Phong Lâm Vũ hướng mắt nhìn theo ô cửa kính xe giăng đầy tuyết trắng.
Những ánh đèn muôn màu sắc cùng những bản hòa ca rộn ràng không khí đêm giáng sinh đang tràn ngập khắp đường phố Bắc Kinh.
Trợ lý Hạo Quân đánh tay lái đều trên vô lăng quan sát được vẻ thâm trầm của Phong Lâm Vũ rồi chợt hỏi:
- Phong Tổng dự định trải qua lễ giáng sinh tối nay như thế nào?
Phong Lâm Vũ đưa mắt nhìn về những hạt tuyết trắng hững hờ rơi bên ngoài cửa kính xe như mùa đông đang muốn khoác lên khắp phố phường chiếc áo trắng tinh anh khổng lồ mà nhàn nhạt đáp lời:
- Vẫn như mọi năm thôi!Về nhà ngủ vùi trong chăn đánh một giấc cho đến khi trời sáng!
Hạo Quân nghe về kế hoạch đón lễ giáng sinh có phần đơn giản của Phong Lâm Vũ thì chỉ cười trừ.
Ngay cả Phong Lâm Vũ cũng không muốn tự thừa nhận đối với hắn mỗi dịp lễ tết là cơ hội để những gia đình khác đoàn viên quây quần vui chơi bên nhau thì chỉ riêng mình hắn thui thủi ôm lấy nỗi cô đơn.
Khi Khải lão gia còn tại thế thì dẫu cho nhà thưa người mỗi dịp tết nhất lễ lộc chỉ có mỗi hai cha con nhưng vẫn ổn hơn tình cảnh một thân một mình của hắn hiện tại.
Suốt ba năm nay Phong Lâm Vũ như chiếc bóng lặng lẽ ra vào trong biệt phủ rộng lớn ở Phong gia.Khi màn đêm dần buông xuống cũng là thời khắt hắn nếm trải nỗi cô đơn mạnh mẽ nhất.
Để đối phó với những cái Tết nguyên đán không còn bất kỳ người thân nào bên cạnh mình thì Phong Lâm Vũ mọi năm đều đi du lịch ở các nước phương Tây.
Ít nhất ở trời Tây xa lạ họ không ăn tết nguyên đán như ở Trung Quốc,không quây quần sum họp bên nhau,chỉ khi như thế Phong Lâm Vũ mới vượt qua được sự tủi thân và khỏa lấp đi nỗi cô đơn ở hiện tại.
Ánh mắt của Phong Lâm Vũ chợt nhìn về bóng lưng từ đằng sau của người phụ nữ đang đi dạo trên đường lúc này.
Người phụ nữ mặc trên người chiếc áo Manto dài rộng màu nâu nhạt cùng với dáng đi thong thả trên vỉa hè ngập tuyết trắng và đưa tay hứng lấy hàng ngàn hoa tuyết đang thả mình hờ hững xuống nhân gian.
Khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại trở thành bức tri họa đẹp đến nao lòng người khiến Phong Lâm Vũ không thể thờ ơ mà dõi mắt nhìn theo.
Chợt nhận ra bóng lưng cùng với cử chỉ từ người phụ nữ đem đến cảm giác thân thuộc đến lạ thường.Lồng ngực trái vang lên những nhịp đập rộn rã khiến Phong Lâm Vũ vội vàng hạ lệnh cho Hạo Quân:
- Cậu cho xe dừng lại một lát đã!
Hạo Quân điều khiển xe tấp vào lề rồi chợt thắc mắc hỏi:
- Có chuyện gì sao Phong tổng?
Phong Lâm Vũ không nói không rằng mà vội đẩy cửa xe bước xuống.
Ánh mắt hắn dò tìm bóng lưng quen thuộc lúc nãy đang hòa vào dòng người nhưng chẳng thấy đâu.
Phong Lâm Vũ vừa bước nhanh qua những dòng người vừa cất tiếng gọi vang:
- Châu Tuệ!Là em vừa mới xuất hiện đúng không?Châu Tuệ!
Đáp lại cho tiếng gọi vang xa của Phong Lâm Vũ chỉ là sự hờ hững của dòng người đang xuôi ngược cùng làn gió tuyết thổi đến từng cơn se thắt trong lạnh giá.
