Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 274: Cố huynh đệ, có muốn đi bệnh viện hay không?



"Trần tiên sinh, anh đã nói chuyện xong chưa?" Cổ Linh Huyên cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi.

Tôi cất điện thoại vào trong, cười híp mắt gật đầu, "Nói chuyện xong rồi, Cố tiểu thư cô cũng thật là, sao không sớm nói cho tôi biết ông nội cô là hiệu trưởng Cố, sớm biết như vậy, tôi chắc chắn sẽ không để bọn họ đối xử với cô



và anh họ cô như vậy đâu."

Cố Linh Huyên lặng lẽ bĩu môi, rõ ràng muốn phun lửa, nhưng vẫn không dám biểu hiện ra ngoài.

Ngay lúc này tôi liền cười lớn và đi về phía Cố Trạch Khải.

Sau khi mở cửa xe lập tức nhìn thấy Cố Trạch Khải đã

hôn mê, tôi giả vờ bất mãn hỏi: "Sao lại thế này, sao lại làm cho người anh em họ Cổ thành ra nông nỗi này, thật kỳ cục quá đi, còn không mau đánh thức người ta dậy đi." “Hả?” Tiểu Ngũ đang đứng bên cạnh sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu, "Được, được rồi."

Tiểu Ngũ từ trong xe lấy ra một chai nước khoáng, cũng không quan tâm có làm ướt ghế ngồi hay không, mở nắp chai trực tiếp tưới lên mặt Cố Trạch Khải.

"Á... Khụ khụ khụ.." Cố Trạch Khải lắc lắc đầu, bị sặc nên ho khan liên tục, sau đó đột nhiên đứng dậy, đầu đập thẳng vào nóc xe, phát ra một tiếng kêu đau đớn. “Ôi, người anh em, sao cậu lại không cẩn thận như

vậy?"

Tôi vội vàng đồ lấy cánh tay Cố Trạch Khải, đồ hắn ta ra khỏi xe, ân cần hỏi: "Có đau không? Có muốn đến bệnh viện khám một chút không?"

"???"

Cố Trạch Khải ngơ ngác nhìn tôi, dường như nhất thời chưa hoàn hồn lại được, vẻ mặt ngơ ngác.

“Sao vậy, chẳng lẽ bị đụng đến mức choáng váng rồi sao?" Tôi nhíu mày, giơ tay muốn sờ trán Cố Trạch Khải. Cố Trạch Khải sợ tới mức liên tục lùi về sau, nhịn không được giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập sợ hãi: "Ngươi... ngươi đừng đến đây, người muốn làm gì hả?!"

Tôi nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, sau khi giật mình một cái, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp: "Cố huynh đệ, cậu đừng sợ, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, nói rõ ràng thì tốt rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.

Trong lúc nói chuyện, tôi lại giơ tay lên.

Ai ngờ Cố Trạch Khải lại bị dọa đến mức hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt liên tục lùi về sau, nước mắt sợ hãi lại trào ra: "Đừng tới đây! Tôi... tôi đã xin lỗi người rồi, cũng đồng ý bồi thường tiền cho ngươi rồi! Ba mươi triệu không đủ, vậy thì năm mươi triệu, sáu mươi triệu! Chỉ cần ngươi không giết tôi... muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền cũng được."

"

"

Tôi lặng lẽ nhìn Cố Trạch Khải, thở dài: "Vậy không phải quá khách sáo rồi sao, quan hệ của hai chúng ta như vậy, sao tôi có thể lấy tiền của cậu chứ? Yên tâm đi, tôi không giết cậu đâu, cậu có thể đi về bất cứ lúc nào."

Cố Trạch Khải thở hốn hến, nghi hoặc và bất định nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi không giống như đang giả vờ, mới dè dặt mở miệng hỏi: "Thật... thật sao?"

“Đương nhiên là thật rồi." Tôi xua xua tay, cười nói: "Cậu xem, Cố Linh Huyên tiểu thư cũng ở đây, cậu không tin tôi cũng nên tin cô ấy chứ.”

Cố Trạch Khải như con rối gỗ chậm rãi xoay cổ lại,

шевце

nhìn về phía Cố Linh Huyên.

Cố Linh Huyện đón nhận ánh mắt của hắn ta, vẻ mặt lúc bấy giờ có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đâu.

"Um...

