Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 175: Tất cả đều đã kết thúc.



Cận Bảo Kim bị đông đảo cảnh sát đè ở dưới chân, ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào của Chu Văn Thắng, chỉ cảm thấy cả người đang không ngừng run rẩy, trái tim đã hoàn toàn rơi vào vực sâu.

Hắn ta hiểu rằng, nếu không có chứng cứ đầy đủ, Chu Văn Thắng tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

Hắn càng hiểu rõ, những chuyện mình đã làm lúc trước nếu thật sự bị lôi ra ánh sáng, cho dù hắn ta ngồi tù mấy đời cũng không hết tội.

Chu Văn Thắng mang theo nhiều người tới nơi này, ngoại trừ để gặp vị Trần tiên sinh kia ra, còn có một mục đích khác, chính là tới bắt hắn!

Nếu không ông ta cũng sẽ không mang theo nhiều cảnh sát của bộ phận giám sát liêm chính đến đây như vậy.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, Cận Bảo Kim đã hoàn toàn tuyệt vọng, sắc mặt xám xịt chỉ biết cúi thấp đầu, hắn ta không thèm giãy dụa nữa, mà tùy ý cho các cảnh sát kéo mình đi.

Về phần những cấp dưới của hắn, cũng đã sớm đồng loạt lui về phía sau vài bước, không dám có chút cử động



nào, cả đám sắc mặt trắng bệch và sợ chọc giận cấp trên của mình.

“Còng hắn về, đem tất cả mọi chuyện thẩm tra cho rõ rang!"

Chu Văn Thắng xua tay một cái, ý bảo các cảnh sát của bộ phận liêm chính mang Cận Bảo Kim đi.

Lúc này đây, đường đường là cục trưởng cục cảnh sát khu kinh tế mới, mấy phút trước đó vẫn còn hô to nói lớn

Ad

Si Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S Shopee

TẢI VỀ

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo 2

rằng mình chính là luật pháp, ngắn ngủi mấy phút sau lại trở thành tù nhân, cúi đầu và bị áp giải đi.

Cảnh tượng này đối với đám đông đang hóng chuyện mà nói quả là sự đả kích rất lớn, không khác gì cơn sóng thần, bọn họ bất ngờ đến nỗi hai mắt trợn to, thật lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn.

Bởi vì bọn họ đột nhiên ý thức được.

Hai cha con Lưu Đại Chí, Lưu Phi Dương đã bị trọng



thương và rời đi, sinh hay tử còn chưa biết, việc làm ăn kinh doanh trong nhà cũng sẽ bị điều tra triệt để.

Còn tội ác của Cận Bảo Kim cũng bị bại lộ, khiến thị trưởng tức giận, tự mình dẫn người đến bắt hắn ta, kết cục của hắn ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

Cho nên cả nhà ác bá một thời hoành hành ở quê nhà, ngang ngược bá đạo, lần này coi như đã hoàn toàn kết thúc?!

Đám đông người dân trong thôn dần dần đã lấy lại tinh thần, ánh mắt càng ngày càng sáng bừng lên, trên mặt đã không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng như điên khó có thể đè nén.

Toàn bộ thôn Tiểu Lưu có hơn trăm hộ gia đình, nhà nào cũng đã từng bị bọn họ ức hiếp qua, nhưng vì khiếp sợ đối phương có tiền có thế, nên cũng chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.

Còn bây giờ được tận mắt chứng kiến cả nhà bọn họ đã bị trừng trị, tất nhiên cơn giận trong lòng đã được hoàn toàn giải tỏa, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái và thoải mái.

"Cả nhà tên ác bá kia, thật sự đã tiêu tùng rồi sao? Các ngươi ai đó nhéo tôi một cái đi, tôi cảm giác mình giống như đang nằm mơ."

"Là thật đó... con mẹ nó, chỉ mới một tiếng trôi qua, chuyện này quả thực làm người khác hết hồn mà. Đánh

chết tôi cũng không ngờ kết cục cuối cùng lại thành ra như vậy! Hai người sống chết không biết, một người bị bỏ tù, chậc, hình như có chút thê thảm."

"Haha, cả nhà tên ác bá đó rơi vào cảnh thê thảm như vậy! Cảnh tượng này, chỉ có thể nói là ác quả ác báo mà thôi."