Biết chỉ là do mình tự thiêu dệt những ảo ảnh hoang đường nhưng Phong Lâm Vũ vẫn cứ không cam tâm mà đứng lặng lẽ nhìn ngàn hạt tuyết lặng rơi với ánh mắt u buồn phảng phất lên sự thất vọng.
Hạo Quân vội vã bước xuống xe lấy áo khoát đem đến cho Phong Lâm Vũ rồi lo lắng dọ hỏi:
- Phong tổng ngài làm sao vậy?Trông sắc mặt không được tốt cho lắm!
Phong Lâm Vũ đón lấy chiếc áo khoát từ trên tay Hạo Quân rồi cất tông giọng trầm buồn:
- Không có gì!Chỉ là tự mình hoa mắt thôi!
Hạo Quân vội nói:
- Trời đang đổ tuyết mỗi lúc một nhiều hơn!Phong tổng lên xe kẻo bị cảm lạnh!
Phong Lâm Vũ thất thiểu nghe theo lời khuyên của Hạo Quân bước lên xe,ánh mắt vẫn hướng nhìn về góc phố nơi đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc thoáng qua đầy tiếc nuối.
Không biết là do đêm giáng sinh phố phường Bắc Kinh bao phủ trong làn tuyết trắng che chắn đi tầm nhìn hay do nỗi nhớ Châu Tuệ chưa từng vơi đi trong suốt những năm qua khiến cho Phong Lâm Vũ lại xuất hiện những ảo ảnh mơ hồ.
Tự nơi sâu thẳm trái tim Phong Lâm Vũ có thể khẳng định được nỗi day dứt và tình yêu của mình dành cho Châu Tuệ sẽ không vội biến tan như hàng ngàn hoa tuyết ôm trọn lấy nhân gian trong sự hững hờ và lạnh giá.
…
Buổi sáng cuối tuần tại trang viên Châu gia.
Kỳ An lần lượt phun vòi nước tưới đều trên những chậu sen đá và hương thảo.
Đây đều là những giống cây cảnh mà Châu Tuệ yêu thích và luôn dành nhiều thời gian chăm sóc khi còn hiện diện nơi đây.
Trong suốt ba năm nay Kỳ An vẫn thường xuyên lui đến trang viên Châu gia và thay thế Châu Tuệ chăm sóc đám cây cảnh này.
Được làm những công việc thuở sinh thời cô yêu thích thì đối với anh đó là những khoảnh khắc hạnh phúc thay lời nhắn nhủ từ trong tiềm thức rằng cô vẫn hiện diện quanh đây và chưa từng rời xa anh.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến Kỳ An phải đưa mắt hướng về người con gái đang mỉm cười nhìn về phía anh lúc này.
Anh như chết lặng không thể thốt nên lời nhìn về người con gái đang đứng cách anh không xa với ánh mắt ngỡ ngàng đã sớm ngấn lệ.
Giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua lúc này từ người con gái đang đứng trước mặt anh như lời khẳng định những gì đang diễn ra đều là sự thật:
- Kỳ An!Tôi đã trở về rồi!
Kỳ An sững sờ vội bước đến gần người con gái cũng như không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài mà đưa tay áp sát lên gương mặt cô run rẩy gọi tên:
- Tiểu thư…Là cô thật sao?Tôi không nằm mơ đó chứ?
Người con gái tự đưa tay mình áp vào bàn tay của Kỳ An để anh tự cảm nhận hơi ấm trên da thịt của con người:
- Là tôi đây!Là Châu Tuệ đang đứng trước mặt anh!
Kỳ An vỡ òa trong niềm vui sướng vô hạn mà ôm chầm lấy Châu Tuệ thổn thức:
- Tiểu thư!Tôi không nằm mơ!Đây chính là sự thật!Tiểu thư vẫn còn sống!Tiểu thư đã trở về thật rồi!
Nghe thấy những lời nức nở từ Kỳ An khiến Châu Tuệ cũng không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài mà đưa tay vỗ vào lưng anh động viên:
- Được rồi!Anh đừng xúc động quá!Tôi đã trở về rồi!
Sau một hồi lâu trấn tĩnh lại cảm xúc thì Kỳ An cùng Châu Tuệ trở vào bên trong gian phòng khách tiếp tục ngồi trên sofa trò chuyện.
Kỳ An lặng lẽ quan sát Châu Tuệ sau thời gian ba năm cách xa nhau.
Cô hầu như chẳng có gì thay đổi so với lúc trước.Chỉ khác là mái tóc dài suôn mượt qua lưng giờ đây đã được thay thế thành kiểu uốn xoăn layer ngang vai và nhuộm hẳn sang màu nâu nhẹ.
