Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 60: Phần VIII - Sự hấp dẫn của chân tướng sự thực



Người Dịch: Hương Ly

Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

- --

Đả tự: Google Drive

◄○►◄○►◄○►

Chương 60

7 giờ tối, Lạc Vấn nằm trên sofa xem tivi, chú cún con nằm ngủ bên cạnh dép lê của ông.

Mấy hôm nay rất yên bình, Nghiêm Lương và cảnh sát đều không đến nữa.

Mấy ngày nay, ông vì tránh gây nghi ngờ, không đến quán mì, cũng không gọi đưa mì đến nhà, nhưng hôm nay ông gặp Chu Tuệ Như đang đi đưa đồ ăn ở trên đường, hai người không trò chuyện gì nhiều, Chu Tuệ Như chỉ nói với ông một câu, dạo này tất cả mọi việc đều yên ổn, không thấy cảnh sát xuất hiện nữa.

Ông cũng yên tâm, xem ra, Nghiêm Lương trong hoàn cảnh không có chứng cứ, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang yên, chú chó nhỏ sủa gâu gâu mấy tiếng liên chạy ra.

Lạc Vấn cảnh giác đứng dậy, trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ, sao đây, lại định giở chiêu này à? Lần trước là bắt ma túy, lần này định làm gì, chắc không phải là nghĩ ra kiểm tra giấy đăng kí tạm trú đấy chứ? Nhưng hình như mặc dù căn hộ này là của ông nhưng ông lại không có hộ khẩu ở đây, cũng không có giấy đăng kí tạm trú. Ông không biết trên phương diện pháp luật, trong tình huống này, bọn họ rốt cuộc có lí do để tùy ý vào nhà ông hay không?

Ông đi đến cửa, nhòm ra ngoài qua mắt mèo. “Nghiêm Lương ư? Sao lại là anh ấy nhỉ?”

Lạc Vấn khẽ nhíu mày, mặc dù không rõ mục đích cuộc viếng thăm của Nghiêm Lương, nhưng vẫn ra mở cửa.

Cún con nhìn thấy người đến, vừa sợ sệt lùi lại, vừa gánh trách nhiệm thiên tính trông coi cửa nhà, miệng sủa vang.

Lạc Vấn xùy một tiếng, đuổi chú cún vào trong.

Nghiêm Lương cười tít mắt nhìn chú cún, nói: “Lần trước đến con chó này không sủa, xem ra nó đã nhận anh là chủ của nó, coi đây là nhà rồi.”

Lạc Vấn cũng cười nói: “Đúng vậy, nuôi nó lâu như thế, túi đồ ăn anh tặng sắp bị nó ăn hết rồi, nếu nó còn không nhận chủ nhân, thì thực sự không có lương tâm chút nào cả.”

Nghiêm Lương cầm lấy một khúc xương cao su đạt trên bàn, ném cho con chó, chú chó vội ngoạm lấy, chạy ra chỗ khác bắt đầu nhai. Nghiêm Lương cười nói: “Chắc anh rất thích con chó này nhỉ?”

“Ừ.” Lạc Vấn gật đầu.

“Bởi vì con chó này trông giống con chó trước đây con gái anh nuôi à?”

Lạc Vấn khẽ cười, gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghiêm Lương cười thở dài: “Chu Tuệ Như tặng con chó này thật xứng đáng đấy!”

“Sao cơ?” Lạc Vấn liếc nhìn Nghiêm Lương.

Nghiêm Lương ho hắng một tiếng, nói: “Chu Tuệ Như nhặt con chó ta này về, nuôi nó là một gánh nặng, sớm muộn gì cũng phải đem cho người khác. Nếu cho người khác, có khi họ cũng không thích, tặng cho anh mới là xứng đáng.”

“Ha ha, đúng thế.” Lạc Vấn hời hợt đáp lời.

Nghiêm Lương đi đến phòng khách, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn vào chiếc tivi: “Anh cũng xem tivi sao?”

Lạc Vấn thể hiện nét mặt kì quái: “Tôi xem tivi thì rất kì lạ sao?”

“Con người Lạc Vấn nhàn hạ như vậy hoàn toàn không giống với Lạc Vấn trước đây.”

