Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 61



Người Dịch: Hương Ly

Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

- --

Đả tự: Google Drive

Dương Học Quân bước vào trung tâm chỉ huy tạm thời của tổ trọng án, nói với Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương: “Anh cả, thầy Nghiêm, đã căn cứ vào máy camera ở cổng tiểu khu dân cư nhà Lạc Vấn để tìm hiểu tình hình trở về nhà thường ngày của Lạc Vấn. Thời gian ông ta trở về, nhà không hề cố định, có khi trước 6, 7 giờ tối đã về rồi, có lúc 9, 10 giờ, có lúc thậm chí tận nửa đêm. Trong đó, khi Tôn Hồng Vân bị giết hại, ông ta mãi rạng sáng mới về nhà, còn vụ Từ Thiêm Đinh thì 12 giờ đêm. Khi xảy ra hai vụ án mạng này, ông ta đều không ở nhà. Nhưng thường ngày ông ta cũng có khi về nhà rất muộn, e rằng điều này không thể cấu thành sự uy hiếp thực chất đối với ông ta.”

Nghiêm Lương gật đầu, khẽ thở dài, quay sang Triệu Thiết Dân, nói: “Đây là anh ấy cố tình, độ tinh tế của anh ấy thực sự quá kinh khủng. Anh ấy cố tình thường xuyên về nhà muộn, như vậy thì, vào ngày anh ấy phạm tội, nửa đêm quay về nhà cũng không có vẻ đường đột. Cho dù chúng ta hỏi anh ấy vào tối hôm xảy ra vụ án, anh ấy đi đâu làm gì, anh ta cũng chắc chắn có thể tìm ra được lí do mà chúng ta không có cách nào kiểm chứng được.”

Dương Học Quân nói tiếp: “Ngoài ra, vào buổi tối xảy ra vụ án Từ Thiêm Đinh, máy camera trong thang máy của tiểu khu quay lại, chỉ thấy một mình Lạc Vấn, không hề phát hiện ra Chu Tuệ Như và Quách Vũ.”

Nghiêm Lương nghiến răng: “Tất cả mọi việc anh ấy đều tính đến cả, chắc chắn là anh ấy đã bảo Chu Tuệ Như và Quách Vũ đi cầu thang bộ, không để máy camera quay lại được. Như vậy thì ngay cả chứng cứ phạm tội của Chu Tuệ Như và Quách Vũ cũng đều không có!

Triệu Thiết Dân nhíu mày nói: “Vậy phải làm thế nào?” “Chỉ có thể đợi.”. “Anh chắc chắn anh ta sẽ bước vào bẫy sao?” “Tôi tin là như vậy.”

“Ngộ nhỡ anh ta không nhìn bản văn kiện đó thì sao? Anh nói hôm qua khi lấy phong bì đó về, không nhận ra được bên trong có bị anh ta động vào hay không. Bác sĩ pháp y dùng máy móc kiểm tra dấu vân tay trên tờ giấy văn kiện, cũng không phát hiện ra dấu vân tay mới.”

Nghiêm Lương nói: “Nếu anh ấy muốn động vào phong thư, chắc chắn sẽ không dùng tay trần đâu.”

Triệu Thiết Dân cảm thấy đối phương thực sự quá cao siêu, mím môi nói: “Nhưng hôm qua người của chúng tôi đứng theo dõi ở gần nhà anh ta mãi, mà không thấy anh ta có động tĩnh gì khác thường.”

“Có thể anh ấy phát hiện ra có người theo dõi.” “Không đến nỗi thể chứ, nhân viên theo dõi khi nhìn thấy anh ta nhìn về phía

họ.”

“Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn nhận ra đây là cái bẫy, nên anh ấy đợi đến khi chúng ta mất đi sự đề phòng thì mới ra tay. Tôi đề nghị giải tán tất cả những nhân viên theo dõi ở gần nhà anh ấy, chỉ cần tóm được anh ấy ở phút cuối là được.”

Triệu Thiết Dân lắc đầu: “Không, tôi quyết không chỉ phép đến phút cuối lại xảy ra sai sót gì, tôi không thể thấy lại xảy ra vụ án mới được. Vì vụ án này, từ trước đến giờ đã tốn rất nhiều sức người sức của, bây giờ đã nghi ngờ anh ta như vậy, tôi bắt buộc phải nắm vững được hành tung của anh ta 24/24.”

Nghiêm Lương gật đầu, “Được rồi, vậy thì cứ đợi thôi.”

Triệu Thiết Dân vẫn bán tín bán nghi, nói: “Anh chắc chắn là anh ta sẽ mắc bẫy?”

Nghiêm Lương trình trọng gật đầu với Triệu Thiết Dân: “Anh ấy bắt buộc phải mắc bẫy!”

Triệu Thiết Dân cũng từ từ gật đầu.

Nước cờ này, chính là toàn bộ hi vọng của ông để phá được vụ án.

Đúng lúc đó, máy điện thoại trước mặt Triệu Thiết Dân chợt đổ chuông, đây là điện thoại đường dây chuyên dụng của tổ trọng án, những điện thoại không liên quan sẽ không gọi được vào máy điện thoại này, người gọi điện thoại bắt buộc phải là những người đang theo dõi.