“Đây sao có thể gọi là ác quả ác báo được, hoàn toàn là công lao của cậu thanh niên trẻ tuổi có thân phận thần bí kia. Mọi người không phát hiện ra sao? Bất kể là Vương lão gia của Vương Gia, hay là Chu thị trưởng, tất cả đều đứng về phía cậu ta. Từ khi cậu ta xuất hiện ở đây, cho đến những diễn biến tiếp theo, dường như đều nằm trong dự liệu của cậu ta.

"Chà! Cậu nói như vậy, hình như cũng đúng thật!”

"Cậu thanh niên đó hình như là bạn của Lưu Vân Kiến thì phải? Hôm nay cậu ta chính là đang ra mặt giúp Lưu Vân Kiến mà."

“Chậc chậc, Lưu Vân Kiến đó đúng là có phúc mà, phải tu mấy kiếp mới có được một người bạn trâu bò như vậy!”

“Thật ngưỡng mộ.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Chu Văn Thắng xoay người lại, nắm tay tôi nói: "Rất cảm ơn, Trần tiên sinh, nếu như không phải anh nhắc nhở, dù thế nào tôi cũng không thể tưởng tượng được trong đội cảnh sát thành phố Lôi



Trạch lại xuất hiện loại cặn bã như Cận Bảo Kim. Nếu cứ để mặc hắn tiếp tục, không biết còn có bao nhiêu người sẽ bị hãn áp bức đến chết!"

“Thị trưởng Chu ngài khách sáo rồi, đây là việc mà một công dân tốt như tôi phải làm."

Tôi cười híp mắt đáp lại, lại hàn huyên một hồi với Chu Văn Thắng, sau đó hẹn lần sau cùng nhau ăn cơm, rồi mới tiễn bọn họ ra về.

Lúc này, cảnh tượng hỗn loạn của thôn Tiểu Lưu cả buổi sáng mới yên tĩnh trở lại.

Giữa sân chỉ còn lại bà mẹ của Lưu Phi Dương tóc tai bù xù, ngơ ngác ngồi dưới đất, cùng với mấy công nhân thi công đang hai mặt nhìn nhau.

Chu Văn Thắng trước khi rời đi cũng đã yêu cầu bọn họ, trước ngày mai phải đem tường nhà của Lưu Vân Kiến khôi phục lại như cũ, ngoài ra còn phải dỡ bỏ tất cả kiến trúc xây không hợp pháp trong sân nhà của Lưu Vân Kiến.

Cho nên bọn họ sửng sốt được một chút, liền bắt đầu vùi đầu làm việc.

Riêng bà mẹ của Lưu Phi Dương vẫn còn thất hồn lạc phách mà ngồi yên dưới đất, cả người dính đầy bùn đất, hai mắt thất thần, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Nhưng hồi tưởng lại bọn họ khi dễ dì Dương như thế nào, một chút đồng tình duy nhất của tôi cũng tiêu tán

không thấy.

Sự việc đã được giải quyết viên mãn, tôi dẫn theo đám người của Lưu Vân Kiến và Lý Hổ rời khỏi thôn Tiểu Lưu, trở lại chỗ đậu xe bên bờ sông phía tây thôn.

tôi.

Chim Sẻ đã đã dì Dương vào trong xe, đang chờ chúng

Sau khi lên xe, chúng tôi đi thẳng đến bệnh viện số 1 thành phố Lôi Trạch gần đó. Nếu trùng hợp, nói không

Ad

Si Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S Shopee

TẢI VỀ

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo 2

chừng còn có thể ở đó nhìn thấy hai cha con Lưu Đại Chí và Lưu Phi Dương.

lắm.

Đương nhiên, là sống hay là chết thì không chắc chắn

Rất nhanh, đoàn xe của chúng tôi đã đến bệnh viện. Vốn tôi định để Vương Hồng Sơn trực tiếp rời đi, ai ngờ lão già này vẫn còn muốn đi theo.

Sau khi đến bệnh viện lại làm ra vẻ một người tùy



tùng, chạy trước chạy sau hỗ trợ đăng ký, nộp phí linh tinh,

cuối cùng còn sắp xếp cho dì Dương một phòng bệnh VIP, và hai người hộ lý chuyên nghiệp.

Dì Dương đối với những việc này vô cùng cảm kích, liên tục nói cảm ơn.

