa lời khuyên nhủ:
- Phong tổng xin hãy bình tĩnh lại đã!Chúng ta cần kiên nhẫn phối hợp chờ đợi thông tin từ phía lực lượng cảnh sát!
Ngay lúc này một nhân viên cảnh sát tiến vào trình báo:
- Báo cáo sếp chúng tôi đã trích xuất được đoạn camera ghi lại chiếc ôtô không mang biển số ở Bắc Kinh đã xuất hiện tại khách sạn Tuyền Viên cách đây 5 km và hành vi của người khi bước xuống xe ôtô rất mờ ám!Chúng tôi nghi ngờ đây là phương tiện di chuyển của đối tượng mà chúng ta đang truy đuổi lúc này!
Viên cảnh sát trưởng liền hạ lệnh:
- Đó là một manh mối rất quan trọng!Nghe theo lệnh tôi bố trí lực lượng tinh nhuệ có mặt tại khách sạn Tuyền Viên ngay lập tức!
Chỉ trong 30 phút sau khi nhận được lệnh của cảnh sát trưởng lực lượng cảnh sát tinh nhuệ cùng Phong Lâm Vũ đã có mặt tại khách sạn Tuyền Viên.
Khi cùng với lực lượng cảnh sát xông vào phòng khách sạn thì thứ mà Phong Lâm Vũ có thể nhận thấy chỉ là không gian vắng lặng như tờ báo hiệu cho việc giải cứu Châu Tuệ đã quá chậm trễ.
Phong Lâm Vũ run rẩy nhặt lấy sợi dây thừng đã bị cắt đứt nham nhở vứt ở một góc giường trên gương mặt lúc này thể hiện rõ sự đau đớn xen lẫn bất lực tột cùng.
Phong Lâm Vũ điên tiết vung ra những cú đấm thật mạnh vào thành tường cho đến khi mu bàn tay lan dài những vệt máu đỏ thẫm chảy dọc xuống nền đất kèm theo ánh mắt ngấn lệ thổn thức gọi tên trong sự vô vọng:
“Châu Tuệ…Anh xin lỗi…Anh đã đến chậm mất rồi…Anh đã không thể cứu được em…”
…
Thành phố Genava,nước Thụy Sĩ.
Khi Châu Tuệ bừng tỉnh sau thời gian dài chìm trong hôn mê thì phát hiện mình đang ở không gian hoàn toàn xa lạ trong gian phòng có lối thiết kế theo phong cách bán cổ điển Bắc Âu.
Châu Tuệ càng hãi hùng hơn khi nhận ra mình đang nằm trên giường nhưng hai chân cô đang bị khóa chặt bởi chiếc còng chân nối liền với nhau bằng đoạn dây xích kim loại dài khoảng 2m.
Châu Tuệ hoảng loạn trượt ngã xuống giường cố lê từng bước chân khó nhọc nặng nề bởi chiếc khóa còng chân rồi với tay mở toang cánh cửa phòng định tìm đường tháo chạy.
Ngay lúc này Kỳ An phía trước cửa phòng đã đứng sững trước mắt cô rồi nghiêm giọng:
- Em định đi đâu?
Châu Tuệ đầy sợ hãi thốt lên:
- Kỳ An!Đây là nơi đâu?Tại sao anh lại giam giữ tôi ở đây?
Kỳ An khẽ nhếch môi cười đáp lời:
- Em đang ở biệt thự của anh tại thành phố Geneva Thụy Sĩ!Một nơi mà tên khốn kiếp Phong Lâm Vũ mãi mãi không tìm được em và em cũng sẽ không còn hy vọng trở về bên hắn ta được nữa!
Châu Tuệ liền cất giọng nghẹn ngào:
- Kỳ An anh điên thật rồi!Sao anh lại bắt nhốt giam lỏng và hành hạ tôi như thế?Anh hãy tháo chiếc còng chân ra khỏi người tôi ngay!Tôi không phải là thú nuôi của anh!
Kỳ An nở nụ cười bình thản:
- Em yên tâm!Chiếc còng chân sẽ được tháo bỏ khi em trở nên ngoan ngoãn và nguyện ý ở bên cạnh anh mãi mãi!Thời gian sắp tới sẽ còn tùy thuộc vào thái độ của em đối với anh!
Châu Tuệ không thể thốt nên lời chỉ có thể nghẹn ngào rơi nước mắt cố lê từng bước chân khó nhọc bởi đoạn dây xích nặng trĩu được một đoạn thì vấp ngã ở sàn nhà.
Kỳ An ngay lúc này bế thốc cô lên vai tiến ra khỏi ngôi biệt thự khiến cho Châu Tuệ gào khóc thảm thiết:
- Kỳ An anh buông tôi ra!Anh định làm gì?Kỳ An!
Khi đã tiến ra đường lộ lớn thì Kỳ An đặt Châu Tuệ xuống và nở nụ cười nửa miệng kèm theo tông giọng sắc lạnh:
- Em luôn muốn trốn chạy khỏi tôi đến thế sao?Nếu như thế thì tôi toại nguyện cho em!Để tôi xem em có thể chạy được bao xa?
Châu Tuệ khi vừa nghe Kỳ An nói dứt lời thì lê từng bước chân nặng nề bởi chiếc khóa còng chân cố kìm lại cảm giác đau đớn khi thanh kim loại ma sát vào da thịt mà tiến về phía con đường xa thẳm phía trước.
Kỳ An châm điếu Marlboro nhàn nhã rít ra từng làn khói trắng bay lơ đễnh nhướng mắt nhìn theo từng bước lê chân khó nhọc của Châu Tuệ rồi khẽ nở nụ cười nửa miệng.
Châu Tuệ dù cố gắng đến đâu cũng không thể di chuyển được xa hơn bởi chiếc khóa còng chân kèm theo đoạn dây xích kim loại 2m dài lê thê nặng trịch ngăn trở từng bước đi nên chỉ có thể lê chân thêm một đoạn ngắn thì đã quỵ ngã xuống nền đất.
Kỳ An lúc này mới tiến đến nơi Châu Tuệ quỵ ngã và khẽ thì thầm bên tai cô:
- Tôi đã cho em cơ hội rời đi nhưng là do em không biết nắm bắt!Nếu như thế thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi suốt cuộc đời này!
Nói dứt lời thì Kỳ An bế thốc Châu Tuệ lên vai quay bước trở vào ngôi biệt thự bỏ ngoài tai những tiếng gào khóc xé lòng của cô trong sự đau đớn.
Những tia nắng chói chang rơi khắp màu vàng nhạt trên cung đường mà Châu Tuệ cố gắng thoát khỏi trước đó nhuốm thêm gam màu ảm đạm của sự tuyệt vọng vì ngay từ giờ phút này cô đã vĩnh viễn mất đi sự tự do trên chính đôi chân của mình.