Cố Trạch Khải sau khi nhìn thấy vậy liền ngây ra, trên mặt hiện lên vẻ mừng rõ như điên, không dám tin, may mắn sống sót sau tai nạn, còn có một chút tủi thân, sau khi bĩu môi lại khóc lớn: "Huhu, huhu, tốt quá! Tôi không cần phải chết rồi!"

Hiện trường lúc này đã yên tĩnh lại.

Sau đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cổ Trạch Khải.

Nhưng con hàng này căn bản không hề để ý, giống như một đứa nhỏ mới bị bạn bè ăn hiếp vậy, uất ức vô cùng, chỉ biết che mặt khóc rống không thôi, dừng cũng không dừng được.

Khóc đến mức Cố Linh Huyên cảm thấy có chút mất mặt, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa lông mày của mình, sau đó đi tới trước mặt Cố Trạch Khải, nhẹ giọng nói: "Anh, đừng khóc nữa, chúng ta về thôi, ông nội còn đang ở nhà chờ chúng ta."

“Huhu, được... được rồi... về đi, chúng ta lập tức trở về.

=

Cố Trạch Khải lau nước mắt, lại động đến vết thương trên mặt, đau đến mức nhe răng trợn mắt, sau đó có chút sợ hãi nhìn tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thật... thật sự có thể đi sao?"

“Đương nhiên có thể."

Tôi tươi cười sáng lạn, gọi Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, còn không mau đem chìa khóa xe của Cố huynh đệ trả lại cho

cậu ta đi, sau đó đem xe của chúng ta dời sang một bên, nhường đường cho Cố huynh đệ và Cố tiểu thư.” Đám người của Tiểu Ngũ lên tiếng đáp lại.

Tôi lại cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Trạch Khải: "Thật sự không cần đến bệnh viện sao? Tôi thấy thương thế của cậu hình như vẫn còn rất nghiêm trọng.

“Không cần, không cần." Cố Trạch Khải như một con mèo bị hoảng sợ, nhận lấy chìa khóa từ tay của Tiểu Ngũ, rồi chạy chầm chậm vào trong xe của mình, châm lửa,

khởi động, đạp ga liên tục, sau đó chạy như bay ra khỏi cổng chính của Thanh Thạch hội sở.

Cố Linh Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng của chiếc BMW X7 dần dần biến mất ở cuối đường, thật lâu sau mới thở dài một cái, xoay người và hơi khom lưng chào tôi, “Vậy tôi đi trước đây, Trần tiên sinh.”

“Được, tạm biệt Cố tiểu thư." Tôi khẽ vuốt cằm, "Sau này có cơ hội, tôi sẽ gọi Hồng Nhan và cô cùng nhau đi ăn một bữa cơm.

“Được thôi." Cố Linh Huyên lần thứ hai khom người, sau đó rời đi.

Chờ sau khi cô nàng đã rời khói, đám người Bạch Thủy Mặc cũng xúm lại.

“Thiên thiếu gia, thật sự cứ như vậy thả hắn ta đi sao? " Hồng An hỏi.

Tôi cười nói: "Tạm thời không giết, giữ lại vẫn còn hữu dụng."

“Ồ." Hồng An gật gật đầu, bộ dạng có chút tiếc nuối.

Tôi có chút buồn cười nhìn cậu ta, hỏi: "Sao vậy? Cậu không giết được hắn ta, có vẻ còn không cam lòng hơn tôi nữa?"

Hồng An ngượng ngùng cười haha: "Đây là do trước kia chưa từng giết người có gia cảnh lớn như vậy sao, bây giờ đã có Thiên thiếu gia làm chỗ dựa, liền muốn thử một

chút xem cảm giác như thế nào.”

Bạch Thủy Mặc nghe vậy cũng gật đầu: "Đúng vậy, Cố Gia dù sao cũng là ông vua con của ba tỉnh Tây Nam, so với chúng tôi còn cao hơn hai cấp bậc, nếu như trước kia gặp hắn ta, nói không chừng cũng sẽ nịnh nọt và lấy lòng hắn, nhưng tình thế hiện tại đã khác rồi, có Thiên thiếu gia ở đây, haha, cái chó má Cổ Gia gì chứ, lão tử thật đúng là muốn giết một người thử xem.”

Lại nhìn những người khác, cũng là một bộ dạng vừa hưng phấn vừa chờ mong.