Vương Hồng Sơn liền nói không dám, sau đó ở lại bệnh viện một hồi lâu, mới cáo từ mà rời đi.

“Mẹ, Thiên Vị đã xử lý xong mọi chuyện, mẹ cứ an tâm ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày, chuyện gì cũng không cần lo." Lưu Vân Kiến ngồi ở bên giường bệnh đang gọt táo cho dì Dương, vẻ mặt tươi cười.

Dì Dương nằm ở trên giường bệnh, băng gạc trên trán đã được thay mới, sắc mặt cũng tốt hơn trước một chút, nghe vậy liền gật đầu nói: "Lần này thật sự là nhờ có Thiên Vị, nếu không cả nhà bên đó không biết sẽ ức hiếp mẹ con chúng ta thành cái gì nữa. Thiên Vị, dì thật sự không biết nên cảm ơn con như thế nào nữa...”

“Dì Dương, dì nói vậy thì khách sáo quá rồi."

Tôi cười lắc đầu, an ủi nói: "Lúc trước nếu không phải dì lo cho con, nói không chừng con đã chết đói ở một góc chợ nào đó rồi."

"Thằng nhóc này chỉ biết nói bậy. Khi đó con tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng năng lực sống tự lập cũng không kém, làm sao có thể chết đói được." Dì Dương lắc đầu bật cười, trên khuôn mặt ôn hòa của dì tràn đầy sự bất đắc dĩ.



Tôi không tiếp tục đề tài này nữa, mà là cười nói: "Dù sao mấy ngày nay dì cứ an tâm ở lại bệnh viện, tiền chữa bệnh cũng không cần lo lắng, cứ để cả nhà tên Lưu Phi Dương đó bồi thường, không cần chúng ta phải tốn một đồng nào đâu. Dì sớm chữa trị thương tích cho lành rồi xuất viện, sau đó con sẽ dẫn dì đi ăn đồ ăn ngon..."

"Haha, được rồi. Chờ sau khi xuất viện dì sẽ lập tức đến tìm con.” Dì Dương vẻ mặt tươi cười, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.

Tôi ở bệnh viện đến buổi tối, cho đến khi dì Dương mệt mỏi và chìm sâu vào giấc ngủ, mới rón rén rời đi.

Lưu Vân Kiến cũng rời khỏi bệnh viện, không cho tôi về nhà, nhất định phải lôi tôi đi uống rượu.

Trong phòng bệnh có nhân viên chuyên trực ca đêm, nên không cần Lưu Vân Kiến ở lại, cho nên tôi suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, tôi thuận tiện hỏi thăm tình hình hai cha con Lưu Đại Chí. Điều khiến tôi không ngờ tới chính là, hai người này có thể sống sót mà đến được bệnh viện.

Nghe nói lúc đến bệnh viện cũng đã mất rất nhiều máu, sau khi lái xe đâm vào đại sảnh bệnh viện, liền trực tiếp hôn mê đi.

Lúc bấy giờ hai người bọn họ đều nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn chưa tỉnh lại sau khi hôn mê, càng

không xác định rốt cuộc có thể giữ lại tính mạng hay không.

Cho dù có thành công tỉnh lại, cũng không chắc chắn sẽ không để lại di chứng về sau.

Đối với những điều này, tôi và Lưu Vân Kiến chỉ cười cười cho qua, cũng không để ở trong lòng.

Cả nhà bọn họ phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, Lưu Đại Chí và Lưu Phi Dương cho dù có thể tỉnh lại, cuộc sống sau này cũng sẽ vô cùng cực khổ và thê thảm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi và Lưu Vân Kiến tìm một quán thịt nướng ven đường gần bệnh viện.

Bận rộn cả một ngày, cơm trưa và cơm tối đều chưa ăn, lúc này hai người chúng tôi đã sớm đói bụng đến sắp ngất xỉu, đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi thịt nướng, cái bụng lại kêu càng to hơn.

Sau khi thịt nướng được bưng lên, hai chúng tôi ngay cả nói cũng không nói, liền bắt đầu ăn ngấu nghiến. Chọn đến hơn hai mươi phút sau, cuối cùng mới lấp đầy được cái bụng đói khát, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. “Lão Trần, tôi kính cậu một ly."



chapter content