Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí trắng bệch, sau khi nhìn tôi một cái lại vội vàng cúi đầu, dường như đang hồi tưởng lại hình ảnh lúc bàn chân của tôi giẫm lên người hắn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Tôi lộ ra nụ cười ôn hòa, vô vô bờ vai hắn: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ là nghe nói cậu đã tỉnh rồi, nên tới thăm cậu một chút."
Thân thể của Lâm Vĩnh Chí lại run rẩy, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khô khốc trên mặt: "Cảm ơn Thiên thiếu gia."
Tôi ngồi dựa vào ghế, nhận lấy ly nước do Dương Trình đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lâm Vĩnh Chí vẫn như trước tránh né ánh mắt của tôi, do dự giãy dụa một lát, mới thật cẩn thận mở miệng: "Thiên thiếu gia, ngài... ngài cần tôi làm gì?"
Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, cười nói: "Chuyện cần cậu làm thì nhiều lắm, nhưng trước hết chờ thương thế của cậu bình phục đã, sau đó có thể dùng được cậu."
Lâm Vĩnh Chí trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, sau khi nghe vậy liền vội vàng gật đầu, "Có cái gì cần tôi làm, Thiên thiếu gia cứ việc giao phó, tôi tuyệt đối các cung tận tụy, chết rồi mới thôi!"
“Haha, không đến mức phải chết." Tôi nói: "Chỉ cần cậu trung thành thay tôi làm việc, không chỉ sẽ không chết, đối với Lâm Gia của cậu mà nói, cũng chưa chắc không phải là một cơ hội tốt.
“Dạ dạ, cảm tạ Thiên thiếu gia đã nâng đó." Lâm Vĩnh Chỉ liên tục lên tiếng trả lời, nhưng sâu trong đáy mắt rõ ràng mang theo cảm xúc không tin tưởng cho lắm.
Bởi vì cho tới bây giờ, hắn ta vẫn chưa biết thân phận thật sự của tôi, cho rằng tôi chỉ là con cháu của một gia tộc nào đó ở Lôi Trạch.
Mà Lâm Gia lại là đệ nhất đại gia tộc ở thành phố Tế Dương sát vách, thực lực so với tam đại gia tộc của Lôi Trạch chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Nên đối với những lời nói của tôi tự nhiên sẽ không tin tưởng, chẳng qua là bị tôi triệt để dọa võ lá gan, mới không thể không thần phục.
Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, ở giai đoạn hiện tại mà nói, tôi cũng không cần hắn triệt để quy phục, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Tất nhiên, tôi không quan tâm, không có nghĩa là những người khác không quan tâm.
"Con mẹ mày, cái vẻ mặt này của mày là có ý gì! Không tin Thiên thiếu gia sao?" Từ Thanh đột nhiên tiến lên, tát một cái vào mặt Lâm Vĩnh Chí.
Lâm Vĩnh Chí bị một bạt tay đánh cho bối rối, bụm
mặt ngơ ngác nhìn Từ Thanh một cái, tiếp xúc với ánh mắt dữ tợn và hung ác của Từ Thanh, nhất thời bị dọa đến cả người run rẩy, liên tục xua tay bối rối nói: "Không có không có, tôi làm sao có thể không tin Thiên thiếu gia được.
“Tốt nhất là như vậy." Bàn tay của Từ Thanh vỗ nhè nhẹ lên má của Lâm Vĩnh Chí, tính sỉ nhục rất mạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu như bị tôi biết được người có chút nào bất kính và nghi ngờ với Thiên thiếu gia, tôi sẽ tự
"Không... không... nhất định không." Lâm Vĩnh Chí lắp bắp gật đầu, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Được rồi, anh Thanh, đều là người một nhà, đừng làm người ta sợ hãi nữa, sau này hai người các anh còn phải cùng nhau làm việc, phải duy trì mối quan hệ tốt." Tôi mỉm cười nói.
Từ Thanh đã lui về phía sau tôi, sau khi đứng lại liên nói: "Vâng, Thiên thiếu gia, tôi sẽ hợp tác tốt với Lâm thiếu
gia đây."
Tôi khẽ vuốt cằm, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Vĩnh Chỉ: "Hôm nay ngoại trừ việc đến thăm cậu, còn muốn thông qua cậu tìm hiểu một chút thế cục hiện tại của thành phố Tế Dương, thế nào, tâm sự một chút được không?"
Lâm Vĩnh Chí vội vàng gật đầu, "Thiên thiếu gia ngài muốn biết cái gì, nếu tôi biết tôi sẽ nói ra hết.”