Lạc Vấn nói: “Bây giờ rảnh rỗi rồi, thường buổi tối không bận gì, tôi thường nhà xem tội giết thời gian, tôi cũng thích kiều cuộc sống này lắm.”

“Đúng vậy.” Nghiêm Lương cười, mắt chợt lóe sáng. “Muốn uống chút gì không? Hình như chỉ có trà, uống tạm nhé?” Lạc Vấn đi đến bên cây nước nóng lạnh, cầm cốc lên.

“Nước lọc là được rồi.” “Được.” Lạc Vấn rót cốc nước mát, đưa đến trước mặt Nghiêm Lương.

“Cảm ơn!” Nghiêm Lương đón lấy cốc nước, nói: “Thực ra hôm nay tôi tìm anh là muốn nói chuyện nghiêm túc.”

“Ồ? Chuyện nghiêm túc gì?” Lạc Vấn cũng ngồi xuống một phía sofa.

Nghiêm Lương nhìn Lạc Vấn, nói: “Với con mắt chuyên nghiệp của anh, anh cho rằng, trên thế giới này liệu có hành vi phạm tội nào hoàn mĩ không?”

“Hành vi phạm tội hoàn mĩ anh nói đến là gì? Vĩnh viễn không bắt được hung thủ à?”

“Không” Nghiêm Lương lắc đầu. “Rất nhiều vụ án đều là vĩnh viễn không thể nào bắt được hung thủ. Ví dụ như những nghi phạm đi khắp nơi gây án lại chạy vào vùng núi hẻo lánh, sau khi giết người lại tiếp tục lẩn trốn, những vụ án như vậy trừ khi gặp may, nếu không vĩnh viễn không tài nào phá được. Hay đôi bạn cùng leo núi, một người rắp tâm hãm hại, nhân lúc người kia không chú ý, đẩy người đó xuống dưới núi ngã chết. Ngoài việc anh ta tự mình khai nhận, nếu không cũng vĩnh viễn không thể nào điều tra ra được chân tướng sự việc. Những vụ án loại này, hoặc là bởi vì thiếu những manh mối hữu hiệu, hoặc là bởi vì thiếu đối tượng điều tra loại trừ, có thể phá được án hay không hoàn toàn dựa vào may mắn. Những vụ án này không phá được, nguyên nhân chủ yếu là do điều kiện ban đầu không đầy đủ, chứ không phải là thủ đoạn của hung thủ tài giỏi đến đâu. Hành vi phạm tội hoàn mĩ mà tôi nói đến là, hung thủ sau khi giết người, lại có thể triệt để đảo lộn mọi thứ, ngụy tạo toàn bộ hiện trường, tiêu hủy tất cả mọi chứng cứ liên quan đến anh ta.”

Sắc mặt Lạc Vấn vẫn bình thản, mỉm cười, nói: “Trên phương diện tự luận, tình huống anh nói đến hoàn toàn có khả năng tồn tại. Cho dù trình độ kĩ thuật trinh sát hình sự hiện đại đã rất cao nhưng mấu chốt của các cách thức xét nghiệm tử thi, khám xét kiểm tra vật chứng đều nằm ở mấy hạng mục như dấu vân tay, dấu chân, DNA, chất sợi, vật chứng vi lượng. Nếu như những hạng mục này đều được xử lí thì không có vấn đề gì nữa.”

“Vậy thì, nếu như trong một vụ án, mấy hạng mục thông tin mà kĩ thuật trinh sát hình sự có thể nắm được đều bị người khác thay đổi, làm cách nào để có thể phá được vụ án như thế?”

Lạc Vấn cười nói: “Việc này cũng tức là công tác của bác sĩ pháp y hoàn toàn vô hiệu, còn lại chỉ trông chờ vào suy luận logic của anh thôi.”

“Nhưng nền tảng của suy luận logic lại dựa vào công tác điều tra khám xét của bác sĩ pháp y.”

Lạc Vấn chau mày nói: “Đây là một mệnh đề mâu thuẫn, vụ án thiếu vật chứng cần dựa vào suy luận logic, mà nền tảng của suy luận logic lại có là vật chứng. Vậy thì vụ án này không có cách nào để phá được cả.”