Tôi có chút im lặng, chỉ giơ tay lên vỗ vỗ bả vai bọn họ, "Lần sau đi, sẽ có cơ hội.”

“Ừm.” Mấy người bọn họ liên tục gật đầu.

Tôi khoát tay với bọn họ, sau đó xoay người lên xe, "Hôm nay cứ như vậy đi, tôi còn có chút việc, đi trước day."

“Được rồi, tạm biệt Thiên thiếu gia."

“Thiên thiếu gia lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."

Cùng với tiếng chào từ biệt cung kính của mọi người, tôi lái xe rời khỏi Thanh Thạch hội sở, một mạch chạy thẳng về phía bệnh viện.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Từ Thanh và Dương Trình đã đợi ở đây từ rất

lâu.

Xe vừa mới dừng lại, Dương Trình liền chạy tới giúp tôi mở cửa xe.

“Thiên thiếu gia, ngài đến rồi." Từ Thanh sải bước nghênh đón.

“Ừm.” Tôi gật gật đầu, sau khi xuống xe liền nhìn ba người một cái, mỉm cười nói: "Chờ đã lâu rồi chứ?"

“Không có, không có, chúng tôi cũng vừa mới đến." Từ Thanh vội vàng cười trả lời: "Lâm Vĩnh Chí đã tỉnh lại rồi, vừa mới từ ICU chuyển đến phòng bệnh bình thường, Ô Nha đang ở trong phòng bệnh canh chừng hắn ta.

Tôi nghe vậy không khỏi nhíu mày, "Thương thể của hắn ta hình như không nghiêm trọng lắm, sao còn phải vào ICU vậy?"

“Bị dọa cho sợ, hắn ta là một tên nhát gan, mất máu quá nhiều cộng thêm hoảng sợ quá độ, vừa đưa đến bệnh viện liền trực tiếp muốn vào ICU." Từ Thanh bĩu môi, dường như vô cùng khinh thường tên Lâm Vĩnh Chí kia.

Tôi cười haha, nhấc chân đi về phía đại sảnh bệnh viện, "Đi thôi, đi thăm người bạn bè này của chúng ta."

Tôi một đường đi tới khu nội trú của bệnh viện, phòng bệnh đơn trên lầu ba, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Ô Nha đang ngồi ở trên ghế sô pha, vừa hút thuốc vừa nuốt mây nhả khói.

Trên đầu Lâm Vĩnh Chí vẫn đang quấn băng gạc, mặc

шевце

quần áo của bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt ngồi dựa trên giường, hai mắt trống rỗng, vô thần và ngơ ngác nhìn vách tường phía trước.

Nghe được tiếng mở cửa, hai người theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.

Lâm Vĩnh Chỉ sau khi nhìn thấy tôi sợ tới mức run rẩy cả người, sắc mặt trong chớp mắt lại trắng thêm vài phần, giống như chuột thấy mèo vậy liền vội vàng dời ánh mắt đi



chỗ khác, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ô Nha nhanh chóng đứng dậy, ném đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn rồi bước tới: "Thiên thiếu gia, ngài đến rồi." “Ừm.” Tôi gật đầu chào Ô Nha một cái, sau đó đi tới bên giường Lâm Vĩnh Chí.

Ô Nha vội vàng chuyển cho tôi một cái ghế, sau đó cùng Từ Thanh, Dương Trình đứng ở phía sau tôi.

Sau khi tôi ngồi xuống cũng không nói gì, khóe miệng

mỉm cười, lẳng lặng nhìn Lâm Vĩnh Chí.

Lâm Vĩnh Chí cúi đầu tránh né ánh mắt của tôi, sắc mặt càng thêm trắng hơn, trên trán chẳng biết từ lúc nào đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.

“Bốp!”

Dương Trình hung hăng vỗ vào đầu Lâm Vĩnh Chí một cái, quát khẽ răn dạy: "Con mẹ nó, nhìn thấy Thiên thiếu gia cũng không biết chào hỏi sao?!"

Vết thương trên trán của Lâm Vĩnh Chỉ bị cái tát này đánh rách, bên dưới băng gạc màu trắng chậm rãi chảy ra vết máu đỏ sẫm.

Hắn ta cố nén cơn đau, giọng điệu vô cùng hoảng loạn và sợ hãi, run rẩy nói: "Thiên... Thiên thiếu gia."