Hơn nửa giờ kế tiếp, trong từng câu trả lời của Lâm Vĩnh Chí, tôi càng ngày càng hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại của thành phố Tế Dương.
Đơn giản mà nói, cục diện đại khái cũng giống như lời của Liêu Hưu lần trước, thực lực mạnh nhất Tế Dương chính là Lâm Gia, tiếp theo chính là tập đoàn Thanh Hà và Tiền Gia, miễn cưỡng hình thành thế chân vạc, nhưng quan hệ giữa ba thế lực này thì cực kỳ phức tạp.
Trong đó đáng chú ý chính là, tập đoàn Thanh Hà mặc dù lập nghiệp từ hắc đạo, nhưng những năm gần đây đã bắt đầu từng bước tẩy trắng, ý đồ chuyển đổi lên chính quy, đem bối cảnh hắc đạo hoàn toàn tách ra một bên.
Hai lão đại hắc đạo lớn nhất của Tế Dương là Tạ Anh Quan và Trịnh Dĩnh, đều là sau khi rời khỏi tập đoàn Thanh Hà mới tự thành lập bang hội.
Trong đó, Tạ Anh Quan được Lâm Gia giúp đó, thế lực phát triển cực nhanh, chiếm cứ phân nửa giang sơn hắc
đạo của Tế Dương. Còn người phụ nữ Trịnh Dĩnh kia thì bối cảnh hết sức thần bí, hơn nữa năng lực và thủ đoạn rất mạnh, dưới sự áp bức của Tạ Anh Quan nhưng vẫn giữ được địa vị ngang hàng.
Lần này Tạ Anh Quan vừa chết, Trịnh Dĩnh nhất định sẽ ra tay cướp đoạt địa bàn và sinh kế của hắn ta. Không, không chỉ là cô ta, mà ngay cả các thủ hạ của Tạ Anh Quan, cũng nhất định sẽ tranh đoạt lẫn nhau mà khiến cục diện càng thêm hỗn loạn.
Sau này trong một khoảng thời gian ngắn, thành phố Tế Dương sẽ trở nên đặc biệt náo nhiệt, cho đến khi miếng bánh ngọt đã được chia cắt hoàn tất, mới có thể khôi phục lại sự yên bình.
Cho nên chúng ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
Lúc rời khỏi bệnh viện, tôi nói với Từ Thanh: "Lập tức phái người đi Tế Dương, cướp đoạt địa bàn và sinh kế của Tạ Anh Quan, có thể cướp được bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu. Thừa dịp lần này trực tiếp tạo lập căn cứ địa ở Tế Dương, sau này cũng có thể chậm rãi phát triển ra ngoài."
“Hiểu!” Từ Thanh gật đầu thật mạnh, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, "Hay là tôi tự dẫn người qua đó."
Lúc này tôi đã đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, sau khi nghe vậy thì dừng lại nhìn Từ Thanh một cái, lắc đầu nói:
"Anh cần ở lại Lôi Trạch để trấn giữ, không thích hợp đi
làm những chuyện đấu tranh anh dũng này, giao cho những người khác đi làm là được.”
Nói đến đây, ánh mắt của tôi lại nhìn về phía Ô Nha và Dương Trình, trong ánh mắt chờ mong và kích động của bọn họ, tôi mở miệng nói: "Hai người các cậu đi đi."
“Thật sao?" Hai người bọn họ trợn tròn mắt.
Tôi cười cười, nói: "Muốn tiền thì cho tiền, muốn người thì cho người, còn có tên phú nhị đại bản địa Lâm Vĩnh Chí kia hỗ trợ, bắt buộc phải nuốt hết ít nhất phân nửa sinh kế và địa bàn của Tạ Anh Quan, có tự tin làm được không?
“Yên tâm đi, Thiên thiếu gia." Ô Nha vội vàng vỗ ngực mình, "Các thuộc hạ của Tạ Anh Quan chỉ là phế vật, trong mắt tôi bọn họ chỉ là cái rắm!"
Dương Trình cũng liên tục gật đầu: "Tuy rằng bà điên Trịnh Dĩnh kia có chút phiền toái, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, Thiên thiếu gia ngài đã để mắt đến chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không đế ngài thất vọng!"
“Được, vậy giao cho các cậu, lúc này nên sớm chứ không nên chậm trễ, ngày mai liền xuất phát đi.” “Tối nay chúng tôi sẽ xuất phát"
"Haha, tốt, tôi đây liền chúc các cậu xuất quân đại thẳng. Chờ sau khi sự việc hoàn thành xong xuôi, sẽ mời các cậu uống rượu mừng."