Nghiêm Lương gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh quả nhiên biết được đáp án, quả nhiên là vụ án này không thể nào phá được. Phải rồi, lúc đến vội quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát được không?”

“Đương nhiên.” Lạc Vấn chỉ vào cửa nhà vệ sinh, “Cứ tự nhiên!”

Nghiêm Lương cầm lấy túi của ông, bên dưới túi còn có một phong bì, bước vào nhà vệ sinh.

Một phút sau, vang lên một tiếng kêu “ối”, Lạc Vấn vội đứng dậy, đi đến bên ngoài nhà vệ sinh, hỏi: “Sao thế?”

“Ồ, không sao, suýt chút nữa bị trượt.” Trong lúc nói, nghe thấy tiếng xả nước, tiếp đó, Nghiêm Lương bước ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nói: “Tôi còn có việc, lần sau nói chuyện nhé, tạm biệt.”

Lạc Vấn tiễn Nghiêm Lương ra cửa, sau khi đóng cửa lại nằm trên sofa lim dim.

Xem ra Nghiêm Lương đã hiểu rõ, vụ án này không tài nào phá được, lần này chắc anh ấy chịu từ bỏ rồi nhỉ.

Một giờ đồng hồ sau, di động của Lạc Vấn đổ chuông, cầm lên xem, lại là cuộc gọi của Nghiêm Lương. Ông thoáng do dự giây lát, rồi ấn nút nghe.

“Anh Lạc, anh xem giúp tôi, có phải là tôi để rơi một phong bì trong nhà anh không?”

Lạc Vấn nhìn quanh sofa, nói: “Không có.”

“Trong nhà vệ sinh thì sao? Lúc đó suýt chút nữa tôi bị trượt ngã, có thể là rơi ở đó.”

Lạc Vấn vào nhà vệ sinh, quả nhiên, dưới góc bồn rửa mặt có một lá thư. Lạc Vấn nói: “Phải rồi, có một cái, bây giờ anh đến lấy à?”

“Ồ, không đâu, muộn quá rồi, ngày mai tôi đến chỗ anh lấy.”

Sau khi tắt máy, Lạc Vấn đứng nguyên vị trí cũ, khẽ chau mày, nhìn chằm chằm phong bì đang rơi dưới đất. Ông không nhúc nhích, chỉ quan sát. Trên phong bì có đóng dấu của Sở Công an tỉnh, không dán mép.

Lạc Vấn nghĩ một lát, quay người đi vào thư phòng lấy ra một hộp dụng cụ, tắt đèn trong nhà vệ sinh, bật đèn huỳnh quang, tỉ mỉ chiếu một lượt vào phong thư, không phát hiện ra điều gì khác lạ. Tiếp đó, ông đeo găng tay, cầm lấy cái kẹp nhỏ gạt mép phong bì, nhìn thật kĩ vào bên trong một hồi. Ông đề phòng Nghiêm Lương thiết kế bẫy, cố ý để ông động vào phong bì. Sau khi xác định tờ giấy bên trong phong bì không bị đánh dấu, ông dùng cái kẹp nhỏ thận trọng kẹp tờ giấy ra, tiếp đó lại kiểm tra một hồi, rồi mới mở ra xem.

Bên trong là một tờ ghi nội dung văn kiện quan trọng.

Ông nhìn vào nội dung trên tờ giấy đó, dần dần, bàn tay ông nắm chặt lại, toàn thân không kìm được bắt đầu run rẩy.

Ông biết rất rõ, thứ viết ra trong tờ giấy, chắc chắn Nghiêm Lương cố tình để cho ông xem.

Có lẽ, hành vi phạm tội của mình khiến Nghiêm Lương bó tay, nhân chứng, vật dụng đều không có, nhưng Nghiêm Lương vẫn cứ tóm được điểm yếu của ông.

Đây là một cái bẫy!

Nhưng cho dù biết rõ đây là cái bẫy, liệu có nên vẫn phải nhảy vào đó hay không?

Lạc Vấn rơi vào trạng thái vô cùng mâu thuẫn.