Triệu Thiết Dân nhìn vào màn hình bên cạnh, hiển thị là cuộc điện thoại là do nhân viên nằm vùng theo dõi trên con đường trước cửa quán mì, ông vội vàng nghe máy.

“Anh cả, mục tiêu đã đi bộ xuyên qua đường, rẽ về phía bắc. Ông ta mới lấy một thứ từ túi xách khoác vai ra, bọc trong túi nilon màu đen, có vẻ rất thận trọng nhìn xung quanh mấy lượt, cuối cùng ném thứ đó vào trong thùng rác ở chỗ rẽ.”

Triệu Thiết Dân hạ lệnh: “Các cậu mau đi đến nhặt ra.”

Ông quay sang Nghiêm Lương, hạ giọng nói: “Có khả năng là công cụ gây án, lần trước chắc là anh ta cất giấu kĩ, không bị khám xét ra, bây giờ anh ta muốn vứt đi.”

Nghiêm Lương do dự lắc đầu: “Không có khả năng lắm, xử lí công cụ gây án có rất nhiều cách, thiêu hủy là cách tốt nhất, anh ấy không có lí gì lại làm thế.”

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới câu trả lời của nhân viên trinh sát: “Đã nhặt được cái tôi rồi, ưm... đây là gì nhỉ?”

“Bên trong đó là cái gì?” Triệu Thiết Dân hỏi vẻ nôn nóng. “Một miếng thịt.” Một nhân viên trinh sát đi cùng cũng nói: “Là một miếng thịt.” “Gì cơ!” Triệu Thiết Dân kinh hồn thất sắc, “Là... lẽ nào là thịt người...” “Không giống, ừm... chắc là một miếng thịt ức gà.”

Người khác cũng nói theo: “Chính là miếng thịt ức gà, đã bị đông lạnh, có vẻ như vừa mới lấy từ trong tủ lạnh ra. 0... ông ta đi xa như vậy để vứt một miếng thịt làm gì?”

Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương đều nhíu mày nghi hoặc, cùng nhìn nhau, không tài nào hiểu nổi. Đúng lúc đó, giọng nói của người theo dõi lại truyền tới: “Chú ý! Mục tiêu đột nhiên quay đầu, quay trở lại con đường vừa đi.”

Nghiêm Lương tập trung suy nghĩ một giây, vội nói: “Mau, mau ném túi nilon trở lại thùng rác, cố gắng ném lại nguyên vẹn như ban đầu.”

Triệu Thiết Dân trong khoảnh khắc cũng bừng tỉnh, nói: “Đi mau!”

Nhân viên trinh sát nhanh chóng đáp lời: “Đã ném túi nilon nguyên vẹn trở lại thùng rác rồi.”

Hai phút sau, nhân viên trinh sát lại nói: “Mục tiêu mở thùng rác ra, lại nhặt túi nilon lên rồi... Ông ta đi về phía nhà ông ta rồi.”

Triệu Thiết Dân thở phào, nhìn Nghiêm Lương, hạ giọng nói: “Xem ra quả nhiên anh ta đang phản trinh sát thăm dò xem cảnh sát có đang theo dõi anh ta không. Anh ta cố tình bọc miếng thịt vào trong túi nilon, làm ra vẻ thế bí thế, sau khi ném đi, mấy phút sau lại quay trở lại nhặt ra. Ừm... may mà kịp thời đặt trở lại, nếu không đã bị anh ta phát hiện ra rồi.”

Nghiêm Lương nhíu chặt lông mày, không đáp lời, nhưng giây lát sau, nói với nhân viên trinh sát ở đầu dây bên kia: “Vừa rồi, miếng thịt ức gà trong túi có đặc điểm gì?”

“Chẳng có đặc điểm gì, chỉ là vừa mới lấy ra từ tủ lạnh.”

“Các anh có chạm vào miếng thịt đó không?”

“Không, chỉ chạm vào túi nilon.”

“Vậy thì một người trong hai người các anh chạm vào túi đó quay về đây, tạm thời không được lau rửa tay, đợi về đây để bác sĩ Trần kiểm tra xem trên đó liệu có thứ gì khác không?”

Triệu Thiết Dân hạ giọng hỏi: “Vì sao vậy?” Nghiêm Lương nói: “Anh không thấy rằng hành động nhặt túi nilon từ thùng rác về rất không bình thường sao?”

Triệu Thiết Dân thắc mắc: “Thế là sao?”

“Trước tiên anh ấy cầm một miếng thịt gà cho vào trong túi nilon đen, cố tình tỏ ra bí mật, rồi đi đến cạnh thùng rác, ném túi nilon vào đó. Sau khi tiếp tục đi lên phía trước mấy phút, lại quay trở lại bên thùng rác. Nếu như chỉ đơn thuần dùng cách này để thăm dò xem có người theo dõi anh ấy hay không, thì cần gì phải nhặt túi nilon từ thùng rác đem về nhà chứ?”

Triệu Thiết Dân suy ngẫm rồi gật đầu: “Đúng thế, làm vậy quả là thừa thãi.”

Nghiêm Lương nói: “Anh ấy nắm quá rõ cách thức của cảnh sát, những phương pháp chúng ta có thể sử dụng, có thể nghĩ đến, anh ấy chắc chắn cũng đã dự liệu được cả rồi.”