шевце
Tôi cười haha một tiếng, liền xoay người bước lên xe, ba người Từ Thanh cung kính đưa tiễn tôi rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.
Kế hoạch tiến quân vào thành phố Tế Dương, từ hôm nay trở đi coi như đã chính thức bắt đầu. Trong bố cục, chỉ cần Ô Nha và Dương Trình có thể thành công chiếm được một nửa địa bàn và sinh kế của Tạ Anh Quan, cũng đủ để
thế lực của tôi đứng vững gót chân ở Tế Dương rồi.
Sau này cho dù là tiếp tục tranh đoạt địa bàn hắc đạo hay các sản nghiệp liên quan khác, hoặc là mưu đồ sản nghiệp dược phẩm của Lâm và Tiền Gia, đều có thể thả chậm bước chân, từ từ xâm chiếm.
Đến lúc đó hai thành phố lân cận Lôi Trạch và Tế Dương sẽ được phát triển đồng bộ, hơn nữa tập đoàn Minh Đức đã cắm rễ ở tỉnh lị, mỏ quặng antimonite cũng sắp
đến tay.
Trong vô thức, bố cục phát triển của tôi đã bắt đầu
được triển khai toàn diện, cũng đã từng bước một tiến vào quỹ đạo.
Tôi vừa lái xe vừa châm cho mình một điếu thuốc, gió nhẹ thổi qua cửa sổ xe, tâm trạng vô cùng tốt.
Lúc này đã là hơn mười một giờ đêm, trên đường từ bệnh viện về nhà vừa vặn đi qua một con đường mới, vừa được thông xe cách đây không lâu, đèn đường còn chưa được đưa vào sử dụng, cả con đường tối om, gần như không có người đi đường và xe cộ.
Bóng đêm cuối thu đã bắt đầu có cảm giác mát mẻ, tay trái của tôi kẹp điếu thuốc gác lên cửa sổ xe, mặc cho gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi tàn thuốc đến đỏ tươi, chân đạp mạnh chân ga, tăng nhanh tốc độ.
Đột nhiên, trong ánh mắt đột ngột xuất hiện một bóng đen thật lớn chắn ngang con đường phía trước.
Đồng tử tôi lập tức co lại, theo bản năng liền vội vàng đạp phanh lại.
Nhưng bởi vì khung cảnh quá mức đen tối, thời điểm tôi phát hiện bóng đen kia, tôi đã cách nó vô cùng gần. “Chít...”
Tiếng phanh gấp của lớp xe hết sức chói tai đột ngột vang vọng trong bầu trời đêm.
Hai tay của tôi dùng sức nắm chặt tay lái, sau khi chiếc xe lắc lư một hồi, khó khăn lắm mới dừng lại trước bóng đen kia vài cm.
“Con mẹ nó!”
Tôi bị dọa đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Mà cho đến lúc này tôi mới nhìn thấy rõ, bóng đen chắn ngang đường kia lại là một gốc cây, thân cây đủ lớn bằng chậu rửa mặt, cành lá tươi tốt rậm rạp dưới bóng đêm nên đã hình thành một bóng đen thật lớn, cách xa một chút nữa chắc chắn khó có thể nhìn thấy rõ.
Lại nhìn sang bên cạnh, tôi thấy được một gốc cây. Tôi không khỏi nhíu nhíu mày, đẩy cửa bước xuống xe, đi đến bên cạnh gốc cây kia và cúi người xem xét.
Vết cắt ở chỗ gãy vô cùng trơn nhẵn, giống như bị một lưỡi dao sắc bén cắt ra.
Rất hiển nhiên, gốc cây vốn trồng ở ven đường này, đã bị người khác cố ý làm gay.
Trò đùa à? Hay là cố ý nhắm vào tôi?
Tôi ngồi xổm bên cạnh gốc cây, lộ ra thần sắc suy
Mà ngay lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió từ sau đầu đánh úp lại.
Thanh âm kia truyền đến cực kỳ đột ngột, vả lại tốc độ cực nhanh, tiếng gió trầm trọng dường như mang theo một sức lực rất lớn.
Tôi căn bản không kịp ngầm nghĩ, cảm giác nguy hiểm từ trong lòng dâng lên, tóc gáy trên người đột nhiên
dựng đứng, thậm chí ngay cả đầu cũng không kịp quay lại, liền trực tiếp thuận thế lăn về phía trước.
“Gầm!"
Một cây búa lóe lên ánh sáng của sự chết chóc, phá không chém vào vị trí mà tôi đang đứng, để lại một vết sâu trên gốc cây.