Những đường nét tinh xảo kiều diễm trên gương mặt cô bao năm vẫn không đổi nhưng nét u buồn luôn phảng phất qua ánh mắt và có vẻ đã xuống cân nhiều hơn so với lúc trước.
Kỳ An nhìn về Châu Tuệ với ánh mắt trìu mến dọ hỏi:
- Tiểu thư!Trong suốt những năm qua Tiểu thư đã đi đâu và ở đâu?
Châu Tuệ khẽ cười đáp:
- Tôi đã ở Mỹ trong suốt ba năm qua cùng Triệu Nhiên hợp tác vận hành công ty mỹ phẩm Thiên Á đúng như dự định trước lúc rời đi tôi đã nói với anh!
Kỳ An tiếp tục hỏi:
- Trong suốt những năm nay Tiểu thư vẫn ở New York sao?Cách đây ba năm báo đài lần lượt đưa tin về vụ tai nạn hàng không thảm khốc của hãng China Airlines.Tôi vì không liên lạc được với Tiểu thư nên đã đến sân bay Đại Hưng để dò tìm danh sách hành khách trên chuyến bay ấy!Và tôi đã rất đau lòng khi nhìn thấy tên của Tiểu thư!Ba năm qua tôi vẫn nghĩ Tiểu thư đã…
Châu Tuệ hiểu được nỗi lòng của Kỳ An liền giải thích nguyên do:
- Thực ra vốn dĩ ban đầu tôi đã định đáp chuyến bay ấy đến New York!Thế nhưng vào giờ phút ngồi tại phòng chờ chuẩn bị bước lên máy bay thì lại gặp phải cô bé đang bị lạc mất cha mẹ vừa khóc vừa đi lang thang quanh đó!Tôi không đành lòng nên mới liên hệ nhân viên an ninh giúp cô bé liên lạc với người thân!Loay hoay thế nào mà lại trễ mất giờ bay thế là tôi phải ở lại Bắc Kinh thêm một ngày để đón chuyến bay khác đến New York!Cũng nhờ tình huống bất ngờ ấy mà tôi thoát khỏi tai nạn hàng không thảm khốc năm đó!
Kỳ An thoáng chút buồn tủi nơi ánh mắt:
- Suốt ba năm qua sao Tiểu thư không một lần liên lạc hay quay trở lại Bắc Kinh?
Châu Tuệ khẽ cười:
- Vốn dĩ ngày rời khỏi Bắc Kinh tôi đã định không bao giờ quay lại nơi này thêm một lần nào nữa!Vì thế tôi đổi số điện thoại,ngưng sử dụng các tài khoản khác trên mạng xã hội cũng là muốn quyết tâm buông bỏ hết tất cả quá khứ!Nếu không vì sự phát triển của Thiên Á tại thị trường Trung Quốc thì tôi cũng chẳng muốn quay về nơi chứa đầy những ký ức đau thương như thế!
Kỳ An mặc dù hơi chạnh lòng trước sự quyết tâm cắt đứt mọi liên lạc của Châu Tuệ trong thời gian vừa qua nhưng biết bản thân không thể trách hờn thêm điều gì vì trước đến giờ Châu Tuệ vốn chỉ xem anh như người bạn tốt.
Còn anh đối với cô lại là tình sâu ý nặng,với cương vị của một người bạn thì làm sao anh có thể mong nhận về nơi cô những kỳ vọng mà anh hằng ao ước.
Châu Tuệ nở nụ cười trên môi rồi tiếp tục nói:
- Mà này Kỳ An!Tôi đã không còn là đại tiểu thư của tập đoàn Thời Đại và anh cũng không còn là thuộc hạ của Châu gia từ lâu rồi!Nên đổi cách xưng hô đi thôi!Anh cứ gọi tên tôi theo cách thông thường là được rồi!
Kỳ An run giọng dọ hỏi:
- Tôi có thể gọi tên của Tiểu thư?
Châu Tuệ gật đầu mỉm cười thay cho sự đồng ý.Khoảnh khắc thay đổi cách xưng hô sau hơn mười năm khiến Kỳ An không tránh được sự khấp khởi hồi hộp.
Kỳ An cất giọng gọi khẽ khàng:
- Châu Tuệ!Vậy thì từ nay tôi sẽ xưng hô theo cách đó!